Đi lên tháp lâu, nhãn thần Lăng Phong đầu tiên là xẹt qua chúng đại thần gần đó, hai người dẫn đầu đang tuổi tráng niên, một người trong hai người có tướng mạo chắc nịch hàm hậu, trên mặt thủy chung giữ nụ cười hiền lành. Nếu như không phải đang mặc quan phục, quả thực khiến người khác nghĩ hắn là một thương nhân hòa khí phát tài. Đứng phía sau hắn chính là Gia Liệt Áo, điều này để Lăng Phong hiểu ra, thân phận của người này chính là phụ thân Gia Liệt Áo, tài chính đại thần đương nhiệm Tinh Lam công quốc, Lai Ân!
Người còn lại có khuôn mặt trắng trẻo, vóc người phong lưu, đủ để nhìn ra được khi còn trẻ nhất định là thiếu niên tuấn tú khiến vạn người mê đảo. Phía sau người này là Tang Khắc tư, Lăng Phong liền biết được thân phận của hắn ... nội các đại thần Tang Tây Nặc.
Sau khi thoáng quan sát một phen, Lăng Phong đang chuẩn bị sang đứng bên cạnh Mạch Kha. Đột nhiên, Hoàng Phủ Lập vẫn ngưng thần đứng cách đó không xa quay đầu lại, nói:
- Lăng Phong tới? Đên đây, đứng bên cạnh bản vương!
Các đại thần phía sau đều rất kinh hãi, đồ đệ Mạch Kha tự nhiên có đãi ngộ cực cao, thế nhưng lại có thể "cùng quôc vương tồn tại" như vậy, đãi ngộ cũng quá cao đi?
Lăng Phong lại không hề có biểu hiện kinh hỉ gì, hắn chỉ thuận thế tiến tới rồi lặng yên đứng bên cạnh Hoàng Phủ Lập.
Hoàng Phủ Lập ôn hòa quan sát hắn một lúc, mỉm cười.
- Ngươi rất tốt, thực sự rất tốt!
Thân phận của Lăng Phong tuy răng giấu diếm tuyệt đại đa số người, thế nhưng cũng không giấu qua vị quốc vương công quốc này. Một câu "tốt" đầu tiên chính là tán thán trước đây Lăng Phong có thể kích thương Tất Phong, còn một câu tốt còn lại chính là do thiên phú kinh người của Lăng Phong biểu hiện ra.
Thấy Lăng Phong được sủng ái như vậy, trong đám người phía sau có một ánh mắt âm lãnh phóng tới.
- Đại mộc đầu, ngươi nói gia gia ngày hôm nay sẽ không có việc gì?
Bởi vì thân phận Kiều Kiều đặc thù, cũng được đặc biệt đồng ý đứng bên cạnh Hoàng Phủ Lập. Tại lúc nàng nhìn thấy Lăng Phong bước tới, tự nhiên thân mật nắm chặt tay hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo lắng.
- Yên tâm, Kiều nguyên soái tất thắng! Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Lăng Phong sờ sờ đầu của nàng, cười nói. Lời nói này của hắn không phải xuất phát từ trấn an thuần túy, mà chính là lòng tự tin cường đại thành lập trên tri thức thuật luyện! Nếu như trước đây lực lượng hai người Kiều Sâm Đặc và Tất Phong ngang nhau, như vậy đủ chứng minh công pháp tu luyện của bọn họ cách nhau không nhiều. Chính mình tự tin trợ giúp Kiều Sâm Đặc nghiên cứu chế tạo ra một mai tinh chương Diễn Hóa không chút thua kém!
- Uhm!
Kiều Kiều tín nhiệm gật đầu, vẻ sầu lo trên mặt tiêu tán không ít.
Nhìn thoáng qua Lăng Phong thật sâu, Hoàng Phủ Lập nở nụ cười.
- Bẩm vương thượng, đã thống kê, hiện trong thành có một trăm ba mươi bảy hộ thương gia hạ đổ bàn!
Chính vào lúc này, một gã thị vệ tiến tới bẩm báo nói.
- Tỉ lệ đổ như thế nào?
- Đổ Tất Phong thắng một ăn hai.
Thanh âm thị vệ hơi dừng lại, cuối cùng hồi bẩm nói.
- Đổ Kiều nguyên soái thắng một ăn một điểm bẩy!
- Hừ, những người này tin tưởng đối với Tất Phong như vậy?
Sắc mặt Hoàng Phủ Lập phát lạnh.
- Hiện tại trong thành có lời đồn, công bố Tất Phong nếu không có nắm chắc mười phần sẽ tuyệt đối không tùy tiện tới khiêu khích như vậy!
Thị vệ do dự nói:
- Nếu không phải trước đó vài ngày có nghe đồn hắn ở trong thành ăn quả đắng, như vậy tỉ lệ ăn thua sẽ càng cao!
Ăn quả đắng tự nhiên chính là chỉ Tất Phong bị kích thương trong Đa Bảo Các.
- Nếu như bọn họ tự tin như vậy, ta không thu hoạch một chút thì cũng quá phụ lòng bọn họ rồi!
Hoàng Phủ lập phất tay, phân phó nói:
- Phân phó nội vụ khố, trích phần chi phí cho vương thất năm nay đi đổ cho ta! Đổ nguyên soái thắng! Ta ngược lại muốn nhìn những người này làm sao nuốt quả đắng này!
- Dạ!
Thị vệ khom người đáp, hắn lại nói:
- Vương thượng, mặt khác đã điều tra rõ trong thành có tổng cộng ba mươi bảy đại thần âm thầm phái người tham dự đổ thắng thua, đối tượng bọn họ hạ đổ là….
Hắn không dám nói tiếp.
- Nói!
Hoàng Phủ Lập bỗng nhiên trừng mắt, sát khí lộ ra!
- Dạ, là Tất Phong!
- A!
Hoàng Phủ Lập cười lạnh một tiếng.
- Thật không hổ là thần tử tốt của bản vương a! Thường ngày các ngươi cầm bổng lộc của bản vương, thời khắc mấu chốt lại làm ra chuyện tình không thái độ làm người như vậy!
Nhãn thần sắc bén của hắn đảo qua từng đại thần đứng phía sau, lập tức có không ít người cúi đầu không dám nhìn, toàn bộ than thể run rẩy rét lạnh. Hắn nhàn nhạt nói:
- Còn cần bản vương phân phó hay sao? Phàm là những kẻ hạ đổ Tất Phong, cách quan chức suốt đời không được trọng dụng! Các ngươi đã muốn làm ông nhà giàu như vậy, bản vương sẽ đơn giản thành toàn cho các ngươi!
- Vương thượng, thứ tội a!
Không ít người lúc này đều quỳ xuống tại chỗ xin tha thứ, thế nhưng một đám thị vệ giống như lang như hổ nhảy tới, lập tức lột sạch quan phục trên người bọn họ xuống, lôi ra khỏi tòa tháp lâu.
Trong lòng Lăng Phong cũng có chút rùng minh, những người được xưng là vương bá đều không thể khinh thường được, Hoàng Phủ Lập nhìn có vẻ giống như quân vương ôn hòa, đột nhiên lộ ra khí phách, hạng người nhát gan đứng trước mặt hắn chỉ sợ lập tức bị dọa ngất xỉu.
Đám thần tử còn lại đều lặng lẽ không nói, trong đó có một ít người giao hảo rất tốt với những quan viên bị cách chức, thế nhưng không một ai dám đứng ra hỗ trợ cầu tình, bằng không Hoàng Phủ Lập dưới cơn thịnh nộ ai dám đảm bảo không hại tới chính bản thân mình.
- Bè lũ xu nịnh này hẳn là trực tiếp dẫn đi chặt đầu, không thể cùng chung hoạn nạn với công quốc, bọn họ còn có tác dụng gì? Vương thượng vẫn quá nhẹ dạ rồi.
Lúc này, Bản Hách hơi nghiêng người chậm rãi đi lên, phía sau là Hoàng Phủ Vân. Hắn chán ghét nhìn thoáng qua đám người bị kéo xuống, coi thường nói.
Hoàng Phủ Lập mỉm cười, trong công quốc cũng chỉ duy nhất có Bản Hách không chút khách khí chỉ trích chính mình như vậy.
- Lăng tiểu hữu!
Bản Hách nhìn thấy Lăng Phong, con mắt sáng lên, chắp tay chào hỏi. Đây chính là xưng hô ước định với Lăng Phong trước mặt người khác. Dù sao thì "Lăng hiền đệ" để người khác nghe được thì quá kinh thế hãi tục rồi. Mặc dù như vậy, một tiếng "Lăng tiểu hữu" cũng khiến cho các đại thần giật mình.
