Mộc Vũ Sương không có để ý nhiều như vậy, nàng trực tiếp nhìn về phía Lăng Phong, không hề ra dáng chút nào hỏi thăm:
- Lăng tiên sinh, ta có thể mời ngài nhảy một điệu được không?
Lời vừa nói ra, toàn trường ngây người!
Không chỉ Nam Hoài Ỷ, ngay cả Tần Chính vẫn luôn chú ý tới động tĩnh bên này cũng líu lưỡi nói không nên lời, nhất là sau khi từ công quốc Tinh Lam trở về đế đô, hắn đã từng tận mắt thấy thái độ của Áo La đế quân với Mộc Vũ Sương. Quả thực khách khí tới mức gần như cung kính? Khi đó hắn thật sự rất kinh ngạc, xem ra thân phận của Mộc Vũ Sương so với suy nghĩ của mình còn muốn tôn quý hơn, vì vậy hắn vội vã thu liễm một số suy nghĩ không tốt trong lòng.
Sau đó lại thấy lúc đến Đại Sư nói chuyện với Mộc Vũ Sương rõ ràng cũng tỏ ra cung kính. Trong lòng hắn càng nổi sóng! Phải biết tuy rằng trên danh nghĩa hắn cũng là đệ tử võ thần, nhưng số lần thật sự gặp qua võ thần chỉ đếm trên đầu ngón tay, đại đa số thời gian đều là do Thang Thần thay sư thụ nghệ. Lấy địa vị của hắn tự nhiên minh bạch Thang Thần có địa vị hơn xa nhưng cường giả tầm thường, ngay cả đế quốc cũng rất cung kính ở trước mắt hắn.
Ngay cả nhân vật như vậy, cũng phải có thái độ tôn kính với Mộc Vũ Sương! Trước kia Tần Chính cho rằng Mộc Vũ Sương sở dĩ có địa vị đặc thù là vì nàng được Võ Thần sủng ái, nhưng hiện tại xem ra chân tướng thật sự khác xa như thế!
Đến tột cùng nàng có thân phận như thế nào? Tần Chính từng tự đưa ra nghìn vạn loại suy đoán khác nhau, nhưng vẫn như cũ không thể tìm được đáp án hợp lý.
Mặc dù như thế. Tần Chính cũng hiểu rõ cho dù Lăng Phong có thanh danh cỡ nào, ngay cả sau này hắn có thành công trở thành Thánh Vực cường giả, thân phận so với Mộc Vũ Sương vẫn thua kém như trời với đất! Thế nhưng hiện tại, Mộc Vũ Sương thân phận thần bí tôn quý, chẳng bao giờ biểu cảm với bất kỳ nam nhân nào, lại chủ động với Lăng Phong nhảy một khúc, đây quả thực so với hoàng thất công chúa mời hàn môn đệ tử cùng chung phượng liễn càng chấn động hơn!
Tựa như có người hạ nguyên lực ấn đóng băng cả đại địa, cả trường tiệc tối nhất thời lâm vào sự im lặng cổ quái. Ngay cả đôi nam nữ quý tộc đang khiêu vũ trên lễ đài cũng dừng lại, giật mình nhìn về phía vũ, bọn họ hiếu kỳ muốn biết nam nhân như thế nào lại có thể khiến nàng tự mình mời nhảy. Nhưng khi bọn họ thấy người có rõ ràng chính là "mãng phu Lăng Phong", lập tức đều ngây như phỗng!
- Ta không biết nhảy.
" Xôn xao" sát khí từ những người chung quanh ngày càng đậm, ngay cả Đồ Long "răng rắc" nắm chặt quyền đầu, nếu không phải biết rõ mình không phải đối thủ của Lăng Phong, hắn gần như muốn đánh Lăng Phong dẹp lép một trận. Đối mặt với lời mời của tiên tử, lăng Phong tiếp thu tất nhiên là đại bất kính, nhưng nếu cự tuyệt vậy càng là tội ác tày trời.
- Không quan hệ, ta hướng dẫn ngươi.
Mộc Vũ Sương không chút phật lòng, chỉ thản nhiên cười, dàng tươi cười như bạch liên tinh khiết trong nước.
Đối với nan đề chưa từng gặp phải này, ngay cả người luôn có chủ ý như Lăng Phong lúc này cũng không biết làm sao, đành quay đầu nhìn về phía sau xin giúp đỡ.
Lô Sâm ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt tựa như muốn nhìn xuyên thấu cả nóc nhà tới trời cao:
- Lão ngũ, hôm nay bầu trời thật đẹp a.
Nghĩ nửa ngày tìm kiếm từ ngữ, hắn đành nhìn về phía Tang Phi:
- Tứ sư huynh, ngươi nói gì đi?
