Tình Nào Sâu Như Tình Đầu

Chương 97: Mang thai (3)



 

Hứa Ý Nùng thấy anh phản ứng dữ dội như vậy, lập tức kéo anh đến chỗ hành lang không người.

Cô giải thích với anh, "Kiểm tra này mỗi người một khác, thông thì không đau, đau thì không thông."

Vương Kiêu Kỳ không nói hai lời kéo cô xuống lầu, "Anh mặc kệ thông hay không thông, dù sao chúng ta cũng không làm."

Hứa Ý Nùng kéo anh không nối, "Không làm thì làm sao biết có vấn đề gì không?"

Vương Kiêu Kỳ xoay người chặn cỏ trên hành lang, vẻ mặt nghiêm túc gọi thẳng tên đầy đủ của cô: "Hứa Ý Nùng, đến bây giờ em vẩn chưa hiểu rõ một chuyện. Đối với anh, có con hay không cũng không quan trọng. Nếu ngay cả sức khỏe của em cũng không thể đảm bảo, anh còn làm chồng gì nữa? Chúng ta đi được đến ngày hôm nay đã phải trải qua biết bao chuyện? Con có là có, không có là không có, điều anh quan tâm hơn là em phải khỏe mạnh, bình yên vô sự!"

Hứa Ý Nùng lộ vẻ xúc động đến nghẹn ngào, lời muốn nói cũng đều nuốt vào cổ họng.

Nhìn thấy cô như vậy, Vương Kiêu Kỳ càng thêm khó chịu, kéo tay cô qua rồi ôm sát vào người.

"Vừa rồi anh quá sốt ruột nên nói nặng lời, nhưng không phải trách em, anh tự trách mình."

Hai tay Hứa Ý Nùng cũng ôm lấy eo anh, đầu vùi vào ngực anh: "Kiêu Kỳ, chúng ta đã ở bên nhau nhiều năm, giống như anh nói, chuyện gì cũng đã trải qua, chúng ta đã sớm không phải là cá thể tồn tại một mình, mà là hòa hợp chặt chẽ thành một thể, suy nghĩ gì cũng đều tâm linh tương thòng. Anh đau lòng vì em yêu thương em, em làm sao có thể không rõ.

Chính bởi vì đi tới hôm nay không dễ dàng, em mới muốn có một đứa con thuộc về chúng ta." Nói tới đây cô cũng đau lòng nhìn anh, "Như thế anh sẽ có một sự tiếp nối cuộc sống trong thế giới này, không còn đơn độc một mình nữa."

Vương Kiêu Kỳ nhẹ nhàng lắc đầu, "Anh có em là đủ rồi, về phần đứa bé thì vẫn là câu nói kia, có là có, không có là không có, chuyện này đối với anh không phải là điều kiện tất yếu để cuộc sống hoàn chỉnh." Tay xoa má cô, ánh mắt bình tĩnh, "Nhưng em thì luôn phải có."

Hốc mắt Hứa Ý Nùng lại nóng lên, giơ tay đấm anh, "Anh đừng làm em khóc mãi."

Vương Kiêu Kỳ ôm cô, chóp mũi cọ cọ trán cô, "Không phải nói mình không mau nước mắt sao?"

Hứa Ý Nùng điên cuồng lau những giọt nước vừa tuôn ra lên người anh, cọ cho quần áo anh nhăn nhúm, đường hoàng nói, "Bây giờ lớn tuối rồi, sao có thế so với lúc còn đi học chứ?"

Vương Kiêu Kỳ để mặc cô làm bừa trên áo mình, nẳm tay cô đan vào nhau, lau khóe mắt cho cô.

"Đi thôi, chúng ta về nhà."

Hứa Ý Nùng đi theo vài bước, "Đi thật à? Không khám nữa sao?"

Vương Kiêu Kỳ đi xuống, cũng không quay đầu lại, "Không khám nữa, cùng lắm thì không có con, hai ta cứ như vậy làm bạn đến già, chờ về hưu rồi em muốn đi đâu anh cùng em đi đó, không vướng bận cũng tốt."

Hứa Ý Nùng thấy anh kiên quyết như vậy thì âm thầm thở dài, cũng không kiên trì nữa.

Những ngày sau đó hai người cũng không nhắc lại vấn đề con cái, sau khi Hứa Ý Nùng được anh khuyên bảo thì tâm tình cũng trở nên Phật hệ*. Cô đăng ký lớp yoga và tập thể hình, sau khi tan tầm đi tập yoga, cuối tuần cùng Vương Kiêu Kỳ đi tập thể hình.

(*Phật hệ: có thể định nghĩa là "thế nào cũng được, không cầu mong, không tranh cướp, xem nhẹ tất thảy, vạn sự tùy duyên")

CÔ bỗng dưng cảm thấy không còn khát khao có con mãnh liệt nữa, như thể đã thoát khỏi trói buộc nào đó, cả thể xác lẫn tinh thần đều thả lỏng. Hai người ngày ngày về đến nhà cơm nước xong hoặc là cùng ra ngoài tản bộ, hoặc là cùng đi xem một bộ phim mới công chiếu, chờ phim kết thúc lại tay trong tay chậm rãi quay về.

Có đôi khi đi qua quây hạt rang, ghé mua một bao hạt dẻ hoặc là một củ khoai lang nướng, hai người đút cho nhau ăn.

Cuộc sống như vậy khiến Hứa Ý Nùng như trở về thời niên thiếu vô ưu vô lự, cô quấn lấy cánh tay Vương Kiêu Kỳ, làm nũng tựa đầu vào người anh, cũng không nói lời nào, cứ vậy im lặng cùng anh về nhà.

Vương Kiêu Kỳ vốn đang bóc hạt dẻ, một tay xách túi đựng hạt dẻ rang đường, tay kia đột nhiên bị cô ôm như vậy cũng không thể cử động nữa, đành phải đút từng hạt dẻ đã bóc xong trước đó vào miệng cô.

Cô ăn mấy hạt, cũng đút ngược lại cho anh, bỗng dưng không đầu không đuôi nói một câu, "Chồng, anh nói đúng, thật ra cứ thế này đến già cũng rất tốt."

Vương Kiêu Kỳ hiểu ngay cô đang nói gì, anh cúi đầu hôn lên tóc cô, chỉ nói, "Em nghĩ thông suốt là được."

Hứa Ý Nùng mỉm cười, ngửa đầu đòi hôn, Vương Kiêu Kỳ liếc nhìn cò, nhắc nhở, "Mới ăn hạt dẻ."

Hứa Ý Nùng mặc kệ, "Vậy thử chút nụ hôn vị hạt dẻ đi."



Vương Kiêu Kỳ nhịn không được cũng nở nụ cười, tay ôm đầu cô rồi cúi đầu.

Hương vị hạt dẻ trong nụ hôn này càng thêm ngọt ngào, Hứa Ý Nùng ôm cổ anh, hôn càng sâu.

Hai người ở trên đường phố ôm hôn, trạng thái bám dính nhau còn cuồng nhiệt hơn cả năm mười tám tuổi ấy.

Về đến nhà, cửa còn chưa kịp đóng, hai người đã hỏn nhau ở lối vào.

Vương Kiêu Kỳ dùng một tay bế Hứa Ý Nùng lên, cô thì cởi áo khoác của anh.

Hai người lăn qua lộn lại trên sô pha một hồi, trong lúc thở dốc Vương Kiêu Kỳ ngậm vành tai cô hỏi, "Có muốn tắm trước không?"

Hứa Ý Nùng lại quấn lấy anh, kéo anh xuống, trong lời nói mang theo nức nở, "Chút nữa rồi tẳm..."

Quấn quýt lấy nhau tới rạng sáng, Hứa Ý Nùng giống như ngâm trong nước, mồ hôi đầm đìa nằm sấp trên giường, cuối cùng vẫn là Vương Kiêu Kỳ ôm cô vào phòng tắm tắm cho cô.

Đêm đó Hứa Ý Nùng mơ một giấc mộng, trong mộng có một bàn tay mềm mại cẩn thận vuốt ve mặt cô.

Cô tưởng là Vương Kiêu Kỳ, lầu bầu, "Em buồn ngủ."

