Thâm Thủy Thành, tổng bộ câu lạc bộ Gia Hạ đang bị mười hai tên khoác huyết ưng linh khải giáp bao vây. Bọn chúng nét mặt lạnh lùng , toàn thân tán phát hàn ý kinh nhân, loan nguyệt trường đao trong tay lóe lên quang mang chói mắt trong ánh nắng mặt trời.
- Là Minh Huyết Thập Tam Ưng. Xem ra lần nàu Minh gia chuẩn bị động chân các rồi.
- Không biết Gia Hòa phạm tội gì mà khiến họ phải động thủ!
- Gia Hòa khó giữ rồi!
Xung quanh không ngừng truyền ra những tiếng xì xầm bàn tán. Trong Thâm Thủy Thành cũng có một gia tộc không thể đắc tội đó chính là Minh gia! Minh gia đã có bao nhiêu năm lịch sử, không ai hay biết, họ mạnh thế nào, thế lực lớn bao nhiêu cũng không ai biết. Nhưng có một điều duy nhất mà mọi người biết mà không một ai đủ quyền uy khiêu chiến với họ!
Thậm chí còn có tin đồn rằng vì có Minh gia tồn tại, Áo La Đế Quốc và Thú Thần Bình Nguyên mới không không nhúng tay vào được lợi ích nhuận khổng lồ của Thâm Thủy Thành. Có thể làm hai đại đế quốc kinh sợ, có thể tưởng tượng sức mạnh tiềm tại của Minh gia lớn như thế nào!
Trước cửa tổng bộ, Duy Khắc Đa mặt đầy vẻ kinh nộ:
- Minh thiếu chủ, Gia Hòa chúng ta chưa phạm phải bất cứ điều luật nào của Thâm Thủy Thành, ngài đây là có ý gì?
Đứng trước mặt hắn là một thanh niên mới chỉ hơn hai mươi tuổi, toàn thân khoác y bào tuyết tàm ti. Tay chắp sau lưng, thần tình phong lưu phiêu dật. Coi hắn là trung tâm, Minh Gia thập tam ưng tản ra thành hình dẻ quạt, chặn đứng không để hở một góc nào có thể chạy trốn.
Thanh niên Minh Lăng khinh miệt cười một tiếng: Text được lấy tại Truyện FULL
- Chưa từng phạm điều luật nào?
Hắn lướt qua một lượt đám đông, khiến đám đông xung quanh phải nhất loạt cúi đầu, dương dương tự đắc nhất tiếu:
- Minh gia ta đã có quy định rõ ràng, Thâm Thủy Thành bất luận chủng tộc, bất kể lai lịch, đều có thể cư trú! Các thương hộ chỉ cần nộp một khoản thuế phù hợp là có thể tham gia giao dịch! Nhưng chỉ có một điều!
- Nhưng phàm xuất hiện thánh vực ma hạch là phải giao ngay cho Minh gia ta! Kẻ nào vi phạm điều lệ! Giết!
Minh Lăng lạnh lùng hừ một tiếng, lạnh lùng nhìn Duy Khắc Đa:
- Duy Khắc Đa bộ trưởng, ngươi thật to gan! Dám giấu thánh vực ma hạch cho riêng mình, ngươi coi mệnh lệnh của Minh gia chỉ là vậy trưng bày sao?
- Thánh vực ma hạch?
- Thì ra Gia Hòa giấu thánh vực ma hạch, bảo sao!
Duy Đa Khắc biểu tình nhất hoảng, định phản biện mấy câu nhưng đột nhiên bị kinh nhân chất vấn, lưỡi như líu lại hoàn toàn không thốt nên lời. Đúng lúc này, sau lưng hắn bỗng bước ra một trung niên mỹ phụ. Mỹ phụ mặc như mãn nguyệt, giữa hai chân mày có một chấm tròn đỏ, da trắng như ngọc, tay ôm một đứa trẻ sơ sinh còn đỏ hỏn.
