- Tôi không chọn cách nào cả!
Bỗng nhiên Lăng Phong nở nụ cười, nhìn vào ánh mắt đang lộ ra vẻ kinh hỉ của Kiều Sâm Đặc, đưa ngón tay vạch một đường trên mặt bản đồ:
- Nếu là tôi, tôi sẽ xuất lĩnh chi quân đội này, đâm thẳng vào giữa bụng hàng ngũ quân địch!
"Xẹt" đầu ngón tay vẽ một đường xuyên qua sườn dốc, Lăng Phong phảng phất như nhìn thấy đội quân của mình đang dùng thế lôi đình vạn quân, như một dòng chảy đỏ rực ầm ầm trút xuống, lại tựa như một lưỡi đao sắc bén muốn đem quân dịch xẻ ra làm đôi!
- Kiêu địch thủ, loạn địch tâm, dĩ huyết dục chiến!
(chém thẳng về phía địch, làm quân tâm kẻ địch rối loạn, lấy máu để tẩy rửa trận chiến)
Kiều Sâm Đặc ngơ ngẩn, phảng phất như bị một chiếc búa tạ hung hăng nện thẳng vào tim, cả người ngây ra như phỗng. Tuy rằng mơ hồ đoán ra được dự định của Lăng Phong, thế nhưng khi chính tai nghe thấy, hắn vẫn nhịn không được thân thể cứng lại, một luồng nhiệt huyết xông thẳng vào đại não làm cho toàn thân hắn đều run rẩy, trong đầu không thể xuất hiện được một suy nghĩ gì hoàn chỉnh!
- Gia gia, đại mộc đầu rốt cuộc nói thế có được không, người mau nói gì đi chứ!
Thấy ông mình mãi không thốt lên được lời nào, Kiều Kiều gấp gáp, vội lay lay cánh tay Kiều Sâm Đặc.
Hơi lộ ra một tia phiền muộn vô cớ, sau đó ánh mắt Kiều Sâm Đặc lại vui vẻ nhìn Lăng Phong, hỏi:
- Các ngươi có biết trận chiến này phát sinh từ bao giờ không?
Lăng Phong trong lòng khẽ động, từ thái độ của Kiều Sâm Đặc cùng với bản vẽ địa đồ, hắn cũng suy đoán ra được trận chiến này hẳn là đã thực sự xảy ra, cũng không biết lúc đó vị thủ lĩnh kia đưa ra lựa chọn thế nào?
Không chờ hai người Lăng Phong trả lời, Kiều Sâm Đặc nói luôn: Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Đây chính là trận chiến thành danh năm đó của quân chủ khai quốc Tinh Lam, sau trận chiến ấy, võ danh của ông ta truyền khắp tứ phương, khiến cho không kẻ nào dám coi thường mà vuốt râu hùm, từ đó mới có được Tinh Lam công quốc chúng ta ngày hôm nay.
Hắn nhìn Lăng Phong thật sâu:
- Lúc đó ông ta đã đưa ra lựa chọn độc nhất vô nhị giống như Lăng tiểu tử! Suất lĩnh quân đội thủ hạ, quất roi ruổi ngựa giết thẳng vào giữa lòng quân địch! Cho dù là mười vạn quân địch đông đảo, nhưng lại không có một ai ngăn cản nổi lưỡi kiếm của ông!
Kiều Sâm Đặc lộ ra thần tình kích động, dùng một chi quân đội chưa đến nghìn người, lấy cứng đối cứng với mười vạn nhân mã, khiến cho đối phương người ngã ngựa đổ, như vậy khí phách biết bao, lại điên cuồng biết bao? Tuy rằng dẫn binh suốt đời, Kiều Sâm Đặc cũng đã đạt được vô số công huân, thế nhưng vẫn còn chưa từng có cơ hội được chỉ đạo một chiến dịch kinh điển như vậy.
Là người, trong cuộc đời có được một cơ hội như thế, dẫu chết cũng không hối tiếc!
Quân chủ khai quốc năm đó suất lĩnh người sáng lập Sư Tâm học viện, cùng với thân vương đầu tiên của lãnh địa Ai Nặc, hình thành nên một thiết tam giác hung hãn lao thẳng vào quân địch, trong ánh mắt ngạc nhiên khó tin của đối phương, vô số hàn quang lóe lên, toái cốt tàn chi ngập trời, huyết nhục nhuộm đỏ đất!
Kiêu địch thủ, dục địch huyết, một chi quân đội chưa tới nghìn người dùng sự cuồng hãn không gì sánh được đánh tan quân đội mười vạn người!
Tướng lĩnh như thế nào có thể đưa ra được quyết định điên cuồng như vậy, binh sĩ như thế nào mới có thể không chút do dự phục tùng mệnh lệnh mà không nề hà tính mệnh? Đột nhiên trong đầu hắn hồi tưởng lại câu tuyên ngôn trứ danh khi xưa quân chủ khai quốc từng nói ... "ai nguyện ý theo ta đi chết?"
- Nguyên lai, đây mới chính là binh mà ngươi cần!
Rốt cục Kiều Sâm Đặc cũng hiểu ra vì sao Lăng Phong lại mãnh liệt đả kích đám cao thủ trẻ tuổi trong Sư Tâm Đường, bọn họ tuy rằng tu vi cao thâm, thế nhưng lại phân bè chia phái, hơn nữa tâm khí cao ngạo. Lăng Phong nói không sai, chẳng qua họ đáp ứng là vì nể mặt nguyên soái, nhưng nội tâm lại không hề chào đón Lăng Phong, cho nên Lăng Phong cũng không thể coi họ là binh của mình được!
Không sợ sức chiến đấu của binh sĩ yếu, chỉ sợ binh sĩ không nghe theo lời chỉ huy! Không hề đoàn kết, Lăng Phong đúng là đã nhìn thấu điểm này, cho nên hắn mới dùng những lời lẽ vô cùng sắc bén để đánh thẳng vào lòng tự tin và cảm giác vinh dự của đám quý tộc bọn họ, chính là muốn cho tâm tư của họ ngưng kết lại thành một khối.
Đương nhiên, làm như vậy vẫn chưa đủ, về sau còn phải xem Lăng Phong làm thế nào mới có thể khiến những người này chân chính tin phục hắn. Chỉ có như vậy, mới xem như đã chế tạo được một chi quân đội hợp cách, về sau chỉ huy mới có thể dễ dàng sai khiến, dù cho phải đối diện với địch nhân cường đại hơn gấp trăm gấp ngàn lần, nhưng chỉ cần thủ lĩnh hiệu lệnh một tiếng, đội quân này cũng sẽ đánh tới mà không hề cố kỵ sinh tử một chút nào!
Một lòng đồng tâm, phục tùng tuyệt đối, đây mới là quân đội Lăng Phong cần, đây mới là binh hắn muốn!
Kỳ quái nhìn về phía Lăng Phong, Kiều Sâm Đặc thầm nghĩ: Tiểu tử này từ lúc nào lại hiểu được yếu chỉ của binh pháp? Bất quá nghĩ đến những loại năng lực thi nhau xuất hiện của Lăng Phong, hắn cũng cảm thấy thoải mái, vì trước mắt hắn chính là một tiểu quái vật!
Kiều Sâm Đặc không hề biết, căn bản Lăng Phong không được tiếp thu việc học tập binh pháp một cách hệ thống, toàn bộ kinh nghiệm của hắn đều đến từ chính huấn luyện doanh Băng Phong cốc, kinh nghiệm đảm đương chức thủ tịch tại huấn luyện doanh đã cho hắn biết một chút thực tế về đạo lý điều khiển thuộc hạ.
Sau đó trong Cung Phụng Các hắn đã đọc qua một số binh thư, chẳng biết tại sao, sau khi có được kiếm linh, Lăng Phong rất dễ dàng lý giải được những ý nghĩa lớn lao tinh thâm trong binh thư, bởi vậy khi vừa bước vào Sư Tâm Đường hắn chỉ liếc mắt đã nhìn ra vấn đề, đưa ra lựa chọn của bản thân mình!
- À, nguyên soái, nếu như không còn việc gì, vậy tôi đi trước nhé?
Lăng Phong thăm dò hỏi. Hắn thấy Kiều Sâm Đặc lại lộ ra ánh mắt của gia gia nhìn tôn nữ tế, nhất thời sợ run người, lập tức muốn đào tẩu.
- Không vội!
Kiều Sâm Đặc phất tay, nói:
- Đợi ba tiểu tử Hạ Á kia trở lại, ngươi thuận tiện giúp ta xem thử xem có giải quyết được rắc rối của họ hay không.
Lăng Phong sửng sốt, chợt nhớ lại việc Kiều Sâm Đặc nhờ mình tại yến hội hoàng thất, bèn gật đầu nói:
- Được!
Nói chuyện vài câu, Kiều Sâm Đặc lại bắt đầu dùng loại ánh mắt nhìn tôn nữ tế để nhìn Lăng Phong, khiến hắn đứng ngồi không yên, so ra, hắn tình nguyện cùng Tần Chính oanh oanh liệt liệt đánh thêm một trận nữa, cũng còn tốt hơn ngồi ở nơi này chịu đựng sự "dằn vặt" không một tiếng động của Kiều Sâm Đặc.
Đúng lúc này cứu tinh đã đến.
Lăng Phong cùng với Kiều Sâm Đặc giật mình, bên ngoài sân trường truyền đến một trận náo loạn lộn xộn rất nhỏ, thanh âm càng ngày càng gần, dường như đang tiến dần về bên này, hơn nữa cũng không giống như động tĩnh của ba người Hạ Á. Kiều Sâm Đặc lộ ra một tia biểu tình bất đắc dĩ, lẩm bẩm nói:
- Cái đám gia hỏa bại hoại này!
Hắn lại hướng phía Lăng Phong khoát khoát tay nói:
- Ngươi trước tiên tránh về phía sau bình phong kia một chút.
Lăng Phong theo lời rời đi.
Chỉ chốc lát sau, liền đã thấy nguồn gốc của âm thanh hỗn loạn, những người này tuổi tác không nhỏ, hơn nữa nhìn bộ dáng đều là những người đứng ở vị trí cao thời gian dài. Bọn họ vừa thấy Kiều Sâm Đặc liền lập tức hành lễ:
- Nguyên soái!
Từ phương thức hành lễ cũng nhìn ra được sự bất đồng giữa những người này, trong đó một số người tuy rằng vóc người đã hơi trở nên mập mạp, thế nhưng trên người họ vẫn lộ ra một cỗ túc sát chi khí, bọn họ chào theo quân lễ, còn một số người khác mặc quần áo đẹp đẽ sang trọng lại chào theo lễ của quý tộc.