Tình Nhân Bí Mật Của Cậu Tôi

Chương 149



“Sầm Hoan.”

Vừa xuống xe taxi, cô nghe thấy có người gọi mình, Sầm Hoan nhìn sang, trong bóng đêm, một bóng người cao lớn đang đi về phía cô, khi đến gần hơn, cô mới nhìn rõ rằng người đến vậy mà lại là Lương Hựu Tây lúc ban ngày mới đụng mặt ở bệnh viện gần đó.

Nhưng làm thế nào anh ta lại xuất hiện gần nhà cô?

“Lúc tôi đến phòng khoa của cô tìm cô, nghe y tá nói cô vừa đi khỏi, nhưng khi tôi đuổi theo ra ngoài, thì cô đã lên xe taxi rồi, cho nên tôi chỉ có thể đi theo xe taxi thẳng một mạch đến đây.”

Sầm Hoan hơi ngạc nhiên: “Anh cố ý đến tìm tôi à?”

Lương Hựu Tây gật đầu: “Cô có thời gian nể mặt cùng nhau ăn một bữa cơm không?”

“Tôi phải quay về nhà với con gái của tôi.”

“Ở với con gái?”

Lương Hựu Tây nhướng mày, như thể đang mỉm cười: “Đi cùng với anh ta đúng không?”

Sầm Hoan nghe ra được trong lời nói của anh ta mang theo sự giễu cợt, cũng không giải thích, chỉ nói: “Lương Hựu Tây, tôi không muốn làm tổn thương anh, cho nên sau này anh đừng tới tìm tới tôi nữa.”

“Hóa ra tôi khiến cô phiền đến mức thậm chí cô còn không thèm nhìn tôi một cái?” “...Tôi không có ý đó.” Sầm Hoan có chút bất lực thở dài: “Nói thật, tôi không thể đáp lại tình cảm của anh. Sự hy sinh của anh đối với tôi mà nói không phải là hạnh phúc, mà là một gánh nặng. Nếu anh muốn tôi sống tốt, vậy anh hãy buông bỏ tình cảm này đi.” ‘

“Vậy trước khi buông tay, cô có thể đồng ý đi ăn một bữa với tôi không?”

Sầm Hoan nhìn anh ta, anh ta cũng nhìn cô, hai người nhìn nhau vài giây, Sầm Hoan mới chậm rãi gật đầu.

******************

Sau khi lên xe của Lương Hựu Tây, Sầm Hoan gọi điện cho Tiểu Trần và nhờ cô ấy dỗ con gái của mình trước, sau khi cúp điện thoại, cô thờ ơ liếc nhìn kính chiếu hậu, ánh mắt hai người chạm nhau, cô sững người, nhìn về phía ghế lái: “Sao vậy?”

Lương Hựu Tây lắc đầu, nhưng vẻ mặt lại ngập ngừng muốn nói, một lúc sau cuối cùng cũng không thể kìm lại được: “Cô có thực sự muốn tiếp tục sống những ngày tháng như vậy với anh ta sao?”

Sầm Hoan nhìn anh ta không đáp lại. Nhưng lại dùng ánh mắt để hỏi xem anh ta nói câu này là có ý gì.

“Ý tôi là, hai người... loại quan hệ này sớm muộn gì cũng bị người khác biết được mà thôi, cô—”

“Dừng xe!” Sầm Hoan lạnh lùng ngắt lời anh ta.

Lương Hựu Tây nghiến răng nhẫn nhịn: “Sầm Hoan, tôi biết cô không thích nghe tôi nói những điều này, nhưng nếu hai người ở bên nhau, anh ta nên bảo vệ cô chứ không phải là chỉ hưởng thụ hết mọi hy sinh của cô. Tính cách của cô là có chuyện gì cũng giấu trong lòng một mình gồng gánh, cô muốn ép chết chính mình phải không?”

Sầm Hoan trầm ngâm nhìn Lương Hựu Tây: “Ý anh là gì? Có phải anh đã biết gì rồi không?”

“Không có.” Anh ta bực bội dời mắt đi, những đường gân trên bàn tay đang cầm vô lăng của anh ta nổi lên.

Bầu không khí chợt im lặng, cho đến khi xe dừng lại, cả hai không ai nói chuyện nữa.

Biết rằng Sầm Hoan là người ăn chay, Lương Hựu Tây đã chọn một nhà hàng chay nổi tiếng.



Đang là giờ ăn tối cao điểm, bên trong không còn ghế trống, Lương Hựu Tây đã đặt bàn trước, vừa bước vào nhân viên phục vụ đã lập tức dẫn đường.

Trong khi chờ lên món, Sầm Hoan bấm vào trò ninja trái cây trên điện thoại mà Hoắc Đình Đông gọi đó là trò chơi dành cho người thiểu năng trí tuệ để giết thời gian, còn Lương Hựu Tây thì lại đang nhìn cô, hai tay đan chéo lại đặt ở trên đầu gối, ánh mắt hơi chuyển đi, anh ta nhìn thấy trong một góc khá tối ở phía trước bên phải có một bóng người đang ló ra nhìn về phía bên này.

