Tinh Ngự

Chương 622: Linh hồn tranh đấu



Thân hình hắn một trận ngân quang lượn lờ, dương mù dày đặc xuất hiện rồi hóa thành chân tay tứ chi, nhìn qua giống như một sinh linh hoàn chỉnh, chẳng qua thân thể màu sắc có một chút cổ quái.

Lăng Phong thấy một màn này tâm thần càng chấn động, rất rõ ràng, bóng người ngân quang trước mắt này vẻn vẹn chỉ là do năng lượng linh hồn biến ảo mà thành, mới nhìn qua nó đã mạnh mẽ như vậy, có thể nghĩ được bản tôn cường đại tới cỡ nào.

Bóng người ngưng tụ mà thành, cái đuôi ánh sáng thật dài phía sau cũng nhất thời tiêu thất, hai tay hai chân của hắn đột nhiên tạo thành một tư thế kỳ quái cuộn mình co lại thành một đoàn.

Bất chợt, tứ chi đột nhiên mở ra, một cỗ năng lượng mãnh liệt điên cuồng xông tới, như một tấm thép nặng mấy ngàn vạn tấn nặng nề đè xuống.

Trong sát na, Lăng Phong cảm giác được áp lực cường đại từ công kích của đối phương tràn ra bốn phía. Dường như có vô số quả boom nổ tung, bên trong thức hải nhất thời phải chịu áp lực vô cùng lớn.

Rắc rắc rắc!

Tựa như một khối băng sắp nứt thành từng mảnh nhỏ!

Ầm ầm!

Kiếm linh rốt cục cũng va chạm cùng với nó, một tiếng bạo âm kinh thiên động địa vang lên, Lăng Phong chỉ cảm thấy đầu càng lúc càng trướng lên, con ngươi như muốn lồi ra, trong thức hải nổi lên một trận phong ba.

- Hắc hắc, khí tức linh hồn thực sự là cường đại!

Bóng người ngân sắc bỗng nhiên phát ra một tiếng cươi âm lãnh:

- Có thể sinh ra được linh hồn cường đại như vậy, chắc hẳn thân thể ngươi cũng không quá yếu chứ. Chà, nếu như chiếm đoạt thân thể ngươi, có lẽ sẽ tránh được cho ta rất nhiều phiền phức.

Cướp đoạt thân thể?

Một ý nhất thời hiện ra trong đầu Lăng Phong! Một tàng linh! Không sai, chính là một tàng linh!

Bóng người ngân sắc trước mắt rõ ràng là điều khiển một bộ phận năng lượng cự linh tới đây, sau đó muốn mượn lực lượng cự linh để cướp đoạt thân thể mình!

Nếu như hắn thực hiện được mà nói, thân thể của mình vẫn sẽ tồn tại như cũ, thế nhưng linh hồn trong đó lại không còn là mình nữa! Thử hỏi nếu như vậy mình sao có thể chịu được?

Lăng Phong hét lên một tiếng:

- Đồ chóa! Muốn mạnh mẽ chiếm đoạt hả, ngươi không ngại thì cứ thử xem!

Bảy thanh kiếm ảnh luân phiên hiện lên, vờn quanh hỏa hệ kiếm nguyên, đồng thời hình thành nên một cái cối xay to lớn, khí tức uy áp khổng lồ từng tầng từng tầng áp súc lại, mục tiêu hướng về phía bóng người ngân sắc!

- A, có chút ý tứ!

Bóng người ngân sắc thần sắc có chút hứng thú, khẽ cười một tiếng, không hề hoang mang nói:

- Bị nhốt nhiều năm như vậy, không nghĩ tới vừa ra ngoài gặp gỡ được kẻ khác, lại chính là một người trẻ tuổi thú vị!

Đối mặt với hai tầng lực lượng cầm cố của kiếm nguyên cùng với kiếm ảnh, bộ dáng của hắn lại không hề tỏ ra hao tổn chút nào. Vẻn vẹn chỉ đến khi tức uy áp trên bầu trời càng lúc càng nồng đậm, mạnh mẽ ép thẳng về phía hắn, hắn mới không còn kiên nhẫn nữa vung ngón tay búng ra!

Mỗi một lợi chỉ bắn ra đều hình thành nên một mũi tên bén nhọn, mạnh mẽ xuyên thủng qua toàn bộ áp lực, đem tầng phòng ngự hoàn mỹ không chút sức mẻ mở ra nhiều lỗ hổng, áp lực nhất thời tựa như nước lũ vỡ đê, điên cuồng trào ra.

- Ha ha, ta khuyên ngươi tốt nhất không nên giãy dụa nữa, ngươi bất quá chỉ là linh tôn, sao có thể dùng linh hồn lực chống đỡ cùng ta được?

Bóng người ngân sắc trong vẻ tươi cười còn có một loại cao cao tại thượng, phảng phất như đối mặt với hắn chỉ là một hậu bối nghịch ngợm, hắn có thể quyết định được sinh tử của vô số linh tôn cường giả!

- Thật sao? Vậy thì thử lại lần nữa đi!

Hét lên một tiếng, Lăng Phong mạnh mẽ thôi động kiếm nguyên, chỉ thấy kiếm nguyên hỏa hệ tăng vọt mấy chục lần, thân kiếm to lớn dường như một tòa núi cao vút tới tận mây, quả thực giống như muốn xuyên thủng cả thức hải.