Tang Phi khinh bỉ liếc hắn một cái, khô khốc nói ra một câu:
- Ánh dương quang chiếu khắp.
Đối với lời khẩn cầu của Lăng Phong, Kiều Kiều thật sự bối rối, tuy nàng không muốn Đại Mộc Đầu của mình cùng nữ nhân khác khiêu vũ, nhưng tỷ tỷ này thoạt nhìn rất khoang dung. Về phần Khải Ân, hắn trực tiếp vứt bỏ người đại ca Lăng Phong này, cùng với Đồ Long chơi trò trừng mắt nhìn nhau (là đọ mắt đó).
Nhưng kẻ này không đáng tin cậy! Lăng Phong ác độc trừng mắt nhìn bọn họ, thấy Mộc Vũ Sương lẳng lặng đi tới, hắn rốt cuộc gật đầu:
- Vậy cũng được.
Ngữ khí tràn ngập bất đắc dĩ của Lăng Phong khiến mọi người nổi đóa, thực sự là tên giả hỏa đã chiếm tiện nghi lại còn khoe mẽ a!
Mộc Vũ Sương mỉm cười, phiên nhiên sóng vai cùng Lăng Phong đi tới lễ đài. Một đường đi tới, tất cả mọi người đều tự động tác ra một lối.
Càng đứng gần Mộc Vũ Sương, Kiếm linh trong ý thức hải của hắn càng nhảy lên kịch liệt, tới mức sự ba động này làm hắn hoảng hốt, tựa như từng đợt sóng liên tục đánh về phía người!
Trên lễ đãi cất vũ khúc, mọi người sau một thời gian ngắn đình trệ, lại bắt đầu tiếp tục khiêu vũ, hơn nữa kỹ thuật nhảy so với lúc trước càng thêm ưu mỹ. Các nam nhân phần lớn đều ôm ý niệm, đó chính là muốn trước mặt Mộc tiên tử mà mình ái mộ biểu hiện hoàn mỹ nhất, khiến cho nàng biết tên thô bỉ kia không phải lực chọn chính xác. Mà các thiếu nữ lại tồn tải một mố tâm tư đặc biệt, nhưng muốn những người kiêu ngạo như các nàng tự nhận cũng không phải là một chuyện dễ.
Lăng Phong ngẩn ngơ đứng đó, xấu hổ tới mức không biết phải làm sao, tràng cảnh trước mắt khiến hắn có cảm giác so với đối chiến cùng Thánh Vực cường giả còn khó hơn tới mấy lần. Biểu tình của Mộc Vũ Sương tựa như tĩnh thủy bất biến, chỉ cẩn thận quan sát mới thấy bên tai nàng có một tia đỏ ửng nhàn nhạt. Mộc Vũ Sương hơi trầm ngâm một chút, rồi nói:
- Lăng tiên sinh, ngươi cầm lấy tay ta đi.
- A!
Lăng Phong đơn giản cầm lấy, chỉ cảm thấy tay nàng trơn nhẵn như ngọc, ngay cả hắn sữ nay lãnh tĩnh cũng không nhịn được rung động. Chợt chú ý thấy Mộc Vũ Sương hơi nhíu mày, hắn vội vã buông tay ra, áy náy nói:
- Làm đau cô sao?
- Không có.
Mộc Vũ Sương bị bộ dáng lúng túng của hắn chọc cười, nói:
- Lăng tiên sinh, ngươi cứ thả lỏng ra một chút, cứ bước theo ta.
- Được.
Lăng Phong nỗ lực một lát mới miễn cưỡng khống chế được thân thể cứng ngắc, theo đó một cỗ lực lượng ôn nhu truyền đến từ tay, hắn thuận thế bước ra bước đầu tiên.
Hai người tựa vào nhau, chậm rãi khiêu vũ.
Lăng Phong cảm thấy mình tựa như đang trong đám mây, Kiếm linh không ngừng chấn động, muốn nhảy ra khỏi ý thức hải. Không biết Mộc Vũ Sương có cảm nhận được dị trạng đó hay không, nàng mang theo Lăng Phong chậm rãi chuyển động thân thể, nhiều lần đều theo không kịp tiết tấu của vũ khúc. Hai lần đầu, Lăng Phong còn tưởng rằng do mình thiếu ăn ý, sau đó hắn chợt phát hiện vấn đề chân chính là hai người nhảy căn bản không cùng tiết tấu với vũ khúc!
Cho dù chẳng bao giờ tiếp xúc với vũ đạo, Lăng Phong cũng minh bạch vũ bộ của mình không phối hợp với vũ khúc. Mắt thấy một đôi nam nữ xung quanh tựa như thiên nga nhảy múa trên trời, theo vũ khúc thỏa thích nhảy, Lăng Phong nhịn không được hỏi:
- Mộc cô nương, chúng ta có phải nhảy sai rồi không?
-A?
Mộc Vũ Sương hoảng hốt, một cước bước sai giẫm trúng chân Lăng Phong. Thân thể nàng nhất thời không thể khống chế suýt nữa ngã vào lòng hắn. Thật vất vả mới khống chế được thân hình, gương mặt nàng nhất thời hiện lên hai mảnh đỏ ửng. cúi đầu ngập ngừng nói:
- Ta, ta cho rằng khiêu vũ rất dễ, xem qua hai lần hẳn là...
Lăng Phong: "..."
Nguyên lai vị nữ tử trước mắt từng thề son sắt muốn " hướng dẫn mình" đấi với vũ đạo cũng là nhất khiếu bất thông!
Thấy nàng tựa như nữ hài phạm sai lầm, chút ngăn cách giữa hai người nhất thời tiêu thất. Nữ tử trước mắt lúc này tựa như tiên tử cao cao tại thượng thành tiên tử hạ phảm, không còn khí chất lạnh lùng nữa.
Đám người bên dưới nhìn thấy cảnh này, lại biến thành thằng nhãi Lăng Phong cố ý làm chuyện xấu kéo Mộc tiên tử kéo vào lòng để khinh bạc. Phát hiện này khiến cho bọn họ ở trong cơn giận dữ, thiếu chút nữa máu bốc lên đầu mà xông lên sân khấu. Chỉ có rất ít người thấy được rõ ràng mọi việc, Nam Hoài Ỷ nhìn thấy vậy bèn lộ ra một tia cười trộm:
- Tác Luân, cùng khiêu vũ với ta!
Tác Luân sửng sốt, trên vẻ mặt âm lãnh nhất thời dâng lên một mảnh vẻ mừng rỡ như điên, vội vã nắm lấy bàn tay Nam Hoài Ỷ vừa đưa qua, hai người thân hình khẽ động liền đã xuất hiện ở trên sâu khấu. Cũng không cần dài dòng gì nhiều, bọn họ vốn xuất thân cao quý, từ nhỏ đã tiếp thu huấn luyện nghiêm ngặt, một khi bắt đầu nhảy liền rất nhanh bắt nhịp. Nương theo những bước nhảy nhẹ nhàng, bọn họ khi thì thâm tình đối mặt, khi thì vươn tay ngón trông, đem mối thâm tình của hai người yêu nhau thắm thiết không muốn chia lìa biểu diễn vô cùng nhuần nhuyễn.
Không biết có phải là do cố ý hay không, bước nhảy của hai người thủy chung luôn triển khai xoay quanh cặp đôi Lăng Phong, bóng hồng nhẹ nhàng yểu điệu, mỗi một động tác đều khiến mọi người cảm nhận được phong độ tuyệt hảo. Tuy rằng không ai nói ra, nhưng hai người Lăng Phong cùng đứng ở trên sân khấu tự nhiên đã tạo nên hình ảnh tương phản vô cùng mãnh liệt.
Mộc Vũ Sương áy náy nhìn Lăng Phong:
- Chúng ta đi xuống thôi, là ta không tốt, ngươi cũng xấu mặt theo.
Nói xong, nàng khẽ xoay người muốn rời khỏi sân khấu.
Đúng lúc này, tay của nàng đột nhiên bị nắm lại, Mộc Vũ Sương ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn, chợt thấy Lăng Phong đang nở nụ cười ấm áp:
- Không phải chỉ là khiêu vũ thôi sao, chả có gì to tát cả! Để ta hướng dẫn cô! xem tại TruyenFull.vn
- Nhưng...
- Không nhưng nhị gì nữa!
Lăng Phong nhìn thật sâu vào đôi mắt Mộc Vũ Sương:
- Thứ này chỉ cần nhìn qua là học được! Cô cứ thả lỏng thân thể bước theo ta!
Cũng là một câu nói giống với Mộc Vũ Sương, thế nhưng khi Lăng Phong nói lên lại mang theo một loại khí chất đặc biệt khiến người khác không thể nào cự tuyệt nổi.
Không cần biết lý do, Mộc Vũ Sương khẽ gật đầu đồng ý.
Lăng Phong nhẹ nhàng vòng tay qua chiếc eo thon mềm mại của Mộc Vũ Sương, vừa chạm tay vào thiếu chút nữa lại khiến hắn thất thần. Hắn vội vã thu nhiếp tâm thần, Thác Bộ được thi triển. Những luồng điện quanh màu xanh nhàn nhạt hiện lên quanh bước chân hắn, bỗng nhiên thân thể của hắn dường như biến thành một chiếc lông hồng mềm mại, nhẹ nhàng cất bước nhảy theo tiếng nhạc du dương.