Khẽ cau mày, anh ta lấy điện thoại di động từ trong túi áo trong ra, bấm vào khung tin nhắn, sau đó soạn một tin nhắn rồi gửi đi, khi đồ ăn lên, anh ta múc một bát canh nhỏ cho Sầm Hoan trước, sau đó một loại đều gắp cho cô một ít.

Khi Sầm Hoan vào nhà vệ sinh rửa tay và quay lại, cô nhìn thấy những món ăn chất đống cao trong bát, khóe miệng cô giật giật, cô ngồi xuống yên lặng chiến đấu với đống thức ăn.

Lương Hựu Tây ăn rất ít và cứ nhìn cô ăn mãi.

Cảm nhận được ánh mắt của anh ta, Sầm Hoan ngước mắt lên, thấy lông mày anh ta đang nhíu chặt, dáng vẻ như có tâm sự, muốn hỏi anh ta có chuyện gì, nhưng lại cảm thấy không thỏa đáng, dù sao sau bữa ăn này cô cũng hy vọng hai người chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường.

Đến khi cô ăn gần xong và đặt bát đũa xuống, Lương Hựu Tây lấy trong túi ra một gói thuốc lá, châm một điếu, giữa làn khói mù mịt, anh ta thoáng thấy người phụ nữ đối diện đang bịt mũi khẽ ho, ngay lập tức dập tắt điếu thuốc.

“Ăn no chưa?” Anh ta hỏi.

Sầm Hoan gật đầu, liếc nhìn bát đũa sạch sẽ như chưa từng được đụng tới trước mặt anh ta, cuối cùng cũng không nói gì.

“Vậy đi thôi.”

Anh ta nói, nhìn Sầm Hoan đứng dậy xách túi đi về phía trước, khi anh ta rời đi, anh ta liếc nhìn góc bên phải phía trước thì thấy bóng người đó cũng đứng dậy rời khỏi. Anh ta khẽ “hứ” một tiếng nhỏ không ai có thể nghe thấy, cong môi cười khẩy.

Sau khi lên xe, Sầm Hoan những tưởng anh ta sẽ đưa cô về nhà, không ngờ chiếc xe lại chạy về phía ngược chiều với nhà cô.

Cô nhìn Lương Hựu Tây với ánh mắt nghi ngờ: “Anh định đưa tôi đi đâu vậy?”

Lương Hựu Tây khéo léo điều khiển tay lái, nghe cô hỏi như vậy thì cũng không nhìn cô mà chỉ nói: “Chúng ta chạy trốn nhé, có được không? Tôi sẽ đưa cô đến một nơi không ai biết chúng ta. Sẽ không ai tìm thấy chúng ta, cũng không cần phải lo lắng bất cứ điều gì, chỉ cần chúng ta yêu thương ở bên cạnh nhau.”

Sầm Hoan sửng sốt nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú đang u ám của anh ta, hồi lâu mới thốt ra mấy chữ: “Anh điên rồi!”

Lương Hựu Tây không nói nữa.

Chiếc xe chạy thẳng một mạch, và bởi vì tốc độ quá nhanh, Sầm Hoan không thể phân biệt được cảnh tượng bên ngoài cửa sổ xe là của khu vực nào ở thành phố B.

Bầu không khí ngột ngạt đến mức khiến người ta không thở nổi, ngay khi Sầm Hoan định lên tiếng hỏi anh ta muốn làm cái trò gì thì, chiếc xe rít một tiếng dài rồi dừng lại.

Cô nghiêng người về phía trước theo quán tính, khi cô ngồi ổn định lại, Lương Hựu Tây đã xuống xe vòng qua bên cô, cửa xe mở ra, anh ta cúi người mở dây an toàn cho cô, trước sự kinh ngạc của cô, anh ta nắm lấy cổ tay cô ta và kéo cô ấy ra khỏi xe.

Sầm Hoan bị đau, cố gắng thoát khỏi tay anh ta nhưng eo lại bị anh ta giữ chặt, rồi nửa ôm nửa ôm kéo cô về phía một khách sạn sang trọng.

Sự thay đổi đột ngột của anh ta khiến Sầm Hoan thất kinh hồn vía, vừa vùng vẫy vừa giận dữ hét lên: “Lương Hựu Tây anh đang phát điên cái gì chứ? Mau thả tôi ra!”

Lương Hựu Tây không nhìn cô cũng không trả lời lại cô, bắt buộc cô phải đi theo anh ta.

Sầm Hoan khó chịu, cô cũng không thèm quan tâm đến nặng nhẹ nữa, co khuỷu tay về phía bụng của anh ta, nhưng Lương Hựu Tây dường như đã nhận ra, ngay khi cô vừa di chuyển, anh ta đã biết cô định làm gì nên anh ta dễ dàng khống chế được cô và gập tay cô lại sau lưng.



“Tôi biết cô đã học Judo và Taekwondo, nhưng cô chỉ là dạng tân binh mà thôi, còn tôi hồi trung học đã từng đoạt giải quán quân, cho nên cô đừng mơ mộng hão huyền sẽ thoát khỏi tay cô được.”

Sầm Hoan nghe mà giật mình: “Rốt cuộc là anh định làm gì?”

Lương Hựu Tây không nói nữa, đưa cô vào trong thang máy.

Còn sau lưng hai người, một bóng người vội vàng chạy vào, thấy hai người đã vào thang máy, lập tức bấm thang máy bên cạnh.

Trong thang máy, Lương Hựu Tây vòng tay qua người Sầm Hoan, nhấn một tầng, Sầm Hoan không thể thoát khỏi sự kiềm chế của anh ta, giẫm mạnh vào mu bàn chân của anh ta, bởi vì phần đế kim loại sắc bén của đôi ủng ngắn, giẫm một phát lên Lương Hựu Tây đã đau đớn đến mức sắc mặt của anh ta lập tức thay đổi, nhưng anh ta vẫn không buông tay, ngược lại còn cắn vào cổ cô một cái để trả đũa.

Sầm Hoan sững người, lờ mờ đã cảm nhận được anh ta đưa mình đến khách sạn là để làm gì.

“Lương Hựu Tây, không ngờ anh lại là loại đàn ông khốn như vậy nạn! Nếu anh dám làm chuyện đó với tôi, cả đời này tôi cũng tuyệt đối sẽ không bao giờ tha thứ cho anh!”

Lương Hựu Tây không hề lay động, sau khi thang máy mở ra liền đưa cô đến trước một căn phòng, một tay lấy thẻ từ trong túi quần ra và mở cửa phòng.

Vừa bước vào, anh ta liền buông tay Sầm Hoan ra, cơ thể Sầm Hoan được tự do, không chút nghĩ ngợi liền vung tay tát mạnh vào mặt Lương Hựu Tây một cái, sức lực mạnh đến nỗi tay cô đau đến tê dại.

Còn Lương Hựu Tây bị cô cho ăn một bạt tai, cảm thấy trong miệng có vị tanh ngọt, thè lưỡi lấy tay lau khóe miệng, trên đó còn có máu.

“Không ngờ một người gà mờ lại có thể tát một người người đàn ông đến hộc máu.” Anh ta giễu cợt liếc nhìn cô một cái, nới lỏng cổ áo, cởi áo khoác rồi đi vào bên trong.

Sầm Hoan cảm thấy tay cô vẫn còn đau, có thể thấy rõ ràng là khi cô đánh vào mặt anh ta như vậy, anh ta sẽ đau đến mức nào, nhưng cô hoàn toàn không hề cảm thấy có lỗi một chút nào.

Cô xoay người định mở cửa, nhưng dù cho cô có cố thế nào cũng không mở được.

“Khóa cửa của khách sạn này đều là loại thông minh, không có mật mã thì cô đừng có mà mơ có thể thoát khỏi đây được.” Giọng nói của Lương Hựu Tây từ phía sau truyền đến.

Sầm Hoan quay đầu lại trừng mắt nhìn anh ta, đôi mắt đẹp bùng cháy lửa giận: “Rốt cuộc là anh muốn làm gì?”

Tại sao cô lại không nhìn ra rằng người đàn ông này có tâm tư bất chính với cô? Cậu đã luôn khuyên cô phải tránh xa anh ta ra một chút, lẽ ra cô không nên mềm lòng mà đồng ý đi ăn bữa cơm này với anh ta.

Trong lòng cô hối hận, chợt nhớ ra còn có thể cầu cứu nhưng vừa sờ túi đã chết lặng. Lúc đó cô bị anh ta kéo xuống xe, hoàn toàn không hề lấy túi xách, mà điện thoại di động cô lại để trong túi.

Cô quay trở lại phòng, nhìn thấy điện thoại cố định bên giường, đang định đi tới thì Lương Hựu Tây đã đi về phía cô, nhưng lúc này anh ta đã cởi áo khoác ngoài ra, cúc áo sơ mi cũng không cài, lộ một mảng da thịt lớn màu mật ong rắn chắc bên trong ra.

Cô cảnh giác lùi lại, khi cơ thể cô tì vào bức tường thủy tinh lạnh lẽo phía sau, cô mới nhận ra rằng mình không còn đường lui nữa rồi.

“Nếu một người đàn ông muốn xử lý một người phụ nữ không phải chuyện gì khó, thay vì giãy giụa, chi bằng cô ngoan ngoãn nghe lời theo lời tôi đi?” Anh ta dùng giọng điệu thương lượng, xoa xoa gò má sưng tấy do ban nãy đã bị cô đánh.

Sầm Hoan cắn môi, hung hăn trừng mắt nhìn anh ta.

Lương Hựu Tây thầm nhủ rằng nếu đôi mắt có thể giết người, chắc là anh ta đã chết hàng trăm lần rồi.

Cô hoàn toàn không hiểu gì về anh ta cả, coi anh ta loại người tồi tệ không thể có được trái tim của cô thì lại muốn có được cơ thể của cô.

Anh ta cười nhạo bản thân, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẹp đang tức giận đến sắp bùng cháy của Sầm Hoan, đột nhiên ghé sát lại mặt cô.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv