Ngoài tháp, Lăng Phong đến gần Tang Phi, sau khi nhìn rõ tình hình, trong lòng hắn mạnh mẽ trầm xuống! Lúc này khí sắc của Tang Phi so với khí phách hào hùng mà lần đầu gặp mặt thì quả thực tựa như hai người khác nhau: sắc mặt hắn tái nhợt, một thân áo bào không biết đã bao nhiêu ngày không tắm đã trở nên rách nát không chịu nổi. Đôi môi đã khô nứt từ lâu, không còn chút máu, tóc tai rối bời, trên mặt vẫn còn rơi đầy bụi.
Phong độ phiêu nhiên, cùng phong phạm của nhất phái thế gia công tử Tang Phi ngày xưa đã biến mất không còn chút nào. Lúc này hắn cúi đầu xuống, biểu tình đờ đẫn lộ ra vẻ tuyệt vọng sâu đậm, căn bản không có nhận thức Lăng Phong đến.
Sống mũi Lăng Phong cay cay, chua xót, lúc này nửa quỳ gắt gao nắm bả vai Tang Phi, nhẹ giọng nhưng kiên định hô lên:
- Tứ sư huynh!
Tang Phi có chút ngây ngốc ngẩng đầu lên, khi thấy Lăng Phong, ánh mắt hắn sáng ngời, hiện lên vài phần vui mừng, mấp máy môi nhưng lại không nói ra được một chữ nào!
- Đứng lên, đệ giúp huynh đi cầu tình sư tôn!
Lăng Phong đột nhiên đứng dậy, một tay kéo Tang Phi khiến hắn lảo đảo thiếu chút ngã sấp xuống. Phải quỳ lâu ngày hiển nhiên khiến huyết mạch dưới chân hắn có xu hướng cứng ngắc, Lăng Phong liền đơn giản trực tiếp cõng hắn chạy lên tầng thứ sáu! Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Theo sau Lăng Phong chạy xuống còn có Lô Sâm, khi hắn nhìn thấy một màn này, trong lòng hung hăng chấn động, một cảm xúc khó tả khiến bọn họ ngây ngốc tại chỗ, khóe mắt tự dưng hiện lên sự chua xót, một cỗ kích động chưa từng có khiến thân thể bọn họ không nhịn được khẽ run lên!
- Nhị sư huynh, Ngũ sư huynh, chúng ta cùng đi cầu tình sư tôn!
Khi Lăng Phong đi qua bên cạnh hai người liền lớn tiếng nói.
Hai người Lô Sâm nhìn nhau, lập tức không chút do dự đi theo đằng sau Lăng Phong. Nghĩ tới mấy ngày nay, bọn họ ngoại trừ mang một ít thức ăn cho Tang Phi, rồi ép hắn ăn hết ra thì căn bản không có vì hắn làm bất cứ chuyện gì khác. Trái lại Lăng Phong, theo lý mà nói hắn có lý do để thù hận Tang gia, càng có thể không quan tâm sự sống chết của Tang Phi, nhưng hắn sau khi tỉnh lại, chuyện đầu tiên muốn làm lại chính là cầu tình vì Tang gia!
So sánh như thế, khiến nội tâm hai người cảm thấy hổ thẹn không gì sánh được!
....
- Lăng, Lăng sư đệ.
Đến trước cửa phòng của Mạch Kha ở tầng thứ sáu, Tang Phi ghé vào lưng Lăng Phong, yếu ớt nói:
- Đệ trực tiếp cõng ta vào như vậy, quá mạo phạm sư tôn, hay là cứ để ta xuống trước đi đã.
Lăng Phong hơi do dự, Cảnh Vân bên cạnh vội vã tiến lên đỡ lấy Tang Phi trên lưng hắn nói:
- Lão lục, hắn nói đúng, đệ một mình đi vào nói chuyện dễ hơn. Hơn nữa lần này sư tôn tức giận chủ yếu là vì chuyện của đệ, vẫn là để đệ đi vào trước cầu tình đi.
- Vâng, như vậy cũng được.
Được Cảnh Vân đỡ lấy từ lừng Lăng Phong, Tang Phi căn bản không có chút khí lực để cự tuyệt, chỉ có thể miễng cưỡng hé miệng gian nan nói:
- Cảm ơn....cảm ơn!
- Hắc, huynh cũng nói lời cảm ơn?
Cảnh Vân sửng sốt, có chút bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Tính tình huynh kỳ thật không tính là xấu, chỉ là thích phô diễn bộ dáng quý tộc làm người ta chán ghét!
Đổi lại là ngày thường, nếu như Cảnh Vân nói thế, Tang Phi đã sớm tức giận, thế nhưng hôm nay một loại cảm xúc kỳ quái làm hắn nở một nụ cười tiều tụy nói:
- Nếu như ta sửa đổi kiểu phô diễn đó, đệ có cam tâm tình nguyện gọi ta một tiếng "sư huynh" hay không?
Kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn một cái, Cảnh Vân sờ sờ mũi nói:
- Mẹ kiếp, lúc này lại thua thiệt!
Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, Mạch Kha đang ngồi xếp bằng, xung quanh thân thể hắn không ngừng phát ra hồng quang, hỏa hệ nguyên lực không ngừng dâng trào, thậm chí còn phát ra âm thanh như thủy triều cuộn trào mãnh liệt. Bầu không khí yên tĩnh bị phá vỡ, Mạch Kha đột nhiên mở mắt, vô cùng kinh ngạc nói:
- Con muốn giúp Tang gia cầu tình, vì sao vậy?
