Hoắc Đình Đông đi xong Sầm Hoan mới lăn qua lăn lại trên giường, đếm cừu cũng hơn mấy ngàn con rồi vẫn không cảm thấy buồn ngủ.
Bởi vì tất cả những chuyện này quả thực quá kì quái.
Cô có nghĩ nát óc cũng không thể nào hiểu nổi tại sao anh lại bỗng trở lại tìm cô.
Lẽ nào là thích cô rồi?
Ý nghĩ này vừa lóe lên đã lập tức bị cô gạt bỏ.
Nếu như thích thì đã thích từ sáu năm trước rồi, cần gì phải chờ tới bây giờ?
Nghĩ tới nghĩ lui, đến mức đầu cũng sắp vỡ ra nhưng vẫn không có thu hoạch được gì, thật sự trong lòng cô có chút tức tối vì thái độ mập mờ không rõ của người kia dành cho mình.
Bỗng, chuông điện thoại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, vì là điện thoại của Hoắc Đình Đông nên tiếng chuông hơi khác, khiến cô ngẩn ra một lúc mới phản ứng lại được, sau đó mới lồm cồm cầm điện thoại lên định bắt máy.
Nhưng vừa nhìn thấy số điện thoại hiển thị, Sầm Hoan lại do dự.
Là Lương Hựu Tây gọi tới.
Dĩ nhiên là Lương Hựu Bắc đưa điện thoại cho anh ta.
Nhớ tới ánh mắt của Lương Hựu Tây lúc nhìn mình, cô thật sự lại sợ mình rơi vào một mớ bồng bông không rõ.
Chần chừ một lúc, điện thoại đã đổ chuông rất nhiều lần, Sầm Hoan cảm thấy phiền nên dứt khoát dập máy, sau đó nằm lại lên giường kéo chăn trùm kín qua đầu.
Từ công ty trở ra, Hoắc Đình Đông đi tới tiệm quần áo nữ mua cho Sầm Hoan mấy bộ đồ trước, sau đó lại ghé siêu thị mua một ít nguyên liệu nấu ăn và một ít đồ dùng hằng ngày.
Mấy lần trước, anh để ý lúc cùng nhau ăn cơm Sầm Hoan chỉ ăn thức ăn chay, cho nên dù rất ghét ăn rau xanh nhưng anh vẫn lấy rau làm nguyên liệu chính cho bữa tối hôm nay.
Ở quầy thu ngân, lúc tính tình anh lơ đãng liếc ngang quầy thuốc, ngừng một lúc rồi quyết định đi tới.
Lúc quay trở lại chung cư, Sầm Hoan vẫn còn chưa thức dậy.
Đầu tiên anh dọn dẹp lại nhà bếp và dụng cụ ăn uống cho sạch sẽ, đợi đến khi làm xong những thứ này thì đã hơn bốn giờ chiều rồi.
Trở về phòng thấy Sầm Hoan vẫn đang ngủ nên cũng không có đánh thức cô, sau đó quay lại nhà bếp chuẩn bị bữa tối cho cả hai.
Năm giờ chiều, cơm nước đã xong xuôi, anh mới quay lại phòng ngủ.
Sầm Hoan ngủ rất không ngon, hai hàng lông mày đẹp đẽ nhíu chặt, dường như đến cả trong mơ cũng đang xoắn xuýt chuyện gì đó.
Hoắc Đình Đông gọi vài lần nhưng không nghe đáp lại, cho nên duỗi tay bóp lấy chóp mũi của cô.
Sầm Hoan không thở được bèn học theo cách thở mở miệng của cá.
Hoắc Đình Đông nhíu mày, ánh mắt lóe lên, sau đó cúi đầu xuống hôn lên môi của người kia.
Sầm Hoan hoàn toàn không thở được, cảm giác bị nghẹt thở nên bỗng mở mắt ra.
Nhìn thấy cô đã tỉnh, Hoắc Đình Đông mới hài lòng buông cô ra: "Cuối cùng cũng tỉnh rồi?"
Sầm Hoan nuốt một ngụm nước bọt, có chút bối rối dụi mắt, hỏi anh: "Mấy giờ rồi?"
"Hơn năm giờ rồi."
Hơn năm giờ?
Sầm Hoan ngẩn người, sau đó lập tức ngồi bật dậy.
"Sao cậu lại không gọi cháu? Tám giờ cháu còn phải tới bệnh viện làm nữa."
Hoắc Đình Đông thấy người kia chui ra khỏi chăn loay hoay tìm quần áo, làn da trắng như tuyết thoắt ẩn thoắt hiện dưới mắt của anh, mãnh liệt kích thích thị giác khiến dưới bụng lại co thắt lên một trận.
Anh hít sâu một cái, lơ đãng nói: "Giờ mới hơn năm giờ thôi, vẫn còn sớm."
"Sớm cái gì mà sớm?" Sầm Hoan tức đến hộc máu, trừng mắt nhìn anh: "Cháu còn phải về nhà tắm rửa rồi thay quần áo, cậu gọi cháu dậy muộn như vậy cháu làm sao kịp về nhà chứ."
"Cậu có mua mấy bộ cho cháu rồi." Anh chỉ vào đống túi đồ ở bên cạnh tủ quần áo, còn nói: "Điện thoại thì đến tối cậu sẽ qua đưa lại cho cháu nhé?". Đam Mỹ Hài
Buổi tối?
Sầm Hoan ngạc nhiên: "Tối nay cậu còn tới bệnh viện?"
"Sao thế? Không được hả?"
"Cậu tới bệnh viện... Là cố ý muốn đưa điện thoại cho cháu?"
Hoắc Đình Đông nhìn thấy có đôi chút mong đợi trong ánh mắt của người kia, im lặng không nói gì.
