Lăng Phong im lặng ngồi trong lều trại của mình. Hắn đang ngồi lên một tảng hắc huỳnh thạch được mài thành hình chiếc đệm. Loại khoáng thạch lấy được từ đáy núi lửa này ngoài tác dụng tĩnh tâm ra, trong những môi trường ẩm ướt như thế này còn có hiệu quả kỳ diệu xua đuổi ruồi muỗi. Sau khi phát hiện ra hiệu quả kỳ diệu của nó, Lăng Phong liền phát cho mỗi người một miếng để mang theo bên mình.
Não hải lần lượt hồi tưởng lại từng cảnh tượng diễn ra trong trận chiến sáng nay. Luận về lực chiến đấu thì Phạm Cốc Minh vẫn chưa đủ khiến Lăng Phong phải coi trọng. Bất luận "Âm Cốt Trảo" quỷ dị hay "Long Súy Vĩ" với sức mạnh cường hãn của hắn đều không thể uy hiếp đến tính mạng Lăng Phong. Điều khiến hắn phải suy nghĩ là niệm thức tâm cảnh cổ quái của mình lúc đối phương thi triển "Thủy Xà Ảnh".
Loại trạng thái thần kỳ không cần dùng mắt thường mà vẫn chiếu rọi được thiên địa vạn vật khiến Lăng Phong trầm mê. Trạng thái này hắn mới chỉ thoáng tiến nhập vào khi mới lĩnh ngộ "Thác Bộ". Từ đó về sau khi lĩnh ngộ thân kiếm hợp nhất hắn cũng có mơ hồ chạm vào biên giới của nó nhưng chưa từng thâm nhập được.
Cho đến hôm nay, Lăng Phong mới nắm bắt được bí ảo của việc tiến nhập vào trạng thái này. Tất cả phản ứng của mình, tất cả xuất chiêu đều được lợi dụng tối đa năng lượng, mỗi một chiêu đều không có năng lượng hao phí!
Có chút giống với trạng thái kỳ quái khi Lăng Phong thi triển linh hồn uy áp diệt sát Từ Kỳ Phong, nhưng lạnh lùng hơn và tư duy cũng thanh tỉnh hơn. Lần lĩnh ngộ này khiến niệm thức của Lăng Phong tiến thêm một bước lớn. Linh hồn hạch tâm quang mang ẩn hàm của kiếm linh trong niệm thức càng trở nên rực rỡ hơn. Hai khối âm dương không ngừng xoay tròn, như đang dựng dục thế giới hạch tâm riêng của nó.
"Cổ Tỉnh Ánh Nguyệt" - Đây là mệnh danh trạng thái thần kì của Lăng Phong!
Cộng thêm bản thân Lăng Phong đã tham ngộ được "Tâm Âm Đạo Bàn" và "Sưu Hồn Tác Phách" mà Sang Sư truyền thụ cho. Như vậy linh hồn công kích mà hắn có thể thi triển đã có ba đại kĩ năng!
Niệm thức chợi động, Lăng Phong nhíu mày, quát:
- Là ai?
- Lăng tiên sinh.
Bên ngoài lều trại vang lên một giọng nói sợ hãi, là Phỉ Tạ Ti! Nàng khẩn cầu nói:
- Ta có thể vào không?
Lăng Phong có chút bất đắc dĩ. Ban ngày thấy nàng và Hoàng Phủ Vân dính lấy nhau, thì thầm điều gì, cộng thêm Kiều Kiều nữa cuộc sống có vẻ còn khó yên ổn hơn. Lúc này nghe thấy nàng kêu ra tên tuổi của mình, Lăng Phong không khỏi có chút kì lạ.
- Nàng vào đi.
Lều được vén lên, Phỉ Tạ Ti đã thay một bộ trang phục mới, nhìn thì có vẻ giống quần áo của Kiều Kiều. Kiều Kiều thân hình nhỏ nhắn, một người cao lớn như Phỉ Tạ Ti khoác lên trông không hợp cho lắm. Nhưng lại nhấn mạnh vào những đường cong nhấp nhô như sơn phong u cốc khiến người ta không khỏi muốn khám phá sự ảo diệu trong đó.
Phỉ Tạ Ti đang định cất lời, Lăng Phong liền lấy Lang Nguyệt Kiếm Quyết từ trong tiết văn ra, không thèm ngẩng đầu, nói:
- Nếu như vẫn muốn ta báo thù cho tộc của nàng thì không cần phải nói nữa. Hoàng Phủ Vân có lẽ cũng đã nói với nàng rồi, chúng ta vẫn còn có việc phải làm. Nguồn tại http://Truyện FULL
Lăng Phong cẩn thận lật từng trang, tỉ mỉ cảm nhận chân ý trong những dòng kiếm quyết.
Phần lớn kiếm thuật trong quyển kiếm quyết này đối với Lăng Phong không thể tu luyện. Nhưng những kinh nghiệm ghi chép trong đó thì có thể lấy ra tham khảo. Nhất là những miêu tả về thần ngự kiếm cảnh giới rất có ích lợi với những người tu luyện kiếm thuật.
Lăng Phong kiên quyết cự tuyệt khiến Phỉ Tạ Ti không nói thêm được điều gì. Trong lúc Lăng Phong tưởng nàng đã hoàn toàn bỏ cuộc thì một loạt những âm thành "loạt xoạt" vang lên. Bị tạp âm làm cho tâm phiền, Lăng Phong không khỏi ngẩng lên khó chịu. Cảnh tượng trước mắt khiến thần tình của hắn đại biến.
Kiếm phổ trong tay rơi bịch xuống đất!
Ánh trăng dìu dịu soi chênh chếch, quanh mang thanh lãnh chiếu rọi lên đỗng thể mà không hề bị ngăn cản. Nguyệt như nghê thường nhân như ngọc, từ bạch tế nị quang mang nhân uân, trước mắt như triển hiện một tác phẩm nghệ thật tinh mỹ.
Lăng Phong kinh ngạc đến há hốc miệng, trong giây lát không thốt nên lời.
Phỉ Tạ Ti khẽ ngẩng đầu, ngân bạch sắc nguyệt hoa như lưu thủy chảy xuống cổ nàng, đọa dục và thánh khiết giao kêt, mê huyễn mà cuồng loạn.
Nàng lặng lẽ cất lời:
- Lăng tiên sinh, ta biết ngài là hỏa hệ thiên hành giả, còn ta thì đánh thức được thượng cổ huyết mạch trong truyền thuyết tộc nội. Chỉ cần là nam tử đầu tiên cùng ta hợp thể sẽ có được biến dị nguyên lực: Thanh Lân Hỏa! Tương truyền loại hỏa diễm này uy lực vô cùng, bất cứ cường giả nào sử dụng nó đều có thực lực khiêu chiến vượt cấp!
Nhìn sâu vào mắt Lăng Phong, nàng mím chặt môi, cố gắng không để nước mắt rơi xuống:
- Chỉ cần ngài đồng ý bào thù giúp ta, ta… sẽ là của ngài.
Trong ánh mắt đau khổ,vật vã và giải thoát của Phỉ Tạ Ti, Lăng Phong trầm mặc đứng dậy. Thấy hắn từ từ tiến về phía mình, Phỉ Tạ Ti nhẹ nhàng nhắm mắt, mi mắt không ngừng run rẩy. Cuối cùng thì nàng vẫn không thể tránh được con đường này sao?
Nếu được lựa chọn, nàng thực sự không muốn đánh thức huyết mạch chết tiệt này!
