Dòng nước ấm nóng chảy dài trên gò má của anh, khẽ rơi xuống chạm vào tóc cô. Dung Tịch ngạc nhiên đến nghẹn lời, lần đầu tiên cô thấy anh khóc. Mặc Đình Kiên mà cô biết luôn là người lạc quan vui vẻ. Dù đứng giữa một bầu trời đầy cảm xúc, anh cũng vẫn có thể mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra. Vậy mà hôm nay anh lại khóc...
Đẩy nhẹ anh ra, cô ngẩn mặt, đôi mắt xinh đẹp nhìn anh. Biểu cảm trên gương mặt ấy vô cùng khó coi, nó ẩn chứa tất cả mọi cảm xúc đau đớn và tuyệt vọng nhất trên đời. Bàn tay mềm mại đưa lên lau đi nước mắt trên gương mặt ấy, cô mỉm cười nhỏ giọng hỏi anh.
"Đình Kiên, anh... sao vậy?"
Đôi mắt đau lòng nhìn cô gái trước mặt, Mặc Đình Kiên càng nhìn lại càng thêm đau lòng. Hai bàn tay to lớn nắm lấy hai bờ vai mảnh mai của cô, anh nhỏ giọng, giọng nói phát ra đã trầm đến nghẹn ngào.
"Dung Tịch, ân oán của đời trước, chúng ta bỏ hết đi được không? Chúng ta không màng đến nữa, được không?"
"Đình Kiên!"
"Anh đưa em đi thật xa khỏi nơi này, chúng ta không quan tâm đến chuyện gì nữa. Chúng ta chỉ sống, sống vì chúng ta thôi có được không?"
"Anh... Đang nói gì vậy?"
"Dung Tịch... Anh biết, anh đều viết cả. Anh cũng đâu muốn như vậy. Chuyện đã xảy ra rồi, anh biết làm sao được đây?"
Những lời anh nói vô cùng khó hiểu. Dung Tịch nghe qua liền hiểu được anh muốn nói đến chuyện gì. Ban đầu cô cứ cho rằng anh không biết, hoá ra... anh đều biết cả rồi sao?
Bước lùi về sau ba bước, cô nhíu mày nhìn người đàn ông trước mặt.
"Anh... Đều biết rồi?'
"Anh biết!"
"Vậy anh cũng biết lí do em tiếp cận anh?"
"Anh biết!"
Tâm lý của cô sang chấn dữ dội. Bao nhiêu năm ở bên cạnh anh, cô cứ cho rằng anh không hề biết đến những bí mật đó. Vậy mà... anh cái gì cũng biết. Đã vậy lại còn ở bên cạnh, ân cần quan tâm, chăm sóc cho cô.
"Nếu anh đều đã biết, tại sao... vẫn cứ đối tốt với em?'
"Bởi vì... Anh yêu em."
Chữ yêu có thể phá vỡ mọi ranh giới, cắt đứt mọi ràng buộc. Yêu một người, là yêu tất cả mọi thứ thuộc về người đó. Yêu cả quá khứ không hạnh phúc, yêu cả mối thù hận trong lòng...
"Bởi vì anh yêu em, nên dù em có làm gì anh cũng đều dung túng. Em... Em có thể..."
"Không thể."
"Tại sao vậy?"
"Thù giết cha mẹ, cả đời này nguyện không đội trời chung."
______________
Bước chân lang thang trên con đường vắng bóng người. Dương Uyển Đồng môi cười mà mắt khóc. Hoá ra khi đau lòng nhất, con người ta lại chỉ có thể bật cười.
"Anh nói anh yêu em... nhưng lại yêu cô ta hơn em."
Lẩm bẩm một mình, cô vừa nói vừa cười. Nhớ lại lúc ban nãy, ở trong bệnh viện. Khoảnh khắc anh hất tay cô ra để chạy về phía cô ấy... Giây phút đó, cô biết mình thua rồi.
Thà rằng lúc đầu đừng nên gặp gỡ, thà rằng lúc đầu đừng nên quen biết. Thà rằng không đến gần nhau, thà rằng chưa từng rung động. Chưa từng nói yêu nhau, chưa từng hứa hẹn những lời hoa mỹ. Như vậy thì bây giờ, cô cũng đâu cần phải đau lòng như thế.