Đối mặt với tình huống bộc phát này, bóng người ngân sắc kinh sợ mãnh liệt , thân thể đột nhiên co rút lại, trong giọng nói lần đầu tiên mang theo một tia gấp gáp:

- Ngươi muốn làm gì....

- Ta muốn làm gì, lẽ nào ngươi còn không biết? Chết cho ta!

Kiếm nguyên kiếm ảnh nhất tề run lên, hấp lực cường đại quanh mình truyền ra, nhất thời khiến cho thức hải điên cuồng run lên, cự âm ù ù vang vọng, dường như có một con viễn cổ cự thú thức tỉnh!

- Chết tiệ, ngươi không thể làm như thế! Tiểu tử, đây chính là thức hải của ngươi đó!

Mắt thấy một màn phát sinh, bóng người ngân sắc bỗng nhiên kinh hoảng hét lên, trong thanh âm còn có một tia kinh hoảng không thể nào che giấu.

- Thức hải của mình sao?

Lăng Phong cười lạnh một tiếng, nói:

- Nếu như linh hồn không còn tồn tại nữa, vậy thì thức hải còn tác dụng gì chứ?

Trong tiếng cười vang lên, chỉ thấy một đạo quang mang màu đen bắt đầu điên cuồng mà hướng về phía kiếm nguyên cùng với kiếm ảnh đổ xuống, rất nhanh, mũi kiếm ong ong rung động đâm mạnh ra ngoài, từ giữa không trung đâm thẳng về phía bóng người ngân sắc!

Nhất chiêu tuyệt sát!

Trước sau giao thủ cùng với bóng người ngân sắc hai lần, Lăng Phong phát hiện ra một hiện tượng kỳ quái, đó chính là vô luận đối phương xuất thủ cuồng mãnh thế nào, nhưng trên thực tế đều tồn tại một tia cố kỵ. Tựa như không dám thả sức buông tay xuất toàn lực, tuy rằng hắn đang cùng bản thân mình nói chuyện biểu hiện rất bình tĩnh, tựa như chỉ cần phẩy tay là có thể tận diệt được linh hồn mình.

Thế nhưng hôm nay thực lực đại tăng, linh thức càng nhạy bén không gì sánh được, Lăng Phong có thể nhận ra trong đó có một tia cổ quái bóng người ngân sắc này vô luận nói chuyện cuồng vọng thế nào, nhưng trong giọng nói đều tồn tại một tia lo lắng, dường như muốn hù dọa cho bản thân mình bỏ đi ý niệm chống trả! Phát hiện ra điều này, Lăng Phong lại càng cảm nhận được, bóng người ngân sắc tựa hồ phi thường lo lắng mình sẽ xuất thủ toàn lực! Chỉ hơi suy nghĩ một chút thâm ý ở trong đó, Lăng Phong nhất thời liền nhận ra!

Mặc dù không hiểu biết quá nhiều về tàng linh tinh chương, thế nhưng Lăng Phong cũng biết phải trong tình huống thực lực hai bên cách nhau quá xa hoặc giả người thụ thuật không được phản kháng mới có thể thành công. Một khi đối phương phản kháng, đồng thời nếu như chênh lệch lực lượng giữa song phương nếu như không đặc biệt lớn, vậy cũng không thể nào thành công được.

Nhẹ thì tốn công tốn sức, nặng thì cự linh hao tổn!

Bởi vậy, Lăng Phong mới không hề bảo lưu, cũng không còn cố kỵ mà toàn lực xuất thủ! Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Bóng người ngân sắc này cần phải giữ cho thức hải của mình hoàn hảo, thận chí còn phải bảo toàn cho thức hải chi tâm của mình, so với bản thân mình có khi còn cấp thiết hơn!

Đã như vậy, mình cần gì phải cố kỵ nhiều nữa?

Cười lớn một tiếng, Lăng Phong chợt quát:

- Chết!

Không để ý tới thức hải gần như sắp vỡ vụn, Lăng Phong điều khiển hỏa hệ kiếm nguyên cùng với kiếm ảnh điên cuồng phá không đâm tới.

- Tiểu tử chết tiệt!

Phẫn nộ chửi bới một tiếng, bóng người ngân sắc ngón tay khẽ búng, vô số viên đạn ngân sắc bắn ra. Những viên đạn ngân sắc này cùng với công kích thi triển lúc trước bất đồng, từng viên từng viên tràn ngập mềm mại không gì sánh được, vừa tiếp xúc với thức hải, liền giống như một cây định hải thần châm, làm cho thức hải đang bốn bề dậy sóng liền trầm ngưng xuống.

Lăng Phong cảm giác được từ bên trong thức hải truyền đến một cỗ khí tức mát mẻ không gì sánh được.

Hắn nhất thời càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng, vì vậy liền không còn nửa phần lo lắng, lực lượng kiếm nguyên càng thêm cuồng mãnh truyền ra!

Rầm rầm rầm!

Mỗi một lần hạ xuống, bóng người ngân sắc đều phải lui lại ba phân, hắn một bên phải bảo vệ cho thức hải, một bên phòng bị công kích của Lăng Phong, chỉ cần lơi lảng ra một chút, liền khó có thể tiếp tục cầm cự.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv