- Sư huynh, việc huấn luyện đội ngũ kia liền giao cho ngươi.
Lăng Phong nhìn về phía Cảnh Vân nói. Vì muốn cho hắn thuận tiện trong việc huấn luyện đội hình đội ngũ, Lăng Phong đã đem linh hồn hạch tâm của tám gã linh giả kia giao cho Cảnh Vân.
- Lão lục, ngươi cứ yên tâm. – Cảnh Vân gật mạnh đầu, hứa hẹn nói – Khi lão lục ngươi trở về, có thể nhìn thấy hình thức ban đầu của "tứ linh nguyên binh"
Lăng Phong lại nhìn về phía Bảo Lan, Bảo Lan tức giận nói:
- Biết rồi! Chờ các ngươi đi rồi ta sẽ đem hộ tông đại trận mở ra.
Kiều Kiều hướng nàng nhăn mặt nhăn mũi, giả làm quỷ. Chẳng biết tại sao, nếu đổi thành người khác thì Bảo Lan đã sớm tức giận, nhưng bị Kiều Kiều "khiêu khích" nàng lại không có bất kỳ biểu hiện gì. Lăng Phong mơ hồ cảm giác thấy, nàng hình như đối với Kiều Kiều có một loại cảm giác sợ hãi không thể nói rõ.
Lúc này tự nhiên không phải lúc để thảo luận những thứ này. Nghe được bảo Lan đáp ứng, Lăng Phong cười. Mặc dù có Bảo Lan tọa trấn thì nếu không phải tông phái nhất lưu đến xâm phạm, trên cơ bản không cần lo lắng, nhưng lần này bản thân đi lại mang theo chiến lực tinh nhuệ trong tông môn đi theo, với Sáng Tông vẫn có chút không yên lòng.
Lăng Phong cũng không muốn cơ nghiệp mà bản thân tân tân khổ khổ thành lập, cứ như vậy đơn giản bị phá hỏng.
- Được, chúng ta đi thôi.
Sau khi bố trí thỏa đáng, Lăng Phong không hề chậm chạp nữa, chào một tiếng, thân mình liền bay lên không.
Ở bên dưới, Nguyên Thận cao giọng hô:
- Chủ nhân, đi đường cẩn thận!
Bầu trời cao vút không một gợn mây, thỉnh thoảng lại có một đàn thần tuấn bạch mã lớn chậm rãi phiêu di, quý khí dào dạt. Sau khi tiếp cận mới phát hiện ra những con bạch mã nó là từng đám phù vân.
Có lẽ vì lý do khí hậu, phù vân của Vô Tẫn Hoang Nguyên rất ít có hình dạng khác mà hầu như đều là "thần mã" trạng. Đây cũng coi như một loại phong cảnh đặc thù. Nên mới có một câu tục ngữ cảm thán: thần mã đều là phù vân!
Dưới những đám mây trắng xốp, vài đốm đen đang dần tiếp cận, chậm rãi nhưng vô cùng mạnh mẽ. Loáng thoáng có tiếng người truyền âm:
- Ha ha, xem ra không phục cũng không được, tông chủ. Tốc độ của người lớn hơn ta nhiều.
- Là Thích đại ca nhường ta nên mới vậy.
Không cần phải giới thiệu nhiều những đốm đen đó đương nhiên là bọn Lăng Phong. Lúc này Lăng Phong đang nhanh nhẹn ngự khí, thân hình phiêu phiêu, tay áo nhẹ phất, tư thái không dính một chút yên hỏa khí, tốc độ nhanh đến kinh người. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Bên cạnh hắn là Thích Thiên Ách, uyên khí lởn vởn quanh người, phải vận dụng hết năng lượng toàn thân hắn mới miễn cưỡng theo được Lăng Phong.
Từ đây đến tông môn giao dịch đại hội chỉ còn chưa đầy sáu ngày nữa. Nên từ sau khi ra khỏi Sáng Tông, Lăng Phong đã bắt đầu hành quân cấp tốc. Thân là thuần túy năng lượng thể, đáng lẽ tốc độ của Thích Thiên Ách phải vượt qua Lăng Phong, nhưng không biết vì sao kết quả lại là : Lăng Phong toàn thắng.
Bản thân Lăng Phong cũng cảm nhận được điều này, có lẽ là vì được Bảo Nhi giúp đỡ, bản thân tương đương có được một phong hệ tinh kĩ, phối hợp với thanh điện u quang bộ nên tốc độ của Lăng Phong mới thắng được Thích Thiên Ách.
- Này, hai người bắt nạt ta, sao ta có thể chạy nhanh như vậy được?
Kiều Kiều bất mãn truyền âm, hai người Lăng Phong vừa giảm bớt tốc độ, chớp mắt đã thấy cô đuổi tới.
Hai người Lăng Phong quay sang nhìn nhau, cùng lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ. Lúc bọn Du lão chui vào quái hộp, Kiều Kiều kiên quyết không chịu vào. Đúng lúc Lăng Phong đã chuẩn bị xong tâm lý bị liên lụy thì Kiều Kiều lại khiến hắn bất ngờ!
Hình tượng của Kiều Kiều bây giờ đã có một sự thay đổi lớn, mặc dù cách ăn mặc vẫn không thay đổi nhưng sau lưng lại xuất hiện một con chim đen lớn. Con chim có thể hình bằng một người lớn, cổ thon dài, trên đầu có một chiếc vương miện màu đen, đôi cánh đen dài đúng một trượng, quý phái vô cùng.
Đương nhiên, đây là cự linh của cô.
Lăng Phong cũng lần đầu tiên được nhìn thấy cự linh của Kiều Kiều. Hắn lập tức liên tưởng đến cảnh tượng lúc Kiều Kiều còn đang hôn mê, âm thầm lưu tâm, Kiều Kiều có thể tiến quân thần tốc lên linh cấp như vậy đương nhiên cũng là vì có cự linh đặc biệt này.
Sau đó, khi được tận mắt chứng kiến Kiều Kiều triển lộ năng lực cự linh phụ trợ phi hành, hai người Lăng Phong lập tức im lặng. Kiều Kiều vừa mới tiến nhập linh cấp vậy mà có thể theo được sát như vậy, thật đúng là một tốc độ đáng kinh ngạc.
Kiều Kiều vẫn không thôi trách móc:
- Mộc đầu, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi? Ta mệt rồi.
Phóng tầm mắt ra xa, Thích Thiên Ách mỉm cười nói:
- Với tốc độ này, Ly Hỏa Thành chỉ còn cách một ngày đường nữa thôi.
Nghe vậy, Lăng Phong quay sang Kiều Kiều cười nói:
- Vậy chúng ta không thể nghỉ được rồi.
Thấy khuôn mặt xinh xắn của Kiều Kiều nhăn lại, hắn đề đạt ý kiến:
- Hay là cô vào trong nghỉ ngơi một chút?
Kiều Kiều hừ một tiếng:
- Ta không muốn, bên trong buồn muốn chết.
Quái hộp mặc dù có thể chứa được sinh mệnh thể bên trong nhưng không hề có cỏ cây hoa lá, dùng chữ "buồn" để miêu tả cũng không quá. Đây là lí do mà một người luôn thích chạy nhảy như Kiều Kiều không muốn vào trong.
Lăng Phong chỉ cười, không biết nói gì, quay sang nói:
- Thích đại ca, huynh nói Ly Hỏa Thành thuộc quyền sở hữu của Phượng Tộc vậy người chủ trì đại hội chắc cũng là của Phượng Tộc chứ?
- Ừm.
Thích Thiên Ách khẳng định lại suy đoán của hắn. Nhưng lại nói tiếp:
- Nói vậy cũng không sai, nhưng không phải kì nào cũng do Phượng Tộc chủ sự.
Biết hai người Lăng Phong không hiểu, hắn giải thích đơn giản:
- Ban đầu tông môn giao dịch đại hội do Phượng Tộc cầm giữ, mỗi một năm Phượng Tộc thu được từ đại hội không biết bao nhiêu lợi nhuận. Nhưng sau này Long Tộc và Yêu Tộc thấy nóng mắt, dưới sự bức bách của liên minh, Phượng Tộc phải đồng ý áp dụng phương thức chủ sự luân phiên.
- Ồ, thì ra là vậy.
Lăng Phong hiếu kì nói:
- Đại hội có thể sản sinh ra bao nhiêu lợi nhuận mà phải khiến tam tộc tranh giành nhau như vậy?
- Ha ha, đến lúc đó đệ sẽ thấy, nhiều phương diện lắm.
Thích Thiên Ách nói với vẻ cảm khái:
- Nhị lưu tông phái bình thường có tích lũy một trăm năm cũng không bằng được số lợi nhuận mà bên chủ sự thu được trong một lần đại hội!
- Một trăm năm tích lũy cũng không bằng được một lần?
Lăng Phong hít một hơi thật sâu, thật đúng là một món lợi nhuận đáng kinh ngạc, lấy Tà Quân Tông làm ví dụ, thời gian kiến lập cũng chưa đến trăm năm.
Vậy mà sau khi chiếm cứ được nó, lợi nhuận mà Lăng Phong thu được đã vô cùng bàng đại.
Thu hoạch lớn như vậy mà vẫn không bằng được một lần tổ chức tông môn giao dịch đại hội. Không cần nghĩ cũng biết, tài phú tích lũy của Long Phượng Yêu tam tộc kinh nhân đến thế nào!
Cũng khó trách tam tộc sao lại tranh nhau quyền chủ sự. Lăng Phong hiểu đừng thấy Thích Thiên Ách miêu tả nhẹ nhàng như vậy, trên thực tế muốn đạt được hiệp nghị cuối cùng sợ rằng tam tộc cũng đấu đá với nhau không biết bao nhiêu lần.
Mang theo một tia cảm thán, bọn Lăng Phong tiếp tục lên đường. Đột nhiên, hắn nhíu mày, Thích Thiên Ách dường như cũng nhìn thấy điều đó.
Hai bên quay sang nhìn nhau, Thích Thiên Ách chau mày nói:
- Thời gian không còn nhiều nữa, chúng ta đừng để ý mấy chuyện linh tinh.
Lăng Phong đang định gật đầu, nhãn thần ngưng tụ, phát hiện ra một chút khác thường. Một tia kinh ngạc lướt qua mắt hắn, hắn vẫy tay nói:
- Là người quen, chúng ta xuống dưới xem sao.
Lăng Phong đã quyết định vậy, Thích Thiên Ách đương nhiên cũng không phản đối, mở rộng thân hình và cũng đáp xuống theo.