Cảm giác được Lăng Phong tiến nhập vào bên trong sự che chở của mình, Dư Đào cũng không chờ nữa, thân thể trong giây lát mang theo một loại động năng mạnh mẽ bay thẳng đến đỉnh của quái hạp!
Oanh!
Đột nhiên chấn động, Lăng Phong cảm giác được bản thân đã ly khai quái hạp, nhìn lại thì quả nhiên đã thấy quái hạp lớn cỡ bàn tay đang lơ lửng giữa không trung.
Hắn bỗng dưng nghĩ, mình có thể đem quái hạp thu vào trong thức hải hay không? Như vậy mà nói, nếu Dư Đào thật sự có thể đem bản thân ly khai khỏi phạm vi phong tỏa của Vô Cực Long Đạo trận, thế thì cũng đỡ phải đem hi vọng ký thác vào sự đột phá của bản thân.
Thế nhưng rất nhanh, hắn liền nghĩ đến cho dù mình có thể mang theo bọn họ thoát ra, cũng không dám đảm bảo tám gã trưởng lão không lưu lại hậu thủ gì ở trong đó. Vạn nhất bị phát giác mà nói, tám người bọn họ một khi đã tìm đến, mà bản tôn của Dư Đào vẫn chưa giải cứu ra được, vậy thì ngược lại cái được không bù nổi cái mất.
- Không nên phân thần! Chúng ta đã tiến nhập trong phạm vi bao vây của trận thế, ta có thể thay ngươi ngăn trở đại bộ phận uy lực, thế nhưng vẫn phải dựa vào chính ngươi mới được!
Bỗng nhiên, tiếng quát của Dư Đào vội vàng truyền tới.
Lăng Phong tâm thần chấn động, vội vã đem lực chú ý quay trở lại.
Chỉ thấy bốn phía vờn quanh tầng tầng cô vân, những luồng quang mang tràn ngập màu sắc không ngừng sinh ra từ bên trong cô vân, tựa mộng tựa huyễn, có một loại cảm giác khiến cho kẻ khác như rơi vào tiên cảnh.
Thế nhưng trên thực tế, tiên cảnh này cũng là một nơi trí mạng!
- Phá!
Dư Đào hai tay mười ngón quấn lấy nhau, nhanh chóng thi triển ra một nguyên lực ấn! Nguyên lực ấn rất nhanh thành, là một mặt kính đại khái có phạm vi nửa thước, mặt kính nhìn qua sáng choang, tràn ngập vẻ quỷ bí.
Lúc này, không biết có phải là nhận ra hai người Lăng Phong xuất hiện hay không, trong cô vân bỗng nhiên xuất hiện từng đạo thiểm điện quỷ dị, thiểm điện dĩ nhiên tựa như độc xà ngẩng cao đầu, ánh mắt lành lạnh ngưng thị nhìn về hướng bên này.
Dư Đào hét lên một tiếng:
- Huyễn Quang Kính!
Tiếng quát vừa vang lên, chỉ thấy mặt kính kia phía trên quỷ dị ngưng tụ ra hình dáng tướng mạo của hắn cùng với Lăng Phong!
Đạo độc xà thiểm điện kia dường như đã tìm được mục tiêu, điên cuồng hướng về phía mặt kính đâm tới!
Dư Đào lập tức mang theo Lăng Phong trực tiếp độn xuống phía dưới, đại khái khi xuống được hơn mười thước lộ trình, một luồng ngân mang từ trên trán hắn bắn ra đâm xuống hướng hu vô sâu thẳm:
- Bản tôn!
Từ phía dưới, chỗ hư không mênh mông, một đạo ngân quang càng to lớn hơn phóng tới, lúc này đem hắn bao bọc lại. Một trận rung động kịch liệt truyền đến, Lăng Phong cảm giác được một cỗ đau đớn tê liệt, tuy rằng uy lực Vô Cực Long Đạo trận bị hắn tạm thời dẫn tới một bên, thế nhưng bảy đạo hỏa diễm ở bốn phia cũng không hề giảm đi uy lực, vẫn đang cố đâm vào trong cơ thể Lăng Phong, làm cho cả người hắn dâng lên cảm giác đau đớn tận xương tủy!
Đau đớn!