Tiến lên phía trước, trung niên mỹ phụ bất ti bất kháng nói:
- Minh thiếu chủ, chúng ta chỉ là một câu lạc bộ sao có thể có được một thứ như thánh vực ma hạch? Tin đồn này không biết từ đâu, mong Minh thiếu chủ minh xét, trả lại sự trong sạch Gia Hòa ta!
- Trong sạch?
Đáy mắt Minh Lăng lóe lên một tia tà ý, khóe miệng hơi nhếch lên.
- Ta rất thích những lời này của Ôn Lam phu nhân. Nếu như phu nhân không phản đối, lát nữa bổn thiếu gia sẽ thưởng thức sự "trong sạch" của bà!
Hắn cố ý nhận mạnh hai chữ "trong sạch", không hề giấu diếm vẻ giễu cợt trong ngữ khí của mình.
Trong nháy mắt, sắc mặt Duy Khắc Đa trở nên trắng bệch, Ôn Lam thì giận đến run người!
Không để cho họ có cơ hội bình tâm, Minh Lăng đột nhiên quát:
- Triệu quản sự, ngươi còn định đợi đến bao giờ mới chịu bước ra?
Vợ chồng Duy Đa Khắc ngỡ ngàng xoay người, kinh ngạc nhìn vị tổng bộ lão giả đang run rẩy bước ra sau tiếng quát của Minh Lăng. Lão giả khoác trường bào màu xám, mái tóc bạc phơ được chải gọn gàng, quay sang nhìn vợ chồng Duy Khắc Đa.
- Triệu quản sự?
Sau kinh nộ, Ôn Lam tuyệt vọng nhìn lão giả:
- Sao lại là ông? Năm xưa gia phụ tại thế đối xử với ông không tệ, chúng ta cũng luôn coi ông như trưởng bối, sao ông lại phản bội Gia Hòa?
Minh Lăng nói cũng có cái đúng của hắn. Gia Hòa đúng là đã mua một miếng thánh vực ma hạch, nhưng họ giữ lại thánh vực ma hạch là vì có chỗ cần dùng, tuyệt đối không thể nộp lên trên. Không biết vì sao Minh gia lại có được thông tin này. Cứ nghĩ chỉ cần kiên quyết không chịu thừa nhận là qua chuyện, ai ngờ người tiết lộ thông tin này lại chính là Triệu quản sự!
Vị lão giả vừa xuất hiện, nàng liền hiểu gia Gia Hòa sau này không còn có thêm may mắn gì nữa. Bởi vì vị lão gì này là giám định sư của câu lạc bộ, tất cả giao dịch đều không thể giấu được ông.
Có ông làm chứng, Gia Hòa chẳng khác gì bị trực tiếp tuyên án tử hình.
Triệu quản sự mặt đầy vẻ hổ thẹn, cúi đầu không dám nhìn Ôn Lam và Duy Khắc Đa:
- Lão hủ, lão hủ…
Thấy không còn đường lui, Duy Khắc Đa đột nhiên bạo rống:
- Phu nhân, đưa Bảo Nhi đi đi!
Ngân quang xán lạn, cự linh trên người hắn nhanh chóng hóa khải, cuộn người lao về phía Minh Lăng!
- Còn muốn chạy?
Minh Lăng cười khinh miệt:
- Đâu có dễ như vậy?
Tay phải hắn đột nhiên mở ra, từng khối huyết sắc quang vụ gào thét bành trướng, phát ra những âm thanh như lãng triều. Huyết sắc quang vụ xoáy tròn như gió lốc, hung hăng ép xuống Duy Đa Khắc!
Bịch!
Cự lực khổng lồ không thể nào chống nổi ép xuống. Cự linh khải giáp trên người Duy Khắc Đa vang lên những tiếng lách tách, từng vết nứt như hình mai rùa nhanh chóng xuất hiện trên bề mặt. Từ sau khi luyện hóa tinh chương được lăng phong sửa chữa, năng lực chiến đấu của Duy Khắc Đa càng tăng mạnh. Nhưng đối diện với thực lực hơn hẳn mình như Minh Lăng hắn vẫn không kịp trở tay!