Bây giờ đây, cô chỉ ước... ước sao bản thân mình có thể quên đi tất cả mọi chuyện đã xảy ra. Quên đi những ngọt ngào đã có, quên đi những hứa hẹn dịu dàng. Quên nụ cười, quên ánh mắt,. quên giọng nói, quên vòng tay... quên hết mọi thứ, quên cả người đó đi.
Lòng nặng trĩu lê đôi chân nặng nhọc. Uyển Đồng lại không hề biết rằng bản thân mình đang gặp nguy hiểm. Từ phía sau lưng, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm theo bóng lưng cô. Hắn ngồi trong xe, khóe môi câu lên một nụ cười.
"Đáng tiếc, đáng tiếc. Xem ra cô vẫn không quan trọng bằng ả tiện nhân đó. Nếu đã đau khổ như vậy, để tôi giúp cô giải thoát."
Hắn khởi động xe, từ từ nhấn mạnh chân gar. Chiếc xe lao nhanh vun vút về phía Uyển Đồng. Lúc cô cảm nhận được sự bất thường, quay đầu nhìn lại. Hai chiếc đèn pha chiếu thẳng vào mắt, chỉ kịp hét lên một tiếng thì mọi thứ đã không thể thay đổi được gì.
Chiếc ô tô hất văng cô ra xa, Dương Uyển Đồng đau đớn nằm bất động trên đường. Trên vũng máu đỏ tươi, cô đau khổ ôm lấy bụng mình, môi nhỏ thều thào...
"Con ơi..."
Mọi thứ rơi vào trạng thái tĩnh lặng. Trong đôi mắt cô chỉ còn lại một màu đen u ám. Trong lúc mê mang, cô nhìn thấy một bé con nhỏ xíu. Nó đứng đó, gương mặt thiên thần mỉm cười với cô. Bàn tay nhỏ nhắn đưa lên vẫy vẫy, nói nói:
"Ma ma... Tạm biệt..."
"Đừng... đừng đi... con ơi."
Mộc Uyển và Lăng Vũ cùng với ba Mộ Tử Khanh đã đến trước cổng nhà anh. Vội vã xuống xe đi vào trong, ba người chạy vội lên tầng. Cả căn phòng lúc này chỉ còn lại Mộ Tử Khanh và ba của Mộc Uyển.
"Ba..."
Mộc Uyển chạy vào trong, lo lắng nhìn Mộc Thanh. Cô quên mất, ba của cô cũng đang ở trong ngôi nhà này. Không biết, ông ấy có sao không nữa.
"Ba, ba không sao chứ?"
"Ba không sao."
Dịu dàng nở ra một nụ cười, nơi đáy mắt lại toàn sự đau lòng. Bí mật mà ông luôn cất giấu bao nhiêu năm qua, đến hôm nay chẳng thể giấu được nữa rồi.
Bàn tay nhăn nhăn đưa lên xoa đầu cô con gái nhỏ. Mộc Thanh chỉ thấy đau lòng. Khi cô biết được sự thật này, liệu cô có tha thứ cho ông hay không.
Đôi mắt nhìn về phía người vừa mới xuất hiện. Mộc Thanh gật đầu, nhỏ giọng nói:
"King! Đã lâu không gặp."
Mộ Thành im lặng hồi lâu, sau bao nhiêu năm không gặp, cuối cùng lại gặp nhau ở đây. Càng bất ngờ hơn, đứa bé gái năm đó giờ lại là vợ của con trai ông. Mọi chuyện trên đời đúng là không thể ngờ được chữ ngờ.
"Đúng, đã lâu không gặp. Gui, ông vẫn ổn chứ?"
"Cảm ơn, tôi vẫn tốt. Nhưng bây giờ..."
Đôi mắt đặt lên người Mộc Uyển, ông nghẹn ngào nói mãi chẳng thành câu.
"Bây giờ... Tôi không thể giấu được bí mật đó nữa rồi."
"Đừng lo lắng... Con bé sẽ không trách ông đâu."
Mộc Uyển nhíu mày nhìn ba mình, cô cũng không hiểu chuyện gì xảy ra. Bí mật... Là bí mật gì? Không trách ông, là trách truyện gì? Tại sao mọi chuyện lại cứ rối lên như thế...
"Ba... Hai người đang nói gì vậy?"
"Uyển! Ba xin lỗi... Ba..."
"Ba... có chuyện gì?"
"Ba... Ba không phải... không phải là ba ruột của con."