- Lão đầu tử, Lão Lục thế nào lại thân cận với Bản Hách đại sư như vậy?
Lô Sâm vô cùng kinh ngạc nói.
- Ta nhớ kỹ Bản Hách đại sư ngay cả với lão đầu tử người cũng rất ngạo mạn?
Mạch Kha không nhịn được đánh mắt nhìn, nếu không phải tại tòa tháp lâu, hắn thực có lòng muốn dùng cây đuốc treo tên ngốc Lô Sâm lên nướng chín.
- Kiều nguyên soái chuẩn bị ra sao?
Thấy Bản Hách tới bên người, Lăng Phong hạ giọng hỏi.
- Hắn tại Bạch Lộ Viện toàn lực làm quen với uy lực tinh chương, hẳn là nhanh chạy tới.
Bản Hách ha ha cười.
- Hiền đệ cứ yên tâm là được rồi, có sự chỉ đạo của ngươi, vi huynh còn chưa tới mắc làm lỗi! Vị thuật luyện sư phía Ai Nặc nhất mạch cho dù cao hơn nữa ta cũng không tin hắn thắng được hiền đệ!
Đối với người bình thường mà nói, diên viên chính của trận quyết đấu ngày hôm nay là Kiều Sâm Đặc và Tất Phong, nhưng trong con mắt của Bản Hách, trên thực tế là quyết đấu giữa thuật luyện sư sau lưng song phương! Nhìn xem đến tột cùng là ai luyện chế ra tinh chương diễn hóa càng tốt hơn!
Bản Hách một ngụm gọi "hiền đệ", xưng "vi huynh" tự nhiên không gì sánh được, Lăng Phong cảm thất bất đắc dĩ không thôi, thế nào càng là thuật luyện sư cường đại lại càng bướng bỉnh như vậy? Phỉ Bối đã bướng bỉnh, Bản Hách càng cao hơn một tầng.
Hoàng Phủ Lập bên cạnh nghe được lời nói chuyện của bọn họ, quả thực vô cùng kinh hãi, mặc dù sớm biết được từ miệng Hoàng Phủ Vân, Lăng Phong còn có một thân phận thuật luyện sư, thế nhưng hắn tuyệt không ngờ tới Lăng Phong có thể nhận được sự thân cận của Bản Hách tới như vậy, mà thậm chí còn là –- tôn kính!? Xem ra chính mình đối với tiểu tử này vẫn còn xa xa không đủ a!
- Tới!
Mạch Kha đột nhiên hét to, tinh quang trong ánh mắt thấu trời cao!
Phương xa, một đạo hắc quang phá không phóng tới, một đường bay đi liên tục phát ra tiếng nổ ầm vang. Ầm ầm ù ù, phảng phất giống như cửu thiên kim lôi tức giận, nhất thời khiến người khác phải run rẩy.
Đám người tới võ tràng quan chiến rối loạn!
Trong đám người, Mộ Dung Yên mặc áo choàng màu trắng, bên trong là váy hồng xinh đẹp, nhíu mày nói:
- Tất Phong rất cuồng ngạo! Cường giả thánh vực khi phi hành có thể vô thanh vô tức, hắn cố ý tỏ vẻ như vậy, không phải ý định khiến vương thất Tinh Lam nhất mạch mất mặt hay sao?
- Người này xác thực có tư cách cuồng ngạo!
Trong lúc nói chuyện, Tất Phong đã hiện rõ thân ảnh, Ốc Đặc cũng nhìn thấy rõ hình dáng của hắn, vì vậy nhàn nhạt nói:
- Nếu như ta không đoán sai mà nói, hắn hắn là đã luyện thành công Cấm Diễn Thuật! Thực không biết Kiều Sâm Đặc có bao nhiêu phần thắng?
- Cấm Diễn Thuật?
Ánh mắt Mộ Dung Yên ngưng lại, ống tay áo phiêu diêu.
- Con bài chưa lật lớn nhất của vương thất Tinh Lam chính là Bản Hách, bất quá người này chỉ giới hạn trong bố cục công quốc Tinh Lam, bản thân bất quá có thể luyện chế được tinh chương cao cấp mà thôi, muốn luyện chế tinh chương Diễn Hóa cho cường giả thánh vực, hắn còn miễn cưỡng một chút.
Nàng hơi thở dài.
- Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, tình huống của Kiều Sâm Đặc thực đúng là không khả quan, ta đổ hắn trăm vạn kim tệ xem ra rất nguy hiểm đây.