Trong cơn đau đớn kịch liệt, cơ hồ là vô ý thức, trong thức hải Lăng Phong bảy thanh ảnh bắt đầu chuyển động, bọn chúng tản mát ra một cỗ hấp lực hỗn độn, chợt xoay tròn, liền đem bảy loại hỏa diễm ở ngoại giới toàn bộ hút vào trong kiếm ảnh. Truyện được copy tại Truyện FULL
Tức khắc, Lăng Phong cảm giác được một sự bành trướng truyền khắp toàn thân.
Lúc này, tiếng kinh hô của Dư Đào truyền đến:
- Chết tiệt! Sao ngươi lại muốn hấp thu những hỏa diễm này hả?
Bảy thanh kiếm ảnh chợt bay ra khỏi thức hải của Lăng Phong, chúng tổ hợp lại thành một cái luân bàn, vờn quanh Lăng Phong xoay tròn không ngớt.
Một loại cảm giác bành trướng cường liệt làm cho Lăng Phong hầu như muốn nổ tung, hắn căn bản không thể nào trả lời được Dư Đào, chỉ có thể mạnh mẽ khống chế niệm thức lưu chuyển, tạm thời làm cho thức hải sôi trào yên ổn lại ba phần.
Tuy là như vậy, cái loại cảm giác không thể khống chế cường liệt này vẫn làm cho Lăng Phong khó chịu không nói nên lời, hai tròng mắt trở nên đỏ đậm một mảnh, dường như có máu tươi muốn từ bên trong trào ra.
Xuy xuy xuy xuy xuy!
Đột nhiên, từng luồng từng luồng hỏa diễm từ trong kiếm ảnh phun ra. Hỏa diễm như độc xà, thế đi cực nhanh, trong sát na liền đánh trúng phần đuôi của ngân sắc quang dực.
- Ngu ngốc, mau khống chế chúng lại!
Dư Đào sợ hãi rống lên, bên ngoài thân thể của hắn cũng xuất hiện một ít hiện tượng quái dị, vô số quang thứ chợt trướng chợt thu, đâm vào trong không khí rít lên ầm ầm.
- Câm miệng!
Lăng Phong gầm lên một tiếng, hai tay của hắn mười ngón liên tục biến ảo, niệm thức ba động tầng tầng tuôn ra!
Sát lục chi nhận! Dùng lực phá lực, đây cũng là sách lược Lăng Phong chọn dùng.
Tinh kỹ linh hồn hệ vừa ra, trong hư không có một loại ba động lãnh liệt cùng cực truyền ra, một loại khí tức làm cho nhân tâm cực kỳ kinh sợ.
Bị cỗ khí tức này kinh động, Dư Đào bỗng dưng quay đầu lại, đã thấy Lăng Phong hai tròng mắt ngân quang xán lạn, tản mát ra một cỗ ý chí tuyệt đại khủng bố.
Những lời trách mắng oán giận vọt ra tới cửa miệng nhất thời cũng nuốt xuống toàn bộ.
Cỗ ba động linh hồn vô hình tràn ngập không gian, nhất thời khiến cho kiếm ảnh đang không ngừng bành trướng cũng bị đóng băng lại. Song thủ Lăng Phong điểm ra, từng luồng chỉ kình phun ra, đánh lên trên thân kiếm ảnh, đem chúng toàn bộ thu hồi vào trong thức hải.
Lúc này, từng đạo độc xà điện quang đằng sau đã quay lại, trong hư không ngưng trọng ngó nghiêng, tựa hồ đã nhận thấy được dị trạng bên này.
Trong con ngươi của Lăng Phong, ngân quang chậm rãi rút đi, quay về phía Dư Đào nhẹ giọng nói:
- Chúng ta đi thôi!
- A, được được!
Dư Đào sửng sốt, cuống quít đáp. Bất giác, vừa rồi khi nhìn thấy qua Lăng Phong hiển lộ một mặt băng lãnh, vô tình, tuyệt sát kia, trong lòng hắn không khỏi nhiều hơn một phần kính nể, phần kính nể này cho dù lúc trước linh hồn hạch tâm bị Lăng Phong luyện hóa cũng chưa từng sinh ra.
Tiếng rít gào càng lúc càng gần!
Vội vội vàng vàng quay đầu lại nhìn phía sau, Dư Đào hai tay mười ngón liền biến ảo một trận khiến kẻ khác hoa cả mắt, sau đó hai tay chỉ thẳng về phía mặt đất nặng nề quát lên:
- Khai!
