Huynh đệ hai người liên thủ đủ để chiến thắng những tuyệt đỉnh nhị dung linh tôn như Vi Tiếu, Bàng Phiên Vân, gần chạm đến đại viên mãn cấp chiến lực, đương nhiên là phải đủ tự tin thì mới có thể nói được những lời này. Lăng Phong trong lòng nhẹ nhõm vài phần, hắn nghĩ nếu như hai người Vưu Lực toàn lực xuất thủ, cộng thêm mình nữa, e rằng bốn người trước mặt dù có cường đại thế nào cũng không làm nên chuyện gì.
- Vậy sao?
Ai ngờ Thanh long tộc tộc trưởng có vẻ không hiểu những lời uy hiếp của Vưu Lực, biểu tình vẫn rất bình thản. Bên trong thái độ bình thản đó là một sự tự tin tuyệt đối:
- Nếu như cộng thêm Hắc ngục luyện thần trận - nguyên trận bí truyền của bổn tông thì sao?
Dứt lời, Ngao Châu thân hình đột nhiên dao động, khối long linh trên trán hắn vừa bay ra, nhục thân điên cuồng thu lại cho đến khi chỉ còn bằng một viên đạn, lao thẳng vào long linh!
Chỉ thấy chân mày long linh nở ra, hút nhục thân vào bên trong, nhanh chóng biến mất.
Lăng Phong lộ ra một tia hiếu kì, Hắn đã từng nhìn thấy rất nhiều thuật cự linh hợp thể, rõ ràng biến huyễn của Ngao Châu cũng thuộc về cự linh hợp thể, nhưng kiểu hợp thể rất kì diệu. Bây giờ thì hắn đã hiểu tại sao lại có dị trạng lúc ba người thanh long tộc tộc trưởng xuất hiện!
- Hắc ngục luyện thần trận?
Vưu Lực giật mình, hoảng sợ nói:
- Sao lại có thể như thế được? Long Tộc trong trận thần chiến một vạn năm trước, loại nguyên trận tin chương này không phải đã bị hủy rồi sao? Sao vẫn còn có thể thi triển?
Hắn nhanh chóng nghĩ ra điều gì, cười lạnh:
- Còn muốn lừa lão tử!
Bị ép đến nước này, hắn cũng triển lộ bản sắc Yêu Tộc, hành động và lời nói trở nên thẳng thắn vô cùng.
- Lừa?
Thanh long tộc tộc trưởng lắc lắc đầu, cười nói:
- Với một nhân vật như Vưu Tôn Sử, sao ta dám lừa ngài, đúng hay không, ngài cứ thử thì biết!
Bất ngờ, hắn cùng hai đại tộc trưởng khác cùng nhau cự linh hợp thể, bốn con long linh con nào cũng dài hơn mười trượng, vắt ngang bầu trời, khí tức hừng hực cuộn lên, năng lượng cuồng dũng, hoàn toàn phong tỏa một khoảng không gian rộng gần mười dặm!
Một con chim cũng không lọt vào được!
Chiu, Vưu Lượng phi thân, lựa chọn đứng về một phía với Vưu Lực, sắc mặt trở nên vô cùng nghiêm trọng. Lúc này họ cũng đang ngầm cảm thấy không phải Long Tộc lừa mình, nhưng…
Nguyên trận tinh chương cần dùng để luyện hắc ngục luyện thần trận vô cùng phức tạp, linh tôn cường giả thuật luyện sư cũng không thể luyện chế được, chí ít hao người Vưu Lực có thể khẳng định, nếu như Huyền Nguyên xuất thủ, chắc chắn không thể thành công.
Không lẽ, Long Tộc có thuật luyện sư hơn cả Huyền Nguyên?
Vậy...
Nghĩ đến cảnh tượng đáng sợ đó, hai người không khỏi rùng mình, một cảm giác sợ hãi trào lên trong lòng khiến trái tim họ nặng trĩu.
Những cường giả cấp bậc cao như họ đương nhiên cũng nắm bắt được một số điều bí mật trong Vô Tẫn Hoang Nguyên. Chính vì như vậy họ mới rõ biết nay, những sức mạnh được coi là tuyệt đỉnh hiện nay, tuyệt đối không thể đạt tới trình độ như họ.
Ví dụ nói cấp bậc viên mãn, Long Phượng Yêu tam tộc đỉnh phong cường giả đã đại diện cho chiến đấu lực chí cao. Nhưng thời đại viễn cổ, còn có những sức mạnh mà không một tầng thứ cấp bậc nào có thể so sánh được!
Hơn nữa không nói cùng hệ tinh kĩ dung hợp hình thành thần cấp cường giả, chỉ một linh tôn nhỏ bé có thể lợi dụng nguyên trận bí thuật để sánh ngang với đại viên mãn cấp, thậm chí còn siêu việt hơn!
Nhưng, trải qua nhiều lần đại chiến, không ít nguyên trận chỉ có vẻ bề ngoài. Mặc dù kĩ pháp, tất cả phối hợp mọi người đều hiểu nhưng nguyên trận tinh chương hạch tâm ngay từ đầu bị tổn hại.
Không có nguyên trận chương, dù có là nguyên trận xảo diệu thì cũng không thể phát huy tác dụng vốn có.
Nên, với một số thế lực đỉnh cao, nguyên trận chỉ là vật trang trí.
Chẳng trách sau khi Vưu Lực nghe nói đối phương có "hắc ngục luyện thần trận" sắc mặt lại đại biến như vậy. Bởi vì, theo như truyền thuyết, nguyên trận đó thậm chí còn có thể tiêu diệt thấn cấp cường giả!
Quan trọng hơn, Long Tộc có thể nắm bắt được hắc ngục luyện thần trận, vậy "vĩnh viễn quang trận", "vô cấp long đạo trận", "huyền hồn hóa sinh trận" các loại đại trận thì sao?
Không lẽ họ đều có hết?
Chỉ mới nghĩ đến đó thôi Vưu Lực đã thấy ớn lạnh, cơn lạnh thấm cả vào xương!
Cảm nhận được thoái ý của Vưu Lực, Thanh long tộc tộc trưởng lộ ra một nụ cươi đầy nhân tính, quát:
- Vưu lực sử tôn, chỉ cần bây giờ ngài từ bỏ tên tiểu tử Sáng Tông, hai nhà chúng ta vẫn giữ nguyên hòa khí, được chứ?
- Hừ! Nói thì nghe hay lắm, phì!
Không giấu nổi một tiếng xùy lạnh, Vưu Lực quát:
- Đừng phí lời, có đáng sợ hay không, có đủ tư cách để bổn tôn sử từ bỏ hay không phải xem món đồ trong tay các ngươi lợi hai đến thế nào đã! Lăng tông chủ, chúng ta hãy cùng xông lên.
Thấy Vưu Lực không chịu nể mặt mình, sắc mặt Thanh long tộc tộc trưởng trở nên vô cùng khó coi, ngẩng đầu gầm vang một tiếng. Sóng âm cuồn cuộn tràn ngập tứ phương. Thanh quang ẩn hiện, một cái đầu long linh lao ra, hình thành một đám mây thanh sắc bao phủ không gian.
Gần như đồng thời, ba con long linh còn lại cũng không chậm trễ, cùng nhau rống lớn, những đám mây rộng gần một mẫu nổi lên, nhanh chóng dung hợp cùng đám mây thanh sắc.
Ầm ầm ầm!
Chát chát!
Những âm thanh hỗn tạp nổi lên, một đường điện quang như một con du xà lớn xuyên qua lôi vân, xuyên qua được một đoạn, nó lại to lên ba lần, chỉ trong một thời gian ngắn đã trở nên lớn như một con cự mang. Đáng sợ hơn, mười mấy con "cự mang lôi điện" như đã thông linh. Đôi mắt màu đỏ máu ánh lên như bảo thạch, khiến người ta không khỏi rùng mình.
Lúc nhìn thấy ba người Vưu Lực khí thế quanh ngươi bạo trướng, chúng cùng nhau xoay đầu, mấy chục cặp mắt lạnh lẽo cùng dồn về phía họ khiến họ phải nổi da gà. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Hít căng lồng ngực một ngụm không khí, Vưu Lực quát:
- Hắc ngục luyện thần trận, bách mang tùng sinh!
Hắn sợ hãi nhìn lên bầy bách mãng đông đúc, lúc nhúc trên bầu trời, ánh mắt không khỏi lộ ra vẻ khiếp sợ, sự sợ hãi tràn cả ra mặt, không sao khắc chế nổi!
- Không phải bách mãng.
Đột nhiên, Vưu Lượng lên tiếng, giọng nói vô cùng bình thản, mắt tràn ngập sự chắc chắn.
- Ồ?
Vưu Lực ngây người, vội vàng đếm lại số lượng cự mãng trong không trung rồi lập tức thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm:
- May mà chỉ có mấy chục con hóa sinh cự linh mãng, chưa đến cấp bậc bách mãng thực sự! Nếu không "bách mãng tùng sinh, cộng hóa long hình" thì thần cấp cường giả cũng không khắc chế được!
Hắn trầm giọng cảnh cáo:
- Lăng tiên sinh, một lát nữa ngài phải cẩn thận, đừng để đám cự mãng này dung hợp với nhau.
Trong lúc nguy cấp, hắn không thể giải thích cụ thể cho Lăng Phong, chỉ dặn dò qua loa những vấn đề quan trọng nhất.
Lăng Phong gật gật đầu, hiểu ra ngay vấn đề. Lúc cùng nhau thương lượng cách đối chiến Long Tộc, không ai còn thời gian để ý đến Huyền Nguyên nữa! Chắc Vưu Lực cũng đoán ra người gọi Long Tộc đến là Huyền Nguyên, Huyền Nguyên không giúp đối phương xuất thủ là tốt lắm rồi, hi vọng được giúp đỡ chiến đấu chi bằng mong Long Tộc tề phát "long ôn"!
- Để ta thử xem sao!
Lăng Phong một kiếm ngự không, đột nhiên hình thành nên một cơn bão táp, hư không biến thành mặt nước, kiếm khí chém xuống mở ra một đường sóng khí sâu hoắm, đánh thành vào giữa.
- Hắc ngục. Chuyển.
Một tiếng thét lớn, là Thanh long tộc tộc trưởng. Chỉ thấy mười mấy con cự mãng cũng đồng loạt rống lên. Ngẩng đầu nhìn hư không, hít một cái, thân thể lập tức bành trướng.
Bên trong thân thể căng phồng đó dường như chỉ toàn không khí khiến nó bỗng chốc trở nên nhẹ bẫng.
Nhưng sự mềm mại này không đến một cách chậm chạp mà nhanh đến chóng mặt. Năng lượng bên trong không gian bị phong cấm vì có cùng một nguồn với hệ của họ nên càng không có khả năng ngăn cản mà để cho thân hình họ tự do chuyển động.
Hư không biến thanh hắc dịch, những gì nhìn thấy chỉ toàn là khí lưu hỗn loạn. Nhưng dòng khí lưu này chuyện động ì ạch như nước bẩn trầm tích hàng trăm ngàn năm nay. Dần dần, những chiếc bong bóng nhỏ thi nhau nổi lên.
- Bụp! Bụp!
Bong bong vỡ ra, một luồng sức mạnh lạnh lẽo lan tràn.
Luồng sức mạnh này vô ảnh vô hình, căn bản không để người ta kịp phong bị. Đột nhiên Lăng Phong rống lớn:
- Hai vị tôn sử cẩn thận, là linh hồn công kích!
Thân là thuật luyện sư, trên người còn có kiếm điển tuyệt học, Lăng Phong đương nhiên vô cùng mẫn cảm với linh hồn công kích. Mặc dù không hiểu tại sao sau khi tứ đại địa, thủy, hỏa, phong hệ thiên hành giả liên thủ linh hồn công kích thi triển lại có thể cường đại đến vậy, nhưng hắn hiểu, tuyệt đối không thể để cho khí thế của họ tiếp tục bạo trướng nữa.
Mấy chục con cự mãng luân chuyển qua lại hình thành nên một vòng tường đồng vách sắt, hắc kim sắc quang mang cuồn cuộn trào ra, mềm mại như bông, tán phát ra một luồng khí tức vô cùng cổ quái.
Hơn nữa, bức tường này ao gần mười trượng, ba người Lăng Phong đứng trong đó chẳng khác gì một con kiến.
Kiếm cương bắn ra từ tinh thiết kiếm vừa tiếp xúc với bức tường lập tức bị dội ngược trở lại,"keng" một tiếng, âm thanh phát ra như tiếng kim loại va chạm khiến màng nhĩ người ta như muốn rách ra.
Một chiêu bị chặn, Lăng Phong không hề nao núng, hét lớn:
- Vạn vật sát!
Bảy thanh kiếm ảnh bay ra khỏi thức hải, từng đường luân chuyển, phát ra những âm thanh kin kít như tiếng những sợi dây thép cọ vào nhau, nghe mà chân răng không khỏi ê ẩm.
Ầm!
Bảy thanh kiếm nguyên luân chuyển, kẹp bức tường vào giữa, chậm rãi mà chắc chắn kéo nó về.
Vưu Lực phối hợp khá ăn ý, không dám chậm trễ, hai mắt tràn ngập chiến ý cường liệt, cuộc chiến với Long Tộc này không chỉ còn là việc có thuận lợi đưa Lăng Phong đi được hay không mà quan trọng hơn muốn nhân cơ hội này tiêu diệt Long Tộc!
Nếu như Long Tộc thực sự nắm bắt được nguyên trận tuyệt học thất truyền vậy thì Yêu Tộc phải bắt đầu có ngay chuẩn bị, nếu không chắc chắn sẽ bị Long Tộc hạ gục.
- Ma thạch!
Vưu Lực quát lên một tiếng, một viên đá hoàng kim sắc lớn bằng đốt ngón tay lại bắn ra từ đầu ngón tay.
Viên đá này nếu so vói viên đá trong giao dịch đại hội còn cổ quái hơn vài phần. Mặc dù nhỏ xíu nhưng lại tỏa ra một loại khí tức hùng hậu như có thể chống lại trời đất!
Huyền Nguyên đang đứng bên cạnh bàng quan cũng phải giật mình, không giấu nổi vẻ kinh ngạc: Ma thạch? Không lẽ
Lời đồn là có thạch?
Hắn nhớ lại có lần phát hiện ra một vài ghi chép trong tông môn điển tích, ghi chép có nói thời đại viễn cổ có tuyệt thế cường giả đại chiến, chiến đấu kịch liệt đến nỗi không gian cũng bị đánh thủng một lỗ!
Đó không phải là loại lổ hồng mà linh cấp cường giả ngày nay có thể tạo ra bất cứ lúc nào, loại lỗ hổng nhét đầy năng lượng cường đại đó có thể tiêu diệt vạn vật. Hơn nữa lúc nào nó cũng tồn tại trong không trung, vĩnh viễn không biến mất!
Lỗ hổng ấy thỉnh thoảng lại tán phát ra một lực hút cực mạnh, hút sạch những thứ tồn tại xung quanh nó.
Lúc đó, cả một khoảng không gian một ngàn trượng xung quanh lỗ hổng một chút đất cũng không còn, đâu đâu cũng chỉ thấy hơi thở của sự yên ắng, tĩnh mịch, cô liêu! Hư không hỗn loạn, cuồng loạn, rối bời. Bất cứ người hay sự vật gì cũng không thể tiếp cận!
Nếu như chỉ có như vậy thì đã không đáng sợ, sức ảnh hưởng của lỗ hổng đó vẫn không ngừng mở rộng! Mặc dù phạm vi ảnh hưởng không còn lan nhanh như trước nhưng chỉ trong một năm ngắn ngủi, không gian chết chóc đã tăng thêm hơn trăm trượng! Cũng có thể nói, trong một năm, sức nảh hưởng của lỗ hổng đã mở rộng thêm một phần mười. Không ai biết sự thay đổi đó duy trì được đến bao giờ hay sau này còn tăng trưởng với phương thức "lãi gộp".
Như vậy, cả Vô Tẫn Hoang Nguyên đều sẽ gặp tai ương!
Trong lúc mọi người đều đang hoang mang, các cường giả đỉnh cấp của Vô Tẫn Hoang Nguyên tụ hợp nhau lại, thương lượng phương pháp giải quyết, nhưng cái lỗ nhỏ với luồng khí tức chí mạng đó khiến ai cũng phải bó tay.
Đúng lúc đó, một vị nữ tử thần bí xuất hiện, theo như điển tích ghi chép, nữ tử mặc một bộ trường bào màu trắng, mặt lúc nào cũng thường trực một nụ cười hiền dịu, cầm trên tay một hòn đá không ngừng tán phát ra hai màu đen vàng, chầm chậm bước vào lỗ hổng trong tiếng kêu sợ hãi của tất cả mọi người.
Mọi người giật mình, nghĩ nữ tử đó khó thoát khỏi cái chết, đồng loạt hét lớn. Không ít người mềm lòng thậm chí còn định xông vào kéo nữ tử ra, nhưng không đợi cho họ kịp tiếp cận một trăm trượng, lực hút đáng sợ đó đã khiến họ đứng không vững.
Trong sự sợ hãi, tất cả mọi người cùng lùi lại, không dám tiến lên nửa bước.
Trước mắt họ, nữa tử áo trắng vẫn vô cùng bình thản, bước từng bước nhẹ nhàng, biểu tình hết sức thoải mái không hề có nửa phần lo lắng hay sợ hãi.
Lúc đó, dù có là kẻ ngốc cũng có thể nhận ra, nữ tử áo trắng chắc chắn là một tuyệt đỉnh cường giả! Những người lúc nãy có ý manh động bắt đầu cảm thấy xấu hổ vì đã không biết tự lượng sức mình. Trong số đó, một thành viên của Yêu Tộc - người chạy lên đầu tiên là cảm thấy rõ ràng nhất.
Nhưng cảm giác ngượng ngùng đó nhanh chóng bị sự kinh ngạc lấn lướt!
Chỉ thấy nữ tử chầm chậm giơ tay, quang mang của miếng thần thạch trên tay thu lại vài phần, trở nên dịu mắt. Dần dần, miếng thần thạch đó tiếp cận lỗ hổng, nhẹ nhàng bay lên!
Khoảng khắc thần thạch và lỗ hổng hợp làm một, vô số quang mang bắn ra khiến người ta không thể mở được mắt. Lúc quang mang biến mất, những tiếng trầm trồ kinh ngạc bắt đầu vang lên. Bởi vì lỗ hổng vẫn khiến họ lo lắng bấy lâu nay đã biến mất!
Trước ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả mọi người, nử tử áo trắng quay phiêu nhiên xoay người bỏ đi. Lúc đi qua người lúc nãy muốn chạy lên kéo bà lại, bà khẽ mỉm cười, quay sang nói với Yêu Tộc nhân vài câu:
- Ma thạch chi ý nằm ở sự sinh tồn hay biến mất của vạn vật. Tiểu tử, ta tặng ngươi coi như chút báo đáp.
Nói đến đây, nữ tử điểm giơ tay điểm nhanh vào chân mày Yêu Tộc nhân may mắn, sau đó rời đi, sau này không bao giờ xuất hiện thêm nữa.
Còn Yêu Tộc nhân may mắn sau này thanh danh đại chấn, ban đầu hắn chỉ là một nhân vật nhỏ trong Yêu Tộc, nhưng vì có món quà bất ngờ đó, sau này đã lĩnh ngộ được tinh kĩ "ma thạch", biến nó thành tinh kĩ căn cơ, nhanh chóng tham ngộ thêm hai tinh kĩ nữa, dung hợp chúng lại với nhau!
Trở thành người tấn cấp đại viên mãn nhanh nhất trong lịch sử Yêu Tộc mà không có xuất thân cao quý!
Trước ánh mắt ngỡ ngàng của Huyền Nguyên, ma thạch từng bước tiếp cận hắc ngục luyện thần trận, điều khiến hắn cảm thấy kì lạ hơn là khối ma thạch lưu lộ ra một loại khi tức vô cùng huyền dị.
Cổ quái, nếu như tuyệt học này chính là thứ mà bị nữ tử thần bí đó lưu lại thì đây chính là khí tức sinh tử ẩn hàm trong nó sao? Sao lại có thể tương phản đến vậy?
Tất cả linh cấp cường giả tham ngộ tinh kĩ nhất định đều phải căn cứ vào một loại đặc tính nào đó. Ví dụ nói nền móng vững chắc tự nhiên ẩn hàm khí tức có thể khiến vạn vật sinh tồn.
Nhưng Huyền Nguyên chưa từng nghĩ qua, năm đó ma thạch lấp kín lỗ hổng chính là cứu sống vạn vật. Nếu ma thạch biến mất, vạn vật cũng biến mất theo!
Xét theo một tầng diện khác, khiến vạn vật mất đi mới chính là thứ mà vị Yêu tôn năm xưa minh ngộ được.
Ầm!