Uống thuốc này đi 【7】
"Tôi không muốn chết, tôi không muốn chết...... Tôi không muốn chết!"
"Nếu như, anh thật còn muốn, tôi...... Có thể đợi con của tôi sinh ra rồi tiếp tục...... Hiện tại, đừng lấy con của tôi đi, có được hay không? Như vậy tôi sẽ chết...... Sẽ chết......"
Dịch Giản lạnh lùng nhìn Chung Tình, anh chậm rãi cất bước, đi tới trước mặt Chung Tình, nhìn khuôn mặt tràn đầy nước mắt của cô từ trên cao.
Anh mơ hồ cảm giác được đáy lòng của mình đang vô cùng đau đớn.
"Cô thật sự muốn muốn đứa bé này sao?"
Chung Tình nghe Dịch Giản nói chuyện, theo bản năng cảm thấy mình như có một đường hi vọng, cô liên tục không ngừng gật đầu: "Dĩ nhiên là muốn muốn đứa bé này, tôi vẫn luôn muốn muốn đứa bé này!"
Cô cảm thấy vấn đề Dịch Giản hỏi vô cùng kỳ quái.
Nhà họ Dịch này, ai lại không biết, cô rất muốn đứa bé này đây?
"Vậy sao?" Dịch Giản cười lạnh.
Chung Tình bị nụ cười lạnh này của Dịch Giản làm cho sợ hãi, cô không biết, liệu mình có trả lời sai ở đâu rồi sao?
Bên trong nhà không có người nói chuyện.
Chung Tình điều hoà lại hơi thở của mình, không dám thở mạnh một hơi.
Cô rũ mắt, đáy lòng từ từ mong mỏi, mong mỏi anh đừng tàn nhẫn như vậy.
Hồi lâu, Dịch Giản mới nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Từ Ngang: "Cậu đi ra ngoài trước."
Lúc này Từ Ngang mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng xoay người đi ra ngoài, anh ta thật sự sợ Thiếu tướng làm thật, bắt anh ta ép Chung tiểu thư uống thuốc!
Bên trong nhà, chỉ còn hai người bọn họ.
Chung Tình hít sâu một hơi, lúc này mới dám ngẩng đầu lên, lén nhìn Dịch Giản.
Người đàn ông ấy đứng ở nơi đó, khí chất lạnh lẽo như băng chậm rãi lan ra toàn phòng.
Cả người Chung Tình dần trở nên cứng nhắc, cô đứng ở nơi đó, nhìn người đàn ông kia, một thân tây trang ôm lấy dáng dấp thân thể anh, ngọc thụ lâm phong.
Mắt của anh mang theo vẻ hờ hững, lẳng lặng rơi vào trên người của cô.
Chỉ chốc lát sau, mới lại chậm rãi chuyển xuống, theo cổ của cô, một đường, lướt xuống.
Cuối cùng, rơi vào trên bụng của cô.
Trong vô thức Chung Tình như cảm giác được bụng của mình, vô cùng đau đớn, là ảo giác.
Giống như con sẽ biến mất dưới ánh mắt của anh vậy.
Ngón tay của cô run lên, theo bản năng ôm bụng của mình.
Ánh mắt của cô, cũng nhanh chóng dời xuống, coi như có ở cùng với anh lâu như vậy, cô vẫn không có dũng khí nhìn thẳng vào đôi mắt ấy.