Đột nhiên, một luồng thanh quang sấm sét từ đầu ngón tay hắn phụt ra, bay thẳng về phía trước.
Ầm ầm!
Dường như thiên địa tan vỡ, chỉ thấy cả hư không cũng bắt đầu cũng bắt đầu trở nên rung chuyển. Trong mơ hồ, dường như quái hạp huyền phù đằng sau cũng lay động bất định.
Từng đạo độc xà thiểm điện càng ngày càng gần, tiến gần đến phía sau của ngân sắc quang dực, một cỗ nóng bỏng cường liệt một lần nữa kéo tới.
Cuối cùng, một cánh cửa không gian đen kịt hẹp dài xuất hiện, mắt Dư Đào lộ ra vẻ vui mừng, vung tay lên nói:
- Theo ta tiến nhập vào tầng cuối cùng.
Tiếng nói vừa dứt, Lăng Phong cảm giác được một cỗ rung động cường liệt truyền đến, trong cảm giác có tựa như thân thể của mình đang đi qua một tầng cát đã nặng nề kiên cố, mỗi khi tiến lên một chút đều phải hao tổn rất nhiều sức lực, Loại áp lực truyền tới từ bốn phương tám hướng càng lúc càng không ngừng dao động.
Lăng Phong đoán rằng cho dù cường giả cấp bậc linh tôn tầm thường tiến đến đây, chỉ cần là cỗ lực đè nén này cũng đủ để khiến cho hắn bị nghiền thành bụi phấn! May là bản thân đã trải qua nhựa La Hâm luyện thể, hơn nữa có Dư Đào giúp đỡ, gánh nặng lên thân thể cũng không phải là mạnh đến mức khó có thể tiếp thụ.
Trước mắt đột nhiên phát sáng mạnh.
Lăng Phong cảm thấy một cỗ quang mang gai mắt lộ ra ở phía trước. Hắn vô ý thức lấy tay che mắt. Lúc này đã có một sự tình cổ quái phát sinh, trong thức hải kiếm ảnh dĩ nhiên lúc này lại tản mát ra một cỗ năng lượng ôn nhu ấm áp, loại quang mang chói mắt ở bên ngoài nhất thời giảm đi không ít.
Thậm chí, Lăng Phong mơ hồ cảm giác được có một chút quang mang chói mắt lúc trước, như biến thành cam lộ rơi lên trên người mình, làm cho thể xác và tinh thần của mình chợt thư sướng.
Đây là có chuyện gì?
Không có quá nhiều thời gian rảnh rỗi để tìm ngọn nguồn trong đó, Lăng Phong đã bị một màn trước mắt làm kinh ngạc đến ngây người.
Luyện ngục!
Thứ đầu tiên hiện lên trong thức hải Lăng Phong chính là nơi này, mà nếu như nó thực sự là luyện ngục mà nói, vậy luyện ngục này cũng thực có chút quá mức xa hoa.
Trước mắt là một lao tù bán trong suốt cực lớn, bên ngoài lao tù vân vụ bốc lên, quang hoa lượn lờ, nhìn qua mỹ lệ tuyệt luân, quả thực dường như chính là tiên cảnh.
Lao tù chính là do tam sắc quang mang vờn quanh mà thành, mỗi một đạo quang mang đều cao hơn mười trượng, rộng bảy tám trượng.
Hắn trong lòng khẽ động, phát hiện ra hỏa hệ phng cấm đang bị hắn nắm trong tay dần dàn sinh ra một chút nhiệt độ,đồng thời dục động muốn phóng ra ngoài.
- Sự tình kế tiếp sẽ làm phiền ngươi!
Bỗng nhiên, một đạo thanh âm hỗn loạn vài phần mệt mỏi rã rời truyền đến, nghe phương hướng đúng là từ bên trong lao tù phát ra.
Lăng Phong theo tiếng nhìn lại, đã thấy một bóng người đang từ từ co quắp thân thể, quanh thân thể hắn chính là bảy thiên hỏa long ngang nhiên nộ quyển, mỗi một giây, hỏa long đều chuyển động mấy ngìn mấy vạn lần. Tốc độ chuyển động cực nhanh làm cho vô số quang vụ tán ra, khiến cho người khác căn bản không nhìn thấy rõ bên trong đó đến tột cùng là có người nào.
Tiếng người truyền ra, đạo hỏa long kia nhất thời tách ra một chút, lúc này mới lúc này mới Lăng Phong nhìn rõ hình dạng bóng người bên trong.
Nghiêm ngặt mà nói, bóng người này nhìn qua cùng với Dư Đào hoàn toàn không có gì khác biệt, chỉ bất quá bởi vì tồn tại nhục thân nên nhìn qua chân thật hơn rất nhiều.
Hướng về phía Lăng Phong nói xong, hắn vẫy tay với cự linh phân thân Lăng Phong mang đến.
Cự linh phân thân không hề có một tia kháng cự, lập tức biến ảo thành một đạo quang lưu hướng về phía hắn, rất nhanh tiến nhập vào trong thân thể hắn. Lúc này phân thân hội hợp, làm cho khí tức của hắn ngược lại cường đại hơn vài phần.
Thanh âm của hắn mang theo vài phần gấp gáp:
- Ngươi có nhìn thấy phong cấm ở bốn phía không? Theo thứ tự chính là do tam đại Long tộc cường giả lúc trước lưu lại, nguyên bản chúng hợp lại với nhau hình thành một nguyên trận hoàn mỹ, trừ phi có người ở bên ngoài ra tay trợ giúp, bằng không ta ở bên trong căn bản không có bầt kỳ biện pháp nào!
Nói xong lời này, hắn trầm ngâm một chút, lại nói tiếp:
- Lúc trước con ta đến đây, hắn hầu như đã mở ra được toàn bộ phong cấm, đáng tiếc lại thất bại trong gang tấc.
Dư Đào toát ra một tia cười khổ:
- Ta hôm nay lực lượng lưu lại đại khái chỉ là nhất phẩm thần cấp, cũng chính là tương đương với sức chiến đấu cấp bậc đại viên mãn. Nếu như ngươi đem ta thả ra, rất có khả năng sẽ bị tám lão đầu kia truy sát, như vậy chỉ sợ là lại có thêm một hồi hỗn chiến.
Lăng Phong nhíu mày, dưới sự tương liên linh hồn khí tức, hắn tự nhiên biết lời này của Dư Đào cũng không phải là nói dối. Không nghĩ tới sau khi đến được đây, vẫn còn phải đối mặt với khó khăn không nhỏ, Lăng Phong có chút nhức đầu nói:
- Chúng ta nên làm thế nào đây? Không phải là ngươi muốn ra sau khi trợ giúp ngươi mở ra phong cấm, lại giúp ngươi ngăn cả tám lão đầu kia đấy chứ?
- không cần phải thế!
Dư Đào bật cười nói:
- Ta chỉ là muốn ngươi phối hợp cùng ta thật tốt, chỉ cần chúng ta phối hợp thoả đáng, tin rằng tạm thời che giấu ba động năng lượng nơi này một thời gian ngắn hẳn là vẫn có khả năng! Chỉ cần có được một khoảng thời gian, đến lúc đó ở trong quái hạp của ngươi tu luyện khôi phục một ít tinh lực, cho dù tám lão gia hỏa kia điều khiển Vô Cực Long Đạo trận đến đây, ta cũng không sợ!
- Được rồi, ngươi nói cụ thể xem cần làm thế nào cho tốt?
Lăng Phong hỏi.
- Vừa nãy ta thấy khi ngươi phong cấm phân thân của ta, công pháp sử dụng phi thường kỳ diệu.
Lộ ra vẻ khổ tư, Dư Đào nghi hoặc nói:
- Loại lực lượng đó dường như cũng cùng loại với những nguyên trận cấm chế này, có lẽ trên một phương diện nhất định sẽ phong tỏa tất cả năng lượng ba động, như thế trong lúc trợ giúp ta thoát khốn, ngươi liền sử dụng loại năng lượng này phong cấm toàn bộ chu vi xung quanh đây!
Lăng Phong không ngờ rằng hắn lại có chủ ý như vậy, mặc dù đối với hắn trong thời gian ngắn nhận ra được đặc tính của lực lượng Thiên Nguyên cấm có vài phần tán thưởng, thế nhưng Lăng Phong đối với kiến nghị của hắn cũng chỉ mỉm cười:
- năng lượng một tầng hỏa diễm cuối cùng này nếu có thể đem ngươi phong cấm lại, có thể nghĩ được nó cường đại ra sao, ngươi cảm thấy bằng vào tu vi của ta hôm nay có thể ngăn trở được chúng sao?
