Việc này đã trở thành nỗi ê chề của Đồ Tiểu Ninh, cô ấy vừa hối hận vừa ảo não, sau đó đi xem biểu diễn Geisha cũng không có tâm trạng. Đặc biệt là lúc điệu nhảy gần kết thúc, khi Geisha giao lưu với khán giả dưới sự hỗ trợ của phiên dịch viên tiếng Anh, cô ấy nhìn mọi người cười đùa, bỗng dưng cảm thấy mình lạc lõng, nên chỉ vùi mình vào bữa trà chiều kiểu Nhật được phục vụ trong suốt buổi biểu diễn. Nhưng cô ấy cứ cảm thấy món Yokan kia ngọt ngấy, quả thực ăn không ngon.
(Yokan: Yõkan là một món thạch tráng miệng Nhật Bản làm từ tương đỏ, agar, và đường. Nó thường được bán dưới dạng các khối và được ăn bằng các lát.)
Kỷ Dục Hằng thấy cô ấy chỉ cúi đầu ăn uống, bèn vỗ nhẹ gáy cô ấy.
"Thấy không hay à?"
Đồ Tiểu Ninh bĩu mòi: "Em nghe đâu có hiểu."
Kỷ Dục Hằng nói, "Để anh giúp em phiên dịch."
Đồ Tiểu Ninh lại găm thêm một miếng Yokan, canh cánh trong lòng nói: "Bỏ đi, em còn bận nghĩ đến món cơm chan trà xanh, không có tâm tư ở chỗ này."
Kỷ Dục Hằng đến gần cô ấy, thấp giọng dỗ dành, "Coi như cảm nhận văn hóa địa phương đi, hơn nữa giá cả Nhật Bản vốn đã cao, cùng loại đồ ăn nhưng đầt gấp mấy lần so với trong nước, cho dù là cơm nắm."
"Em cảm thấy vốn dĩ có thế tránh được mà." Đồ Tiểu Ninh tiếp tục nhét đồ ngọt vào miệng, càng ăn ngọt càng thấy nghẹn, không ngừng ho khan.
Kỷ Dục Hằng lập tức đưa nước trà trong tay qua, Đồ Tiểu Ninh cầm tay anh ấy uống mấy ngụm, vị trà xanh thuần khiết vào miệng, có một vị đắng chát khó nói thành lời.
Kỷ Dục Hằng nhìn cô ấy nhăn mày thì bản thân cũng nếm thử một ngụm trà kia, tuy đẳng chát nhưng sau khi nuốt xuống lại ngọt hậu, anh ấy bèn nói, "Yokan thiên vị ngọt, ăn nhiều sẽ ngấy, trà xanh này thiên vị đắng, sau khi hai cái này kết hợp vị vừa phải lại giải ngấy." Anh ấy lại cẳm một miếng Yokan đưa đến bên miệng Đồ Tiểu Ninh, "Bây giờ thử lại xem."
Đồ Tiểu Ninh cầm tay anh ấy thử lại một chút, lần này thật sự không ngấy như trước, nhưng cô ấy chỉ ăn một miếng đã nói ăn không vào nữa.
Kỷ Dục Hằng giải quyết phần còn lại của cô ấy, vừa ăn vừa nói, "Thật ra cũng không ngọt lắm."
Đồ Tiểu Ninh phản bác: "Rõ ràng là rất ngọt." Cô ấy thẳng thừng nhét miếng cuối cùng vào miệng Kỷ Dục Hằng, "Không tin anh ăn liền hai miếng xem."
Quả nhiên ăn liên tục hai miếng Kỷ Dục Hằng cũng chịu không nối, nâng chén trà xanh lên uống. Đồ Tiểu Ninh ở bên cạnh thấy thế cười khanh khách không ngừng, lại bị anh ấy kéo qua bóp eo.
Đồ Tiểu Ninh nóng bừng mặt đẩy anh ấy một cái, giống như kẻ trộm nhìn ngó xung quanh.
Hoàn toàn không biết dáng vẻ nũng nịu của hai người đã sớm bị Hứa Ý Nùng nhìn thấy hết.
Vương Kiêu Kỳ để ý thấy cô đang ngồi trong lòng mình thất thần, thuận theo tầm mắt cô nhìn qua rồi nầm cằm cô xoay đầu cô về.
"Nhìn chỗ nào vậy, chuyên tâm chút đi."
Hứa Ý Nùng bèn cầm lấy nĩa học theo găm một miếng Yokan.
"Em cũng đút anh ăn được không?"
Vương Kiêu Kỳ chiều cô, chuyện gì cũng đáp ứng, "Được."
Hứa Ý Nùng vui vẻ đút bánh ngọt cho anh, anh ăn hết một miếng cô lại đút cho anh một miếng, còn hỏi anh, "Ngọt không?"
Cô ngước cằm nhìn anh, Vương Kiêu Kỳ thừa dịp tầm mắt mọi người đều ở trên sân khấu, hôn lên môi cô.
Môi lưỡi hai người quấn quýt, chẳng mấy chốc hương vị ngọt ngào đã lan tràn khẳp khoang miệng, cuối cùng anh giúp Hứa Ý Nùng lau khóe môi, mỉm cười nói, “Ừm, ngọt."
Hứa Ý Nùng cũng cười, trong mắt hiện lên cảm xúc ấm áp khó tả, thấy mọi người còn đang xem biểu diễn, cô nâng một tay ôm lấy cố anh, lại tiếp tục một nụ hôn sâu.
Xem biểu diễn Geisha xong, hành trình cuối cùng là một ngôi chùa nối tiếng, nghe nói c'âu phúc rất linh.
Khi Hứa Ý Nùng giới thiệu cho Đồ Tiểu Ninh và Kỷ Dục Hằng nghe, Vương Kiêu Kỳ đứng bên cạnh kiên nhẩn lẫng nghe.
Khi đi qua nơi treo bảng c'âu nguyện, anh bị những màu sắc rực rỡ phía trên hấp dẫn, bước chân bỗng dừng lại.
Phía trên treo các loại bảng gổ viết đầy ngôn ngữ, khi cơn gió thối qua, chúng cũng theo đó động đậy, phát ra tiếng va chạm thanh thúy dễ nghe.
Vương Kiêu Kỳ nhìn từng hàng lời cầu phúc kia, trong lúc vỏ tình chú ý đến một hàng bảng gỗ có tiếng Trung, anh tiến lại gần nhìn thử, là du khách Trung Quốc tới nơi này cầu nhân duyên. Sau đó anh lại lật tiếp, đều là tiếng Trung, có cầu sức khỏe, có cầu cống việc thuận lợi, cũng có người cầu có thế thay đổi vận mệnh, tóm lại thứ gì cũng có, rất thú vị.
Vương Kiêu Kỳ xem một lát lại ngước mắt nhìn Hứa Ý Nùng, thấy cô đứng cách đó không xa còn đang làm hướng dẫn viên du lịch cho Đồ Tiểu Ninh và Kỷ Dục Hằng, vì thế lại tùy ý lật mấy bảng gỗ ra xem. Cho đến khi nhìn thấy chữ viết quen thuộc trên một tấm bảng cầu phúc, động tác của anh hơi khựng lại, cẩn thận nhìn chữ viết trên đó.
Chữ trên tấm bảng gỗ thanh tú nhưng không mất đi sự hào hùng, viết rõ ba hàng chữ.
Cầu mong thần linh luôn phù hộ cho chàng trai của tôi, Vương Kiêu Kỳ.
You're the king
Hứa Ý Nùng
Lại có cơn gió thối qua, các tấm bảng gỗ như chuông gió 1'ân nữa phát ra tiếng vang dễ nghe, quanh quẩn bên tai, cũng thối tung mái tóc của Vương Kiêu Kỳ.
Anh đứng tại chỗ nhìn chăm chú, thật lâu không nhúc nhích.
Cho đến khi Hứa Ý Nùng bầt đầu gọi anh.
"Chồng ơi, Kiêu Kỳ."
Anh theo tiếng nhìn lại, thấy cô nở nụ cười tràn đầy sức sống, hệt như cô của năm mười sáu tuổi.
Anh đứng từ xa nhìn cô, bên môi là nụ cười, chỉ là cô không nhìn thấy được khóe mắt anh đã ướt át.
Chuyến đi Nhật Bản cuối cùng cũng kết thúc, đêm trước ngày cuối cùng họ về tới Tokyo, vừa vặn tham gia đại hội bần pháo hoa mùa hè năm nay.
Khi pháo hoa nở rộ thành những ngọn lửa lộng lẫy và rực rỡ, mọi người đều thốt ra lời khen ngợi từ tận đáy lòng, các cặp tình nhân có mặt ở đây ôm chặt lấy nhau, trong đồng tử của họ phản chiếu từng đốm sáng xinh đẹp.
Đồ Tiểu Ninh nhìn chuỗi pháo hoa kia vừa hô lãng mạn vừa hưng phấn lấy điện thoại ra quay lại video cho con gái xem.
Kỷ Dục Hằng ôm cô ấy vào lòng, hôn lên má cô ấy, nhận lấy điện thoại, "Em xem pháo hoa đi, để anh quay cho."
Đồ Tiểu Ninh xúc động không thôi, xoay người ôm lấy anh ấy đòi hôn.
Kỷ Dục Hằng liền cúi người tặng cô ấy một nụ hôn thật dài, cũng xoay ống kính quay phim về phía họ. Cuối cùng anh ấy ôm Đồ Tiểu Ninh nhìn vào màn hình, nói với con gái.
"Nhạc Nhạc, bố mẹ mãi mãi yêu con."
Đồ Tiểu Ninh thẹn thùng đẩy anh ấy, "Anh để con gái nhìn thấy chúng ta như vậy liệu có ốn không?"
Kỷ Dục Hằng cười nói, "Đây là minh chứng bố mẹ có mối quan hệ tốt đẹp, có nghiên cứu cho thấy, trẻ em được nuôi dạy trong một môi trường tích cực có lợi hơn cho sự phát triển về sức khỏe thể chất và tinh thần."
Đồ Tiểu Ninh biết anh ấy lại lừa mình, nhưng vẫn bám theo đề tài lấy tay chọc anh ấy, "Vậy tại sao anh không muốn sinh đứa thứ hai?"
Kỷ Dục Hằng nghe vậy mới hiểu được cô ấy vẫn còn khúc mắc với chuyện này. Bình thường công việc của anh ấy quá bận rộn, ngày nào về đến nhà cũng đã khuya, hai vợ chồng hiếm khi có cơ hội nói chuyện trực tiếp thế này. Sau đó cô ấy cũng không nhắc lại chuyện này nữa, Kỷ Dục Hằng cho rằng cứ thế trôi qua, thì ra cô ấy vẫn còn để ý.
Vì thế Kỷ Dục Hằng đặt điện thoại xuống, thành thật nói cho cô ấy biết suy nghĩ của mình.
"Bởi vì anh là con của gia đình đơn thân, từ nhỏ đã không có bố, vẫn luôn thiếu thốn tình thương của bố. Thời niên thiếu, có rất nhiều lúc anh mong ông ấy có thể giống những người cha khác, khi anh cần thì ông ấy xuất hiện, cho anh một cái ôm cố vũ, nói với anh rằng không sao hết, có bổ ở đây rồi, nhưng từ đầu đến cuối chỉ có thể tưởng tượng. Anh cũng không muốn để cho mẹ anh lo lắng, mỗi lần cảm thấy khó chịu chỉ có thế một mình vượt qua."
Cố họng anh ấy đắng chát, ánh mắt ảm đạm vài phần: "Sau khi có Nhạc Nhạc, lần đầu tiên anh cảm nhận được niềm vui khi làm bố. Con như một thiên sứ bé bỏng bước vào thế giới của anh, anh muốn dõi theo từng bước chân của con, không muốn bỏ lữ bất cứ giai đoạn nào. Muốn ngay những lúc con cần anh, anh có thể kịp thời xuất hiện, nói cho con biết rằng đừng sợ hãi, bố vẫn luôn ở bên cạnh con, mãi mãi là hậu phương vững chắc của con. Thế nên ngoại trừ yêu em yêu con ra, anh không đành lòng chia sẻ tình yêu cho một đứa con khác, như vậy sẽ không công bằng với Nhạc Nhạc."
Đây là lần đầu tiên Đồ Tiểu Ninh nghe Kỷ Dục Hằng nói những lời này, cô ấy vừa thấu hiếu đồng thời lại rất đau lòng, cô ấy trách mình đã không suy nghĩ chu toàn.
Rồi buồn bã chui vào lòng anh ấy: "Xin lỗi chồng, em chỉ một lòng muốn cho Nhạc Nhạc một người bạn, lại xem nhẹ cảm nhận của anh, cũng chưa từng bình tĩnh trò chuyện với anh chuyện này."
Kỷ Dục Hằng ôm cô ấy, dịu dàng nói, "Không liên quan đến em, là anh chưa kịp nói chuyện với em." Lại đưa tay xoa má cô ấy, "Nhưng nếu em rất muốn có thêm một đứa nữa, anh cũng sẽ tôn trọng quyết định của em."
Đồ Tiểu Ninh lắc đầu, "Anh luôn bao dung nhường nhịn em, việc này cũng không phải chuyện nhỏ, hiện tại em đã biết suy nghĩ của anh, chúng ta cùng nhau nuôi dạy Nhạc Nhạc thật tốt, để con được trưởng thành khỏe mạnh vui vẻ mới là tâm nguyện lớn nhất của chúng ta."
Kỷ Dục Hằng cúi đầu nhìn cô ấy, "Vậy đứa thứ hai, không cần nữa thật sao?"
Đồ Tiểu Ninh vỗ vỗ lồng ngực kiên cố của anh ấy: "Không cần, có anh có Nhạc Nhạc là đủ rồi."
Kỷ Dục Hằng dịu dàng ôm đầu cô ấy, cúi xuống nói nhỏ, "Cảm ơn em, vợ yêu."
Đồ Tiểu Ninh nghiêng đầu chạm vào cằm anh ấy, hôn khẽ, xúc động đáp lại: "Cũng cám ơn anh, chồng yêu."
"Cảm ơn anh cái gì?"
"Cảm ơn anh đã yêu em và con gái nhiều như vậy."
Kỷ Dục Hằng vuốt chóp mũi cô ấy, đáy mắt sâu thắm mênh mông, "Đồ ngốc."
Đồ Tiểu Ninh cười ngọt ngào, òm anh ấy tiếp tục đòi hôn, anh ấy lập tức cúi đầu.
Xa xa vừa vặn có một chùm pháp hoa bay lên cao, "bụp bụp bụp" tràn ra đủ loại hình dạng, đẹp không sao tả xiết.
Hứa Ý Nùng cũng rúc vào lòng Vương Kiêu Kỳ, thốt ra tiếng cảm thán vô hạn.
Vương Kiêu Kỳ hỏi cô, "Đại hội pháo hoa lần này có khác gì với trước đây không?"
Hứa Ý Nùng trầm mặc một lúc lâu, nói cho anh biết, "Những lễ hội mùa hè trước đây em đều ở ký túc xá một mình, chưa từng ra ngoài xem pháo hoa.”
Vương Kiêu Kỳ cúi đầu, thấy sự cô đơn lóe lên trong đáy mắt cô, giọng nói cũng thấp đi vài phần.
Cô nói, "Sau khi biết anh không qua đây, em không tố chức sinh nhật nữa, cho nên em cũng không đến lễ hội mùa hè đã hẹn trước đây để xem bắn pháo hoa. Một cảnh đẹp như vậy nên cùng người mình yêu ngắm nhìn mới vui vẻ được, nhưng khi đó chỉ có một mình em, em sợ sau khi đến đây nhìn thấy những thứ này sẽ buồn bã."
Hai tay Vương Kiêu Kỳ ôm cô siết chặt, cằm tì trên trán cô, khó khăn nói, "Là anh không tốt, anh đã nuốt lời quá nhiều, để em ở đây một mình."
Hứa Ý Nùng nắm lấy lòng bàn tay anh đặt lên má mình, cảm nhận được độ ấm của anh.
"Không phải vấn đề của anh, là lúc đó chúng ta còn quá trẻ, có quá nhiều bất lực."
Vương Kiêu Kỳ quyến luyến vuốt ve gò má cô, cúi người hôn lên khóe mắt cô, "Anh xin lỗi Nùng Nùng, để em đợi lâu rồi.”
Hứa Ý Nùng ngước cằm nhìn anh, trong con ngươi chứa đầy bóng dáng của anh.
Cô lắc đầu nói, "Là em để anh đợi lâu rồi." Cô quấn quít lấy mười ngón tay anh, "Mọi chuyện trước kia đều đã qua, sau này chúng ta sẽ mãi ở bên nhau."
Lại một chùm pháo hoa cực lớn bay lên, một trái tim màu hồng rực rỡ hiện ra trên bầu trời đêm, đợi khi sắp tiêu tán lại nháy mắt vỡ thành từng trái tim nhỏ, bên tai truyền đến tiếng kinh hô liên tiếp, náo nhiệt hơn so với lúc trước.
Vương Kiêu Kỳ gật đầu không nói gì nữa, dùng hành động thay thế lời nói, anh cúi đầu hôn lên môi Hứa Ý Nùng.
Những trái tim trên bầu trời như gói gọn họ trong một khung hình cố định, chặt chẽ đến mức không bao giờ chia lìa nữa.
Thần linh không phải thiên vị anh, mà là thiên vị chúng ta.
Cô gái của anh, cảm ơn em vì đã luôn đứng yên chờ anh.
------oOo------