"Được rồi, cậu không nói cháu cũng biết." Sầm Hoan hờ hững phất tay một cái, miệng nhoẻn một nụ cười mỉa mai: "Thực ra cậu tới bệnh viện là muốn đi thăm bố vợ tương lai với vợ sắp cưới, sau đó mới tiện thể đưa điện thoại cho cháu chứ gì? Cháu biết mà, cháu chỉ là "nhất thời", còn người ta mới là vợ sắp cưới chính thức!"
"Cháu lại nói bậy."
Sầm Hoan hứ một tiếng, lướt qua người kia cúi xuống nhặt quần áo.
Hoắc Đình Đông liếc nhìn cái mông đẹp đẽ đang nhô lên của cô bèn vỗ nhẹ, Sầm Hoan lập tức quay ngoắt người lại huých anh một cái, lập tức thở hổn hển cầm quần áo vào trong phòng tắm.
Hoắc Đình Đông thấy cô dùng sức đóng cửa, có chút khổ sở ôm trán.
Sầm Hoan từ phòng tắm trở ra, cũng không thèm nhìn người kia mà cầm thẳng túi xách của mình đi ra ngoài.
"Sầm Hoan." Hoắc Đình Đông đi theo ra ngoài: "Ăn cơm tối rồi đi, cậu đưa cháu đi."
Sầm Hoan muốn từ chối, nhưng người kia lại nắm tay cô kéo về phía bàn ăn.
Bàn ăn bày bốn món và một món canh, ngoại trừ món thịt kho thơm là món mặn ra thì còn lại đều là món chay, đến cả món canh cũng đều là súp nấm.
Sầm Hoan biết người kia lúc ăn không có thịt sẽ không thích, nhưng những món kia rõ ràng là chuẩn bị cho cô lại cảm thấy trong lòng thoáng mềm nhũn, ngoan ngoãn ngồi xuống yên tĩnh ăn cơm.
Ăn xong xuôi nhìn thấy thời gian vẫn còn đủ, cô bèn chủ động cầm lấy chén đũa vào bếp rửa sạch.
Hoắc Đình Đông ngồi trên sô pha trong phòng khách, nhìn ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ dần sẫm màu, trên mặt bày ra mọt vẻ trầm tư.
"Cháu phải đi rồi."
Sầm Hoan nói lời chào, người bên đây quay đầu lại, ngoắc tay ra hiệu cho cô đi qua.
"Cháu còn có hơn một tiếng nữa thôi phải vào làm rồi, có chuyện gì thì nói trong điện thoại đi ạ."
"Chờ chốc nữa đi, qua đây uống cái này." Anh giơ tay lên.
"Cái gì?" Sầm Hoan nghi ngờ đi qua hỏi.
Hoắc Đình Đông không nói gì chỉ mở lòng bàn tay ra, bên trong là một viên thuốc nhỏ.
Sắc mặt Sầm Hoan tái nhợt, ánh mắt có chút ngây dại nhìn người kia, từ bên trong đôi mắt tràn ra một vẻ bi thương và khó chịu có thể nhìn thấy rõ ràng.
Hai người lẳng lặng nhìn nhau, một lúc sau Sầm Hoan mới khẽ cong khóe môi, hờ hững cầm lấy viên thuốc kia ném vào trong miệng, cũng không uống nước mà mạnh mẽ nuốt xuống.
Kết quả viên thuốc kia bị kẹt trong cổ họng không xuống được, cô bị sặc đến ứa nước mắt.
Hoắc Đình Đông thay đổi sắc mặt, nghiêm chỉnh đưa nước tới, Sầm Hoan lại không cầm lấy, chỉ vội vàng như không thể chờ được nữa mà quay người muốn rời đi.
"Sầm Hoan." Cho dù Hoắc Đình Đông có kéo cổ tay của cô lại, nhưng giọng điệu cũng có chút bất lực nói: "Cháu đừng tức giận, cháu cũng biết chúng ta..."
"Cháu biết cháu không thể mang thai được." Sầm Hoan cướp lời nói trước, giọng điệu gấp gáp: "Với quan hệ của chúng ta thì nếu như cháu mang thai rồi sinh con, đứa bé sau này không phải thiểu năng trí tuệ thì cũng bị tàn tật, hoặc là đột biến thành quái vật. Cho nên coi như cậu không mua thuốc tránh thai cho cháu thì bản thân cháu cũng chuẩn bị đi mua uống thôi, mấy năm trước cũng không phải là tự cháu đi mua đó sao? Cháu hiểu."
Giọng của cô bình tĩnh, Hoắc Đình Đông lại cảm nhận được rằng cô đang tức giận.
"Cháu đi đây." Cô hất tay người kia ra: "Cám ơn đã 'nhiệt tình' tiếp đãi!" Một câu nói mang hai ý nghĩa, giọng diệu mang đầy ý mỉa mai.
Hoắc Đình Đông đứng lên nói: "Cậu đưa cháu đi."
"Không cần." Cô kiên quyết từ chối: "Bị vợ sắp cưới nhìn thấy thì không tốt đâu, cháu tự mình bắt xe đi là được rồi."
Sắc mặt Hoắc Đình Đông trầm xuống, trầm tư một hồi mới nói: "Vậy mai cậu kêu người mang xe tới cho cháu, tránh để sau này khó bắt xe."
"Không có công cán, không dám nhận thưởng."
Lại lần nữa cô cự tuyệt khiến Hoắc Đình Đông tức tối trong lòng: "Sầm Hoan, cháu có thể nào đừng ương bướng, chống đối gay gắt với cậu như vậy nữa được không? Cậu cho thì cháu cứ nhận đi, đây là cháu đáng được nhận!"
Đáng được nhận?