- Ngươi tự nhiên không thể!
Đối với ngờ vực vô của Lăng Phong Dư Đào ngược lại không thể phủ nhận, thế nhưng hắn lập tức gật đầu nhìn về phía, bảy đạo hỏa diễm bị hắn áp súc chậm rãi hạ xuống, từ lúc trước cao hơn mười trượng chậm rãi hạ thấp xuống tới eo hắn.
Dư Đào tiếp tục nói:
- Ngươi cũng thấy, lấy lực lượng của ta hôm nay cho dù có bốn loại phong cấm mà nói, ta cũng có thể đem hỏa diễm tạm thời trấn áp! Chỉ cần ngươi mở phong cấm ra, ta liền có thể cùng ngươi đồng loạt ra tay, triệt để đem bảy loại hỏa diễm này phản phong cấm!
Đem toàn bộ các điểm mấu chốt suy ngẫm kỹ một lần, Lăng Phong cảm thấy cũng đại khái khả thi, vì vậy gật gật đầu nói:
- Tốt lắm! Ngươi nói cho ta biết làm thế nào để cởi bỏ phong cấm đi!
- Được, ngươi thả đạo hỏa hệ phong cấm kia ra, nó sẽ tự động quay về.
Dư Đào cẩn thận chỉ điểm, thời khắc mấu chốt này hắn cũng không dám có một tia chậm trễ, sau khi xác định rằng Lăng Phong đã nghe hiểu lời mình, mới tiếp tục nói ra trình tự kế tiếp.
Lăng Phong cũng tập trung toàn bộ lực chú ý, không dám có nửa phần phân tâm!
Chỉ thấy bảy đạo hỏa long bị Dư Đào trấn áp ở phía dưới mãnh liệt nhảy dựng lên, tựa như chiếc lò xo bị đè ép tới cực điểm bỗng nhiên bạo khai, mang theo một loại ý vận sắc bén đâm thẳng tới thương khung, đâm vào trong không khí làm tạc âm nổ vang không dứt.
Trước kia bảy loại năng lượng hỏa diễm tán loạn khắp bốn phương bỗng nhiên co rút lại, cuồn cuộn tựa như lưỡi của độc xà, mang đến một loại cảm giác lạnh lẽo âm lệ.
Sắc mặt Dư Đào trướng lên đỏ bừng, hai tay run rẩy, từng sợi gân xanh gồ lên, máu huyết bên trong bắt đầu dũng động, khiến cho kinh mạch nhảy lên thình thịch, dường như sắp nổ tung.
- Mau nghĩ biện pháp, ta sắp không khống chế được bảy loại hỏa diễm này rồi!
Rơi vào đường cùng, Dư Đào hét lớn.
Đang khống chế bảy đạo kiếm ảnh ngăn trở những luồng năng lượng tán loạn, Lăng Phong nhất thời sửng sốt, không nói được nên lời, hắn thật không ngờ mới vừa rồi Dư Đào còn nói như đinh đóng cột cam đoan có thể áp chế được hỏa diễm, vậy mà bây giờ lại làm ra tình huống bậc này.
Nhìn bảy đoàn hỏa diễm tinh mang bị áp chế chỉ con cao ngang người ở trước mắt, chân mày của Lăng Phong nhíu lại, bảy đạo hảo diễm này chính là thứ có thể cầm cố được cường giả như Dư Đào.
Tuy rằng còn có một bộ phận uy lực rất lớn trong đó bởi vì vĩnh viễn làm trận nhãn nên không thể sử dụng, thế nhưng chúng vẫn không thể nào khinh thường được! Dù sao Dư Đào cũng từng thử qua, nếu không phải hỏa hệ phong cấm bị nhi tử của hắn phá vỡ, dẫn đến năng lượng của bảy loại hỏa diễm yếu đi không ít, có lẽ hắn đã sớm ngã xuống, cũng không kiên trì được đến giờ phút này.
Có thể nói, bảy loại năng lượng này trừ một chút khuyết thiếu về mặt linh trí, còn về mức độ cường đại thậm chí tuyệt không thấp hơn một cường giả tam phẩm thần cấp!