Nguyên Lực Tháp được kiến tạo cực kỳ phức tạp, mỗi một nơi dù rất nhỏ đều được chạm khắc nguyên trận phức tạp khiến ngoại nhân khi nhìn vào đều cảm thấy say đắm. Những nguyên trận này cùng với Tháp chủ liên hệ theo một phương thức thần bí. Giúp Tháp chủ Tinh Lam Nguyên Lực Tháp là Mạch Kha này có thể dễ dàng điều động năng lượng toàn bộ tháp để mình sử dụng. Đồng thời có thể biết rõ tất cả mọi chuyện xảy ra trong tháp. Nên dù Lăng Phong chưa có mở miệng, hắn cũng đã rõ ràng ý đồ của Lăng Phong.
- Bởi vì Tang sư huynh.
Lăng Phong chắp tay, thẳng thắn thành khẩn nói:
- Mặc kệ Tang Khắc Tư này bất trị như thế nào, nhưng dù sao hắn cũng là thân ca ca của Tang sư huynh. Cho dù chính là vì điểm này con cũng vẫn muốn khẩn cầu sư tôn bỏ qua cho hắn.
Lăng Phong nói chuyện rất đơn giản, ngày đó đối mặt với Tất Phong, Tang Phi nguyện ý cùng hắn kề vai chiến đấu, trong khoảnh khắc đó, hắn đã thừa nhận vị "sư huynh" này! Với Lăng Phong mà nói, Tang Phi cũng là "người một nhà", vì người của mình, cho dù hắn có phải chịu ủy khuất hắn cũng nguyện ý, từ điểm này cho thấy, Lăng Phong mói là đồ đệ chân chính kế thừa bản tính "bao che khuyết điểm" của Mạch Kha.
- Con cũng biết, nếu không phải Tang Khắc Tư giấu diếm không báo động, con căn bản sẽ không bị trọng thương chứ?
- Con biết!
Lăng Phong gật đầu, lạnh nhạt nói:
- Bất quá từ trước đến nay đồ nhi không thích đem tính mạng của mình giao phó cho bất kỳ ai, Tang Khắc Tư nguyện ý cảnh báo, đồ nhi tự nhiên sẽ nhận phần tình cảm này của hắn. Còn như hắn không muốn, đồ nhi căn bản cũng không quan tâm.
Nhìn thật sâu vào trong mắt hắn, Mạch Kha không nói được một lời. Thầy trò hai người cứ như vậy bị vây trong một loại im lặng kỳ quái, dần dần, Mạch Kha lộ ra vẻ tươi cười, mà càng ngày vẻ tươi cười đó càng xán lạn! Hắn đột nhiên nói:
- Tất cả các ngươi mau vào đây! Sâm nhi không cần ở ngoài nghe trộm nữa!
Lô Sâm mỉm cười đẩy cửa đi vào phòng, cúi đầu nói:
- Lão đầu tử, con biết sẽ không thể gạt được người mà.
Cảnh Vân cõng Tang Phi vào, Tang Phi vừa thấy Mạch Kha vội vã giãy từ trên lưng Cảnh Vân xuống, quỳ rạp xuống đất!
- Đứng lên đi!
Trừng mắt nhìn Lô Sâm, Mạch Kha lại phất tay nói với Tang Phi:
- Chuyện lần này vốn không có quan hệ với con, nhưng lại khiến con chịu tội một phen. Vừa rồi Phong nhi cầu tình cho con, con đều nghe rõ rồi chứ?
- Vâng, đồ nhi nghe rõ rồi.
- Vậy còn không mau cảm ơn Lăng Sư đệ của ngươi đi.
Mạch Kha thản nhiên nói.
Tang Phi còn đang ngây ngốc, lo lắng. Lô Sâm bên cạnh vội vã huých hắn một cái, nói:
- Lão tứ, đệ còn ngây ngốc như vậy là sao? Lão đầu tử đáp ứng bỏ qua cho huynh trưởng hỗn trưởng của đệ rồi đó!
Một tia mừng rõ như điên lan dần trên khuôn mặt, Tang Phi vội vã khom người nói với Lăng Phong:
- Đa tạ sư đệ.
Rốt cuộc hắn có thể tự nhiên gọi Lăng Phong một tiếng "sư đệ".
Lăng Phong liền vươn tay nâng hắn dậy.
Thấy một màn như vậy, Mạch Kha khẽ gật đầu, chợt, vẻ mặt của hắn đột nhiên nghiêm lại:
- Sâm nhi, Vân nhi, Phi nhi, Phong nhi! Vừa rồi Phong nhi nói chuyện với ta hẳn các con đã nghe rõ rồi, đều là sư huynh đệ một nhà, có thể giữa các con có phân biệt về thiên phú, tu vi cao thấp, nhưng ta muốn các con đồng lòng! Bất kể sư huynh đệ xảy ra trắc trở như thế nào, các còn đều phải hết mình nỗ lực trợ giúp! Chỉ có như vậy, mặc kệ thời gian tới gặp phải chuyện gì, các con đều biết đằng sau có sư huynh đệ đồng môn ủng hộ, các con mới không buông bỏ hy vọng!
- Các con tuy khác họ, nhưng.....các con còn có tình huynh đệ!