- Mau chạy!
Huyết chử luân mễ toàn chuyển trên không trung ép cho Duy Khắc Đa phải khuỵu gối. Nhưng hắn vẫn cố gắng quay đầu, chăm chú nhìn vào Ôn Lam, tê thanh nói:
- Chạy mau! Mang bảo nhi chạy mau!
Ôn Lam nghiến chặt răng, từng tia máu thấm xuất, nhìn Duy Khắc Đa liều mạng giữ một đường sinh cơ cho nàng, nàng chỉ lắc đầy, ra sức lắc đầu: Sao ta có thể để mặc chàng sống hay chết? Không có chàng trên thế giới này, ta sống một mình cũng còn ý nghĩa gì?
Nhưng, câu nói cuối cùng của Duy Khắc Đa đã chạm đến tâm linh của một người lam mẹ như nàng. Ôn Lam nhìn đưa trẻ đỏ hỏn trong tay, mặt lóe lên thần sắc quyết liệt. Ngân sắc sáng lạn. Cự linh trong người Ôn Lam đột nhiên hóa xuất, phụ thân trong nháy mắt rồi một đôi cánh chim nửa trắng nửa trong suốt thư triển sau lưng nàng.
Thiên phú linh kĩ, tường không!
- Là Thi Phân Tộc!
- Nàng ta là Thi Phân Tộc nhân!
Những người đứng xem đã nhìn kĩ hình tượng mới của nàng sau khi tiến hành cự linh phụ thân. Từ sau lưng nàng vươn ra một đôi cánh nửa trong suốt mông lung quang sí. Rõ ràng rất giống với hiện tượng khi thi triển Thi Phân Tộc nhân cự linh phụ thân! Gia Hòa câu lạc bộ đã lập túc ở Thâm Thủy Thành này mười mấy năm. Rất nhiều người quen biết Ôn Lam, nhìn nàng dần dần trưởng thành từ một thiếu nữ, nhưng không ai biết nàng là một thú nhân hơn nữa còn một trong bát đại thú thần thị tộc – Thi Phân Tộc nhân!
Chỉ từ hình dáng của Ôn Lam, trên người nàng không hề có một chút thú nhân đặc thù nào. Có thể nói hoàn toàn là nhân loại. Đây chính là lí do khiến họ chưa bao giờ phát hiện ra.
Cự linh vừa phụ thân, Ôn Lam lập tức nhất chấn hai cánh, thân thể không ngừng run rẩy mang theo đứa trẻ bay lên không trung. Nếu như tu vi đạt thì chỉ cần vỗ cánh, Thi Phân Tộc nhân hoàn toàn có thể trực tiếp bay thẳng lên vân khí cao trăm trượng. Nhưng Ôn Lam rõ ràng vẫn chưa đến mức độ đó, sau một lúc cố gằng thân thể nàng chỉ mới du phù được khoảng năm sáu trượng.
- Thì ra Thi Phân Tộc nhân, vậy ta càng có hứng thú với nàng rồi!
Nét mặt Minh Lăng phù hiện một tia chiếm hữu điên cuồng, quát lên một tiếng:
- Muốn đi? Đâu có dễ như vậy! Ngục Pháp Luân!
Sau một tiếng thét, từng dường hắc sắc quang mang điên cuồng hội tụ trong lòng bàn tay hắn. Tất cả không khí trong mấy trượng vuông xung quanh bị hút sạch hình thành nên một phiến chân không! Minh Lăng nâng huyết sắc quang luân đang định oanh xuất về phía Ôn Lam.
Thì Duy Khắc Đa cổ khởi chút chân lực tàn dư, điên cuồng lao lên phía trước, ôm chặt lấy Minh Lăng!
- Thứ dơ bẩn!
Thấy bộ tuyết tàm ti bào bị Duy Khắc Đa phun máu đỏ lòm, Minh Lăng bạo nộ, quang luân trong tay nặng nề chém xuống!
Ầm!
Cự linh khải giáp vốn đã yếu đuối vô cùng, trọng kích chi hạ triệt để hóa thành từng điểm ngân quang tiêu tán trên trán Duy Khắc Đa. Dưới linh hồn tương liên, não hải Duy Khắc Đa vang lên những tiếng vù vù chấn hưởng như đang có hàng ngàn hàng vạn tòa cao sơn đổ sụp trong não hải hắn.
Áp lực hoàn toàn vượt qua giới hạn chịu đựng của hắn. Thất khiếu của hắn đồng thời phun xuất hắc huyết trụ trạng!
Nhưng dù như vậy, Duy Khắc Đa vẫn quấn chặt lấy Minh Lăng!
Minh Lăng đang huy động tay, đột nhiên dừng lại, âm hiểm nói:
- Ngươi tưởng như vậy có thể giúp nàng ta chạy thoát sao? Trẻ con! Minh Huyết Thập Tam Ưng, ngăn nàng ta lại!
Lệnh thanh hạ đạt, bốn tên ưng linh thiên hành giả lập tức hóa khải, vỗ cánh bay lên không trung. Tu vi của chúng rõ ràng cường đại hơn Ôn Lam rất nhiều. Mới chỉ nhẹ nhàng nhất chấn chặn đứng trên đầu Ôn Lam. Liền sau đó bốn người liên thủ đương không áp lạc một mảng huyết quang như cương bàn.
- Không được đả thương nàng ấy! Nữ tử này giữ lại ta vẫn có việc cần dùng!
Như cố ý nói cho Duy Khắc Đa nghe, Minh Lăng mặt đầy vẻ hí cuồng.
Thấy Ôn Lam và ái tử bị thiên hành giả chặn lại trên không trung, Duy Khắc Đa hét lên giận dữ:
- Ta liều mạng với ngươi!
Mười ngón tay hắn ki trương, ấn mạnh vào lồng ngực Minh Lăng, chân lực thấu xuất từ đầu ngón tay sắc bén như tiễn!
- Liều? Ngươi có tư cách sao?
Minh Lăng đá mạnh một cước. Chân lực tạc khai trước ngực hắn, đá bay Duy Khắc Đa ra xa mười trượng.
Từ trong thân thể Duy Khắc Đa vang lên những tiếng bạo hưởng liên tiếp. Không biết nhất kích này đã làm gãy bao nhiêu cái xương. Vừa rơi xuống, hiền lập tức phun ra những ngụm máu tươi lớn! Ôn Lam đem hết sức bình sinh lao đến nhưng nàng bị ngăn cản hết lần này đến lần khác. Chỉ biết trơ mắt nhìn Minh Lăng biến thành một đường toàn phong lao đến Duy Khắc Đa, huyết sắc quang luân quanh người hắn thê diễn như huyết, mang theo vô số khí tức sức lục kinh khủng!
Từng hình ảnh hồi phóng trong thức hải nàng. Bộ dạng ngốc nghếch của Duy Đa Khắc khi lần đầu tiên nàng gặp hắn, trường cửu tương xử ám sinh tình, lời hứa thận trọng trước khi phụ thân lâm chung, và vẻ mừng rỡ đến phát điên khi đón nhận kết tinh tình yêu mà khó khăn lắm mới có được.
Vốn tưởng ba người có thể ân ổn sống cùng nhau, không màng vinh hoa phú quý, không cầu trăn đạt nhân thượng, chỉ cầu an bình hỉ lạc không ngờ khao khát cơ bản nhất cũng thành xa xỉ.
Ông trời, sao ông tuyệt tình đến vậy? Sao có thể để hạnh phúc tuyệt vời này hủy diệt ngay trước mắt!