Không có nó, nàng có thể vui vẻ sống trong tộc, hưởng thụ tình yêu của phụ vương, có một người quan tâm đến chính bản thân nàng chứ không phải huyết mạch, không có phản bội vô sỉ, không có huyết tinh sát lục, không có hận thù vô tẫn…
Lựa chọn che giấu sự thực đánh thức huyết mạch không phải để chiếm cứ tôn vị, chỉ không muốn tôn nghiêm bị chôn vùi, trở thành một thứ đồ chơi, một món vật phẩm quý giá để người ta truy đuổi!
Nàng không muốn cái gì thượng cổ ân sủng, chỉ muốn đổi lại phụ vương, đổi lại tộc nhân của nàng…
Cảm nhận được sự tiếp xúc mềm mại trên da, Phỉ Tạ Ti run bắn người, da gà nổi toàn thân, khóe miệng khẽ nhếch lên một tia giễu cợt. Có lẽ nam tử trong thiên hạ này đều như vậy hết? Đối diện với mị hoặc lõa lồ bọn họ đều hèn mọn như vậy. Tất cả những kiêu ngạo nực cười, tất cả những cái gọi là nguyên tắc đều bị vứt bỏ sạch sẽ!
Bỗng nhiên, Phỉ Tạ Ti cảm thấy có điều gì không đúng, nàng mở trừng mắt chỉ thấy Lăng Phong đang quay quay đầu đi, y phục lúc nãy bị cởi rơi xuống đất đang được khoác lên người nàng. Phản ứng này hoàn toàn nằm ngoài khả năng dự đoán. Trong suy nghĩ của cô, người nam tử này sẽ không giả vờ nho nhã nữa mà từ từ tiến nhập, còn có thể điên cuồng như dã thú, lao vào người nàng, nuốt chửng cả xương lẫn thịt. Mọi khả năng đều có thể xảy ra, nhưng nàng lại bỏ sót một điều duy nhất!
Hắn chuẩn bị làm gì?
Phỉ Tạ Ti mê mang nhìn Lăng Phong. Không lẽ hắn thích những trò chơi biến thái vẫn lưu truyền trong đám quý tộc?
Sau khi khoác quần áo lên cho cô, Lăng Phong lẳng lặng quay người, không nhìn nàng lấy một lần. Lúc đi ngang qua cô, hắn không thèm quay đầu, nói:
-Ta biết mang theo cảm giác thù hận không dễ chịu chút nào, nhưng cô phải nhớ rằng trên đời này không có bất cứ điều gì xứng đáng để cô đạp lên tôn nghiêm của mình!
Phỉ Tạ Ti đột nhiên nhất chấn, nhìn theo bóng dáng Lăng Phong đầy kinh ngạc. Trong nhãn thần mê mang của cô, Lăng Phong mạc nhiên rảo bước, chỉ lúc vén cửa lều trại hắn mới hơi dừng lại:
- Cô có thể đi theo đội ngũ, ta sẽ tận lực giúp đỡ cô, còn có thể thu được bao nhiêu vốn liếng báo thù thì phải xem cô cố gắng thế nào!
Rèm hạ xuống, nguyệt hoa y cựu. Bên trong lều trại im ắng như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Phỉ Tạ Ti vừa buồn vừa vui, trong lòng cảm giác hỗn tạp. Tôn nghiêm sao? Đây là thứ mà ngài coi trọng nhất sao?
Nàng nhìn phần da thịt mềm mại trên người mình, khẽ đỏ mặt, một tia nghi hoặc mơ hồ trào lên: Nam nhân này trong tình huống này hắn vẫn lựa chọn cự tuyệt, không lẽ thế gian này vẫn còn có thánh nhân sao? Hay là bản thân nàng không hề có sức hấp dẫn đối với hắn?
Nghĩ đến biểu tình của Lăng Phong khi nhìn thấy cơ thể mình, Phỉ Tạ Ti không khỏi cảm thấy xấu hổ. Đáng lẽ phải là nàng cảm thấy không tự nhiên mới đúng, sao hắn lại có biểu hiện như đang chịu ấm ức như vậy?
Thế giới này sao vẫn còn kiểu nam nhân đó?
Hắn là loại quái thai gì vậy!
Lúc này Lăng Phong đang đứng dưới nguyệt quang, vẻ thờ ơ trên mặt đã hoàn toàn biến mất mà thay vào đó là một phiến khổ tiểu tiêu tán bất khứ. Cảm nhận được bụng dưới đang từ từ nhô lên, trên mặt hắn không khỏi hiện lên một tia bối rối, miệng lẩm bẩm:
- Đáng chết.
Thiên phương mờ mờ sáng tỏ.
Lăng Phong tỉnh dậy rất đúng giờ, bước ra khỏi lều trại sau lưng đã truyền tới giọng nói lầm bầm của Cảnh Vân:
- Lão lục, dậy sớm vậy?
Nhìn Cảnh Vân vẫn đang vùi đầu say ngủ, Lăng Phong lắc đầu khổ tiếu. Vị ngũ sư huynh này thật khiến người ta không biết nói gì. Buổi tối đi ngủ phải lấy chăn trùm kín đầu mới được, hắn thích cuộn người thành một đám, như con rắn chúc đầu xuống dưới ngáy o o.
Tối hôm qua bị Phỉ Tạ Ti dọa, Lăng Phong sao còn dám quay lại lều trại của mình nữa. Sư huynh đệ mỗi người đều có những thói quen quái đan khi đi ngủ. Lô Sâm thì thích mặc khải giáp dày cộp, nghe nói là để cảm ngộ tốt hon đoán tạo chân đế; Cảnh Vân không cần phải nói nữa, có hắn người bên cạnh coi như không có duyên với chăn. Tang Phi càng không nói được gì. Vị quý tộc chính tông mặt mũi lạnh lùng này mỗi tối đi ngủ nhất định phải mặc một bộ đồ ngủ thêu đầy hình người dễ thương, không mặc căn bản không thể ngủ ngon được! Thói quen này hắn luôn giấu kín nhưng không hiểu sao lại bị kẻ to mồm Cảnh Vân phát hiện ra được nên đã trở thành bí mật công khai của các sư huynh đệ.
Đan Luân Nhị.
Vẫn phải tính, vị sư huynh này có lẽ bị di chứng sau khi mạo hiểm quá nhiều trong Bách Phong Uyên, lúc đi ngủ xung quanh phải xếp đầy bẫy. Lăng Phong sợ ngộ nhỡ mình ngủ mơ xoay người có thể trực tiếp biến thành con nhím ngay.
Còn Khải Ân
Từ nhỏ thân thể của hắn đã lớn hơn người khác phân nửa. Lúc còn cùng Lăng Phong sống trong một doanh trướng, đêm đêm Lăng Phong vẫn phải giật mình vùng dậy. Lý do rất đơn giản tên tiểu tử này trong lúc ngủ say sẽ gác cái chân vĩ đại của hắn lên người Lăng Phong. Như vậy vẫn chưa là gì, tiếng ngáy của hắn còn như sấm nữa. Ngày nào cũng như vậy!
Hắn thì ngủ rõ ngon, chỉ khổ mỗi Lăng Phong đêm nào cũng nằm mơ bị núi đè, hay là bị cự xà quấn. Ở một mức độ nhất định, có thể nói thói quen dậy sớm tập luyện mỗi sáng của Lăng Phong là do Khải Ân ép mà thành.
Sau một hồi cân nhắc, Lăng Phong cảm thấy Cảnh Vân là có thể chấp nhận được nhất.
Bước ra khỏi lều trại, hít một hơi thật sâu luồng không khí trong lành, Lăng Phong môi lưỡi vi quyển, một đường kình khí như tiễn thỉ bắn ra, bay xa tận ba bốn trượng mới dừng lại! Một hơi phun ra, tất cả trọc khí tích lũy cả một đêm được bài tiết hoàn toàn triệt để!