Nhưng động tác tay kia không ngừng, còn kèm theo một giọng trẻ con vô cùng non nớt.

"Mẹ...”

Cô mở to hai mắt, lại phát hiện mình đang nằm mơ, nhưng cảm giác kia chân thật đến mức hoàn toàn không giống một giấc mộng.

Cô lại nghiêng đầu nhìn bên cạnh, Vương Kiêu Kỳ gối một cánh tay dưới đầu cô, một cánh tay khác theo thói quen ôm eo cô, nhận ra động tĩnh của cô anh cũng nhạy cảm mở mắt ra, giọng nói trầm thấp của người vừa tỉnh ngủ, đặc biệt gợi cảm.

Anh ôm cô về phía mình, "Sao vậy em?"

Hứa Ý Nùng lắc đầu, một lần nữa chui vào lòng anh, "Không sao, chỉ là tỉnh giấc thôi."

Vương Kiêu Kỳ hôn lên khóe mắt và chóp mũi cô, sau đó kéo chăn quấn chặt trên người hai người, thấp giọng dỗ dành cô, "Vậy ngủ thêm một lát đi, cách giờ đi làm còn sớm."

Hứa Ý Nùng ngoan ngoãn gật đầu, “Ừm."

Nghe tiếng hít thở trầm ốn của Vương Kiêu Kỳ, cô cảm thấy giấc mộng vừa rồi là do lúc trước chấp niệm của mình với chuyện con cái quá sâu nên mới như vậy.

Suy nghĩ miên man, sau đó cô cũng không ngủ được nữa, mà giấc mộng này cũng dần phai nhạt theo những bộn bề công việc mấy ngày sau.

Kỳ sinh lý tháng đó vẫn đến như bình thường, ngày đó về nhà cô cũng không có sức nấu cơm, nằm trên sô pha cho đến khi Vương Kiêu Kỳ trở về.

"Sao vậy?"

Đèn trong nhà cũng chưa bật, Vương Kiêu Kỳ vừa bật đèn đã thấy cô mệt mỏi nằm trên sô pha, giày còn chưa kịp thay đã đi đến phòng khách nhìn cô.

Hứa Ý Nùng ôm bụng dưới, mặt không còn chút máu yếu ớt nói với anh, "Không có gì, là bà dì tới, lần này hơi đau bụng."

Kinh nguyệt của cô luôn rất chuẩn, Vương Kiêu Kỳ biết, nhưng trước đây cũng chưa từng đau như vậy.

Anh cúi người nửa ngồi xổm xuống, dò xem trán cô có sốt hay không, sau đó ôm ngang cô lên, "Nằm ở đây dễ bị cảm lạnh, về phòng nghỉ ngơi đi."

Hứa Ý Nùng ở trong lòng anh rên rỉ, “Ừ."

Sắp xếp ốn thỏa cho cô trong phòng ngủ xong, Vương Kiêu Kỳ lại đi pha cho cô một ly nước đường đỏ, bình thường cô đau bụng kinh uống một ly là chốc nữa sẽ khá hơn, nhưng hôm nay anh mang tới muốn đút cho cô lại bị cô bài xích.

"Ngọt quá, em không muốn uống."



"Vậy chỉ uống nước nóng?"

"Cũng không muốn uống nước nóng, chỉ cảm thấy cả người như nhũn ra, muổn nằm."

Vương Kiêu Kỳ đặt cốc nước ở tủ đầu giường, lại đắp chăn lên tới cằm cô, "Vậy anh đi nấu cơm trước, hôm nay nấu chút cháo, lát nữa bưng vào đút cho em ăn."

Hứa Ý Nùng cuộn chặt chăn lầc đầu, "Không ăn đâu, không có khẩu vị, chỉ muốn ngủ, buồn ngủ không chịu nối."

Vương Kiêu Kỳ dịu dàng chạm đầu ngón tay vào mặt cô, "Vậy em ngủ một lát đi."

Hứa Ý Nùng gật đầu nhầm hai mắt lại.

Vương Kiêu Kỳ tắt đèn trong phòng, canh giữ bên giường một lát mới rón rén đi ra ngoài phỏng bếp, chờ anh nấu cháo xong quay vào phòng, Hứa Ý Nùng đã ngủ say.

Anh khẽ gọi, "Nùng Nùng, Nùng Nùng?"

Cỏ ngủ rất say, một chút phản ứng cũng không có, anh cũng không quấy rầy cô nữa, vén tóc cô lại rồi lần nữa rời khỏi phòng.

Nửa đêm, Hứa Ý Nùng đứng dậy đi toilet, bụng đã không còn đau như trước. Theo như bình thường thì ngày hôm sau là thời điểm lượng kinh nguyệt ra nhiều nhất, cô định đổi băng vệ sinh cỡ lớn, nhưng lúc cởi quần lót chỉ thấy màu hồng nhạt, cô không nghĩ nhiều, chỉ coi như dì cả vẫn chưa tới hoàn toàn, sau khi thay băng vệ sinh cỡ lớn lại bò lên giường ôm Vương Kiêu Kỳ tiếp tục ngủ.

Nhưng ngày hôm sau cô lại phát hiện điểm không thích hợp, kinh nguyệt không những không xuống lượng lớn mà thậm chí màu sắc cũng khác thường, không phải loại màu đỏ như thường mà thiên về màu đen.

Mới đầu cô bận việc nên không quá để ý, cho đến buổi tối về nhà cũng như vậy, cô càng ngày càng cảm thấy khác thường, đang muốn lấy điện thoại di động lên mạng tra, cô giáo Ngô đúng lúc gọi điện thoại tới.

Hai người nói chuyện một lát, cô thuận tiện nói với bà, "Hôm nay là kỳ sinh lý, nhưng tháng này màu sắc không bình thường, lượng cũng không nhiều, con cứ thấy là lạ."

Cô giáo Ngô vừa nghe, lập tức nói, "Không phải con có thai rồi chứ?"

Hứa Ý Nùng nhíu mày, cảm thấy bà đang nói đùa, "Mẹ nói linh tinh gì thế, tháng này kỳ kinh của con tới rồi, hôm qua cũng có màu hồng nhạt, sao có thể có thai được?"

Cô giáo Ngô chậc một tiếng, "Uống cho con còn là sinh viên hàng đầu, kinh nguyệt mang thai cũng không biết. Lúc mẹ mang thai con cũng là triệu chứng này. Kỳ sinh lý bình thường thấy đỏ, nhưng lượng ít, ngày hôm sau chuyển sang màu nâu, ba ngày sau kết thúc, sau đó đồng nghiệp của mẹ nói đây là dấu hiệu mang thai, mẹ đi bệnh viện kiểm tra, quả nhiên là vậy.”

Hứa Ý Nùng càng nghe càng mơ hồ, "Thật sao?"

"Thì con dùng que thử thai là biết liền ấy mà?"

Hứa Ý Nùng vội vàng mở ngán kéo nhỏ của tủ đựng đồ dùng trong toilet tìm que thử thai.

Lúc trước chuấn bị mang thai nên cô trữ rất nhiều ở nhà, nhãn hiệu gì cũng có, cô chọn một nhãn hiệu đắt tiền nhất mở ra, bỏ vào cốc nước tiểu kiểm tra, giấy thử kia vừa thấm ướt thì nối lên hai vạch.

Hứa Ý Nùng cho rằng mình hoa mắt, dụi dụi mắt nhìn, đúng là hai vạch.

Cô giáo Ngô ở đầu dây bên kia cũng sốt ruột hỏi, "Thế nào thế nào?"

Hứa Ý Nùng lại đối nhãn hiệu khác, cô nói, "Chờ một chút, vẩn chưa xong."

Lại thử thêm một lần, vẫn một giây sau nổi lên hai vạch, hơn nữa vạch thứ nhất còn càng lúc càng đậm.

Cô nhìn hai que thử rõ ràng này, tay cũng càng lúc càng run. Lúc mở miệng lần nữa, giọng nói đã run rẩy không thôi.

"Mẹ, con, con hình như, thật sự, mang thai rồi."

Tác giả có lời nói:

Có người mang thai cũng sẽ đến tháng, là kinh nguyệt khi mang thai.

------oOo------

 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv