Dưới sự bảo vệ của Thích Thiên Ách, Lăng Phong thuận lợi đi lên mặt đất trên miệng núi lửa. Hắn đưa mắt nhìn xung quanh, nơi này đã trở thành một mảnh vắng vẻ, tràng cảnh náo nhiệt đám mạo hiểm giả tranh đoạt chích viêm thạch ngày trước đã không còn, chích viêm thạch rải đầy mặt đất cũng đã bị vơ vét sạch sẽ.
Lăng Phong có được thu hoạch hậu hĩnh tự nhiên không để số chích viêm thạch đó ở trong lòng. Hắn hơi có phần đau đầu nhìn thân thể của mình. Hiện tại bao bọc xung quanh thân thể hắn ẩn ước một tầng quang mang màu xanh lam, cả cánh tay, khuôn mặt, cổ và những bộ vị lộ ra khỏi quần áo đều như thế. Quang mang này chính là tác dụng phụ do hỏa hệ kiếm nguyên hấp thu quá nhiều nguyên lực mang đến, dưới đáy núi lửa bởi vì có sự áp chế của nguyên trận, lam quang cũng không rõ ràng lắm, nhưng vừa bước ra khỏi đó, hắn liền giống như một khối bảo thạch quý giá tản ra quang mang mê người.
Đau đầu, đối với loại tình huống này Lăng Phong cũng có chút bất đắc dĩ, có lẽ sau khi hỏa hệ nguyên lực được ngưng luyện thành chân nguyên lực thì tình huống sẽ khá hơn chăng? Bấm ngón tay tính toán một phen, Lăng Phong biết bản thân rơi vào trong ngọn núi lửa đã hơn một ngày đêm, chắc hẳn đám người Khải Ân hiện đã trên đường quay về Mạt Vân Túc rồi.
Lăng Phong còn không biết bởi vì mình ngã xuống, nhóm người Khải Ân ở bên ngoài đã điên cuồng như thế nào! Nếu như không có đám người Chân Vật các để cho Khải Ân phát tiết, có lẽ dưới sự hối hận bọn họ còn muốn tiếp tục nhảy vào miệng núi lửa để tìm kiếm Lăng Phong.
"Ừm, nếu như nhanh chân một chút, có lẽ sẽ đuổi kịp đám người Khải Ân trên đường về?" Ôm chủ ý đó trong lòng, Lăng Phong bắt đầu hành trình quay về. Thế nhưng Lăng Phong đã đánh giá quá cao bản lĩnh tìm đường của mình: Vân Mộng Hoang Trạch này cho dù ngay cả mạo hiểm giả lang bạt nhiều năm cũng chưa chắc đã nắm rõ đường đi nước bước, nói chi là hắn? La bàn định vị cũng chỉ hữu hiệu ở trong một phạm vi nhất định, đối với quá trình quay trở về cũng không có trợ giúp quá lớn. Kết quả Lăng Phong lòng vòng bên trong Vân Mộng Hoang Trạch vài vòng, cứ như vậy mà thời gian chậm trễ đi không ít. Hắn không hề biết lúc này trong Mạt Vân Túc bởi vì "cái chết thảm" của hắn mà đã kéo lên một trận sát lục phong bạo!
Hơn mười ngày sau khi nhóm người Lăng Phong tiến vào Vô Tận Hoang Nguyên, Mạt Vân Túc bỗng có hai vị khách không mời mà đến. Người đi phía trước thân mặc trường bào màu trắng, trên đầu tóc đầy sợi bạc, trên vẻ mặt tuấn lãng lộ ra sự thành thục từng trải sương gió. Thần tình của hắn nghiêm túc, mang trên mặt một vẻ lãnh đạm thiên sinh. Theo sát bên cạnh hắn là một nữ tử, nữ tử này một thân võ phục màu đỏ, trang phục này nếu mặc trên người nữ tử khác sẽ khó tránh khỏi quá mức chói mắt, thế nhưng mặc trên người nàng tự nhiên lại khiến kẻ khác cảm thấy rất thỏa đáng, phảng phất như bên dưới lớp võ phục, nữ tử này có một cỗ khí chất dịu dàng hoàn mỹ thiên sinh trấn áp đi cỗ khí tức sắc bén như lưỡi đao lúc nào cũng rục rịch lao ra khỏi vỏ.
- Hẳn chính là nơi này, bao nhiêu năm rồi ta chưa trở lại!
- Về sau sư tôn nếu như muốn tới đây, mặc kệ bất cứ lúc nào, Tô Lam đều nguyện ý đi theo làm bạn bên cạnh sư tôn!
Nữ tử vừa nói ra lời này, lão giả phía trước ho "khụ khụ" liên hồi, xấu hổ quay đầu đi chỗ khác. Thấy hắn biểu hiện như thế, Tô Lam chỉ đành u oán thở dài.
Không sai, người tới chính là Mạch Kha cùng với Tô Lam.
Mạch Kha vội vã chuyển đề tài:
- Phong Nhi bọn chúng hẳn là đã tới Mạt Vân Túc, chúng ta tiến vào tìm người hỏi thăm một phen!
- Vâng, cũng không biết đám người Lăng sư đệ dừng chân ở nơi nào trong Mạt Vân Túc.
- Ha ha, đám người Phong Nhi nhân số đông đảo, hơn nữa bọn chúng chính là đệ tử của Mạch Kha ta, vô luận đi tới nơi nào cũng sẽ không mờ nhạt giữa đám đông được, ta tin tưởng nhất định sẽ dễ dàng tìm thấy thôi. Chúng ta đi!
Nói rồi, Mạch Kha phất tay áo, quanh thân hồng quang chớp động, đạp gió ngự khí phiêu nhiên đi trước.
Trông thấy bóng lưng của hắn, Tô Lam lộ ra thần tình mê luyến, có lẽ chính là sự phiêu dật tự tin này đã hấp dẫn bản thân mình không thể kiềm chế nổi, biết rõ ràng không hề có khả năng, nhưng vẫn bất chấp tất cả dấn thân vào, cho dù đáng thương cảm như con thiêu thân lao vào lửa cũng cam lòng.
…
- Đáng lẽ nên đi theo xem mới phải!
Trong nơi nghỉ chân của Đông Phương thương đội, Lô Sâm buồn chán nằm than vãn.
Ở bên cạnh hắn, Cảnh Vân lại bấm đốt ngón tay, trợn mắt lên nói:
- Nhị sư huynh, huynh có để cho chúng ta yên tĩnh một chút không hả?
- Không cho!
Lô Sâm nhảy dựng lên, tức giận chỉ vào Cảnh Vân cùng Tang Phi:
- Ngươi nhìn hai người các ngươi đi, một thì cả ngày vùi đầu vào nghiên cứu nguyên trận, một thì trong đầu lúc nào cũng hấp thu nguyên lực, ở cũng một chỗ với các ngươi thật là chán chết! Sớm biết vậy ta đã quấn lấy đi theo lão Lục rồi!
Lô Sâm có danh phận sư huynh, Cảnh Vân không dám cãi lại, bị hắn trách mắng chỉ dám co đầu rụt cổ, âm thầm lầm bầm:
- Lão Lục cũng đâu có thú vị hơn chúng ta bao nhiêu chứ? Độ say mê tu luyện của hắn một chút cũng không hề kém tên điên Tang Phi kia.
- Thôi, có nói với hai tên đầu gỗ đầu đá các ngươi cũng vô ích, ta ra ngoài vậy!
Lô Sâm phẫn nộ nói:
- Hừ, ngày hôm qua ra ngoài ta đã mua được anh quả mà lão Lục vẫn khổ công tìm kiếm mãi chưa thấy, hôm nay không chừng lại có thể thu hoạch được gì đó!
Hai người Cảnh Vân thở phào một hơi, Lô Sâm từ ngày hôm qua sau khi đi lòng vòng khắp Mạt Vân Túc, cảm thấy buồn chán bèn quấn lấy họ. Đáng thương cho hai người, một thì cảm thấy chân nguyên lực của mình sắp đột phá, còn một người thì đặt tâm tư trên Hắc Thủy Huyền Hỏa trận lại bị hắn quấy nhiễu cắt ngang, trong lòng khó chịu như bị cào cấu. Lúc này được đại xá, bọn họ cuống quít xoay người, chuẩn bị chạy đi càng xa càng tốt.
Đột nhiên, Lô Sâm ở đằng sau truyền đến một tiếng thét kinh hãi:
- Lão đầu tử!
- Nhị sư huynh, huynh lại làm cái quái gì vậy, sư tôn sao có thể xuất hiện ở đây được!
Hai người Cảnh Vân không kiên nhẫn xoay người lại nói, nhưng khi thấy rõ cảnh tượng trước mắt, bọn họ chấn động nói:
- Sư tôn, đại sư tỷ? Nguồn tại http://Truyện FULL
Ngoài cửa thình lình hiện ra hai người Mạch Kha! Mạch Kha nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, ở trước mặt đệ tử, hắn luôn rất chú ý bảo trì sư đạo tôn nghiêm.
Cất bước đi vào trong đình viện, Mạch Kha nghiêm túc quan sát bọn họ một phen, rồi lộ ra vẻ tươi cười khen ngợi:
- Không tệ, các ngươi tiến bộ rất lớn!
Cuối cùng, hắn đem ánh mắt rơi trên người Lô Sâm, lập tức đổi sang bộ mặt trách cứ nói:
- Ở đây chỉ có mỗi mình ngươi là lười biếng nhất! Không những không làm gương cho các sư đệ, lại còn bám riết lấy khiến chúng chậm trễ tu luyện, còn ra thể thống gì nữa?
- Vâng, vâng, vâng!
Lô Sâm gật đầu như gà mổ thóc, sau khi hồ lộng cho Mạch Kha nguôi giận, hắn liền hiếu kỳ hỏi:
- Lão đầu tử, sư tỷ, hai người vì sao lại tới Mạt Vân Túc!
Thấy vẻ mặt bại hoại của đồ đệ bảo bối, Mạch Kha biết lời của mình căn bản hắn không nghe được vào tai, chỉ đành thở dài bất đắc dĩ lắc đầu:
- Ta đến tự nhiên là có chuyện cần báo cho các ngươi!
Ánh mắt hắn quét nhìn bốn phía:
- Phong Nhi đâu?
- Lão đầu tử, người có thể đừng biểu hiện trắng trợn ra như thế được không, người cũng đâu chỉ có một đồ đệ là lão Lục, cứ tiếp tục như vậy bọn con sẽ ghen tị đó!
Lô Sâm lớn tiếng kêu lên. Mạch Kha hung hăng gõ một cái lên đầu hắn, trừng mắt nói:
- Nói nhiều!
Tô Lam khe khẽ cười. Cảnh Vân bên cạnh thấy Lô Sâm bị ăn đòn, liền vội vã tiến lên đem hướng đi của nhóm người Lăng Phong báo cho Mạch Kha biết. Mạch Kha hơi nhíu mày:
- Tiến vào Vân Mộng Hoang Trạch? Bên cạnh còn mang theo mấy người nữa? Phong Nhi lần này hành động quá lỗ mãng rồi!