Thi Ngôn đứng tại chỗ rất lâu, nhìn Hứa Ý Nùng sống sờ sờ xuất hiện trước mặt mình, cô ta từ khiếp sợ đến hoài nghi, cuối cùng đánh giá cô từ trên xuống dưới, chất vấn, "Cậu, sao cậu lại ở đây?"
So ra thì Hứa Ý Nùng bình tĩnh hơn nhiều, tóc cô còn chưa khô hoàn toàn, ướt sũng xõa trên vai, người thì hơi lười biếng dựa vào cửa, cho dù không làm gì cũng nghiễm nhiên bày ra tư thái của chủ nhà, cô cười cười, "Lời này nên để tôi hỏi cậu mới phải, giờ này, sao cậu lại ở đây?"
Thi Ngôn muốn lướt qua cô đẩy cửa vào, "Tòi tìm Kiêu Kỳ."
Lại bị Hứa Ý Nùng dùng cơ thế chặn lại, "Cậu nói cậu tìm ai?" Cô hỏi ngược lại.
"Tôi..." Thi Ngôn lập tức dừng lại, sau đó lặp lại một lần trước mặt cô, "Tôi tìm Kiêu Kỳ."
Hứa Ý Nùng nghe xưng hô thân mật của cô ta thì nhíu mày, "Thi Ngôn, rốt cuộc là bẳt đầu từ khi nào cậu và bạn trai tôi thân thiết như vậy?"
Hứa Ý Nùng vốn cao hơn cô ta, khí thế lại mạnh mẽ, lúc này hai người đối đầu nhau, cô càng vênh váo hung hăng hơn so với thời đại học. Thi Ngôn dường như lại trở về với cái bóng dù là ở đâu hay làm gì cũng không thể vượt qua cô, hai tay cô ta nắm chặt, nghiến răng nghiến lợi, giống như đang nhắc nhở, "Hứa Ý Nùng, năm năm trước hai người đã chia tay rồi, trong năm năm qua cậu biết anh ấy sống thế nào không? Nếu cậu đã đi Nhật thì đừng trở về nữa, trở về rồi vì sao lại muốn tới quấy rầy anh ấy? Cậu xinh đẹp ưu tú như thế muốn đàn ông nào mà chẳng được, sao cứ nhất quyết bám lấy anh ấy?"
Hứa Ý Nùng nhìn dáng vẻ lòng đầy căm phẫn của cô ta, giống như rất thù oán cô. Cô bèn đứng thẳng lưng, càng lộ vẻ cao gầy hơn so với lúc nãy, "Cho nên, đây chính là nguyên nhân cậu vẫn luôn chặn Wechat của tôi?"
"Cậu ích kỷ chỉ biết suy nghĩ cho bản thân, căn bản không xứng với Kiêu Kỳ."
Hứa Ý Nùng nghe xong nở nụ cười, "Bây giờ tôi mới hiểu tại sao lúc học đại học cậu luôn nhắm vào tôi, thì ra cậu đã sớm có ý với Vương Kiêu Kỳ."
Thi Ngôn thừa nhận, "Đúng, tôi thích anh ấy, đã thích từ rất lâu rồi, còn thích hơn cậu, cho dù lúc đó anh ấy là bạn trai cậu, tôi cũng có quyền thích anh ấy."
Cô ta vĩnh viễn không quên được dáng vẻ lần đầu gặp Vương Kiêu Kỳ, đó là một ngày nghỉ lễ Quốc Khánh dài hạn từ nhà trở về trường, cô ta sợ gặp phải dòng người cao điểm nên về sớm hai ngày. Đón xe tới cống trường xong, hai tay cô ta mang theo túi lớn túi nhỏ mà bố mẹ chuẩn bị bước vào trường. Lúc ấy đang là buổi trưa, cộng thêm kỳ nghỉ dài hạn còn chưa kết thúc, gần trường học người ở thưa thớt. Bỗng dưng, một cái túi nilon đựng hoa quả của cô ta không chịu nổi sức nặng nữa, chỗ tay xách bị đứt làm táo cam lăn đầy đất, cô ta vội vàng buông đồ xuống nhặt, dáng vẻ thật sự chật vật.
Đột nhiên có một bàn tay sạch sẽ xuất hiện, giúp cô ta nhặt trái cây rơi dưới đất lên.
Cô ta ngước mắt, là một bóng dáng cao lớn, anh mặc một chiếc áo thun thuần sắc, rõ ràng nhìn qua rất đơn giản nhưng dưới ánh mặt trời lại có sự chói mắt khó diễn tả.
Anh đặt tất cả hoa quả vào trong túi nilon rồi giúp cô ta thẳt nút lại, lần nữa trở thành một chiếc túi xách tay, sau đó để lại một câu, “Lúc xách cẩn thận một chút." Rồi bỏ đi.
Chờ cô ta hoàn hồn lại thì phát hiện người đã không thấy đâu, lúc này mới sực nhớ mình vẫn chưa nói tiếng cám ơn với người ta.
Vất vả lắm mới đi đến dưới lầu ký túc xá, cô ta lại nhìn thấy anh, vừa định đi qua chào hỏi thì trong ký túc xá đột nhiên có một người chạy ra, là bạn cùng phòng Hứa Ý Nùng, phương hướng cô đi lại là chính vị trí anh đang đứng.
Hứa Ý Nùng xông thẳng vào lòng anh, mà anh cũng giang hai tay ôm lấy cô, sau đó hai người không coi ai ra gì trao nhau nụ hôn.
Lúc này cô ta mới biết được, thì ra anh chính là bạn trai của Hứa Ý Nùng. Trước đó anh cũng đã tới, nhưng chỉ có Lưu Sảng và Tề Hoan ở trên ban công nhìn lén. Các cô ấy từng nói bạn trai của Hứa Ý Nùng đẹp trai vô cùng, lúc ấy cô ta nghe được chỉ cười trừ.
Nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy, ngay cả cô ta cũng không thể phản bác nữa.
Ngày đó trong lúc bọn họ thân mật, cô ta lặng lẽ lướt qua anh. Lại không ngờ vừa quay người, muốn làm như không thấy lại khó khăn đến như vậy.
Sau cuộc gặp gỡ vô tình này, Vương Kiêu Kỳ giống như xông vào cuộc sống vốn bình yên của cô ta, thường xuyên xuất hiện.
Lần đầu tiên, anh lấy thân phận bạn trai của Hứa Ý Nùng chính thức gặp mặt mọi người. Ngày đó anh mời các cô ăn cơm ở tiệm cơm bên ngoài trường, Lưu Sảng và Tề Hoan hùng hùng hổ hổ đi phía trước, bởi vì thảo luận ăn gì quá tập trung nên lúc đẩy cửa vào tiệm hoàn toàn quên mất cô ta đi phía sau, cánh cửa vừa vung ra hai người liền đi vào. Thấy cửa đẩy hai mặt kia sắp đụng vào cô ta, Vương Kiêu Kỳ nhanh mắt đưa tay đỡ lấy, ngăn nó lại.
Cô ta giật mình, nghiêng đầu nhìn anh, anh chỉ nói, "Các cậu vào trước đi." Sau đó dời mắt nhìn về phía sau.
Cô ta cũng nhìn theo anh, phát hiện tầm mắt anh dừng ở chỗ Hứa Ý Nùng đang chậm rãi đi cuối cùng, chỉ thấy anh nhíu mày, có chút nghiêm túc gọi cô, "Hứa Ý Nùng, đi đường không được nghịch điện thoại."
Hứa Ý Nùng lại không cho là đúng, phất tay, "Aiza, em có việc mà."
Anh không nói gì nữa, nhưng ánh mắt vẫn mải miết nhìn theo Hứa Ý Nùng, cũng hoàn toàn xem nhẹ cô ta còn đứng bên cạnh anh.
Chờ Hứa Ý Nùng đi vào, tay anh vịn cánh cửa kia mới buông ra, xách cô như bât gà con, "Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, đi đường không được nghịch điện thoại?"
Cô vừa trốn vừa mở mắt nói dối, "Đâu có!"
Bọn họ liếc mắt đưa tình sau lưng cô ta, cô ta lại một lần nữa yên lặng rời đi.
Lúc ăn cơm Hứa Ý Nùng đưa cho mỗi người một quyển thực đơn, cố ý đụng vào Vương Kiêu Kỳ, "Các cậu xem thử muốn ăn gì, đừng nói tớ không cho cơ hội nhé, bỏ lỡ dịp này sẽ không còn nữa đâu, hôm nay cứ làm thịt anh ấy một bữa đi."
Vương Kiêu Kỳ đưa tay bóp cổ cô, Lưu Sảng Tề Hoan ở đằng kia "Chậc chậc chậc" ồn ào, chỉ có cô ta là im lặng lật xem thực đơn. Cho đến khi cái cốc trong tay mình được thêm nước ấm, cô ta ngẩng đầu nhìn lên, là Vương Kiêu Kỳ ngồi ở đối diện.
Cô ta nói, "Cảm ơn."
"Không có gì."
Sau đó án cơm cũng rất náo nhiệt, Lưu Sảng Tề Hoan nói không ngừng, chỉ có cô ta im lặng dùng bữa uống nước, nhưng mỗi lần cốc nước sắp thấy đáy, Vương Kiêu Kỳ đều kịp thời phát hiện, cũng rót nước cho cô ta trước.
Cô ta nâng cốc uống, dựa vào góc độ hơi ngửa đầu lúc uống nước vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt cười dịu dàng của anh, cho dù không phải đối với cô ta, nhưng cũng giống như nước ấm, chảy thẳng vào đáy lòng cô ta.
Về sau nữa, Hứa Ý Nùng có lần tùy hứng tắt máy, bởi vì anh không tìm được cô nên đã thêm Wechat của mọi người, tuy rằng cô ta biết anh là vì Hứa Ý Nùng, nhưng vẫn sẽ trổn trong chăn lật xem vòng bạn bè của anh, cho dù chỉ có vài tin lẻ tẻ.
Có một đêm cô ta lại nhìn chằm chằm ảnh đại diện Wechat của anh đến ngẩn người, đột nhiên "Vèo" một tiếng, cô nhận được tin nhẳn từ giao diện Chat hiện tại.
Cô ta cho rằng là ảo giác của mình, không ngờ thật sự là anh.
Vưong Kiêu Kỳ: [Xin chào Thi Ngôn, xin hỏi có ở đó không?]
Trái tim cô ta không thể kiềm chế bắt đầu đập điên cuồng, chưa bao giờ kịch liệt như thế, một giây sau trả lời: [Có.]
Vương Kiêu Kỳ: [Nghe Nùng Nùng nói tối nay chỉ có hai người ở ký túc xá, muộn thế này quấy rầy cậu nghỉ ngơi rồi.]
Thi Ngôn: [Không hề quấy rầy, là có chuyện gì sao?]
Vương Kiêu Kỳ: [Hôm nay Nùng Nùng tới kỳ sinh lý nên không được thoải mái, nằm ở ký túc xá cả một ngày, tôi nhờ người chạy đi mua thuốc giảm đau cho cô ấy, hiện tại cô ấy không cử động được, có thế phiền cậu xuống dưới lầu ký túc xá lấy một chuyến không? Thật ngại quá.]
Thi Ngôn: [ồ, có thể, không sao, người mua hộ đã đến chưa? Tòi xuống ngay đây.]
Vương Kiêu Kỳ: [Phiền cậu nhé, cám ơn.]
Thi Ngôn: [Đừng khách sáo, nên làm.]
Cô ta nhanh chóng rời giường, liếc mắt nhìn Hứa Ý Nùng cuộn mình trên giường, không chậm trễ một giây rời khỏi ký túc xá.
Sau khi gặp mặt người mua thuốc hộ, anh ấy đưa thuốc cho cô ta, đồng thời còn đưa cho cô ta một ly trà sữa.
Cô ta hỏi anh trai: "Trà sữa này là?"
Anh trai chỉ nói, "Cái này cũng cùng một đơn của anh Vương."
Vì thế cô ta lại mở Wechat xác nhận với Vương Kiêu Kỳ.
Thi Ngôn: [còn có một ly trà sữa, cũng là cho Ý Nùng sao?]
Vương Kiêu Kỳ: [Cái đó gửi cho cậu.]
Cô ta sửng sốt tại chỗ, sau đó lại thấy anh gửi tin tới.
Vương Kiêu Kỳ: [Nhờ cậu chạy lên chạy xuống quả thực rất ngại, một ly trà sữa xem như tỏ lòng biết ơn.]
Thi Ngôn: [Không sao đâu mà, thật sự không cần khách sáo như thế.]
Vương Kiêu Kỳ: [Cậu nhận đi, còn phải làm phiền cậu chăm sóc Nùng Nùng giúp tôi, cám ơn nhé.]
Cô ta nhìn lịch sử trò chuyện đầy màn hình kia, chỉ vài câu nhưng tất cả đều là nhắc tới Hứa Ý Nùng. Gió thổi qua mái tóc, mang theo cảm giác mát mẻ lướt qua, đột nhiên cảm thấy lồng ngực chua xót.
Cô ta trả lời lại một chữ: [Được]
Cầm đồ về ký túc xá, dựa theo ý của anh đánh thức Hứa Ý Nùng dậy.
Cô thật sự rất khó chịu, sức lực mở mắt cũng không còn, cô ta đành phải đút cô uống thuốc giảm đau. Hứa Ý Nùng mơ mơ màng màng nói tiếng cám ơn với cỏ ta rồi lại ngủ say.
Cô ta ngồi vào bàn học của mình nhìn chằm chằm ly trà sữa kia thật lâu, càng nhìn càng cảm thấy chướng mắt, tựa như cô ta càng cảm thấy Hứa Ý Nùng là một cô công chúa bị chiều hư, gia đình cưng chiều, bạn trai cưng chiều, chỉ việc đau bụng mà cũng rên rỉ không ngừng, tại sao bình thường các cô có thể chịu được tính khí của cô nhỉ? Cô tùy hứng lại cao ngạo, thế nhưng luôn được một nhóm người trong trường yêu thích vây quanh, Lưu Sảng Tề Hoan càng giống như liếm cẩu đi theo phía sau cô. Cô ta càng nghĩ càng bất bình, nhìn ly trà sữa kia cũng chướng mắt hơn, bèn giơ tay ném ly trà sữa kia vào trong thùng rác.
Từ đó về sau cô ta bắt đầu khó chịu với Hứa Ý Nùng, nhất là những ngày Vương Kiêu Kỳ đến, nếu đêm Hứa Ý Nùng không về ngủ, cô ta sẽ vô cùng phiền não, ngay cả ngày hôm sau Hứa Ý Nùng vừa trở về mở đèn bàn cũng thành một loại tội lỗi.
"Mở đèn sáng như thế có định cho người ta ngủ không?!" Cô ta mượn cơ hội phát tiết cảm xúc của mình.
Hứa Ý Nùng ngẩn người, không nghĩ tới phản ứng của cô ta lại lớn như vậy, vội vàng tầt đèn bàn xin lỗi cô ta.
"Xin lỗi, lần sau tớ sẽ chú ý."
Hứa Ý Nùng đứng ở dưới, cô ta ở trên giường, góc độ vừa vặn thấy được mấy vết dâu tây mập mờ trên xương quai xanh của cô, trái tim cô ta co rụt lại, buồn bực kéo chăn lật người, cuối cùng nhịn không được len lén rơi nước mắt.
Vì sao Vương Kiêu Kỳ lại là bạn trai của Hứa Ý Nùng, một con người đầy tật xấu như cô làm sao xứng với anh? Xứng chỗ nào? Vậy mà anh còn coi cô là bảo bối.
Sau đó bọn họ rốt cuộc cũng chia tay, cô ta lại khóc, mà lần này là khóc vì vui mừng. Tình yêu thầm kín cẩn thận từng chút của cô ta cuối cùng cũng không còn trở ngại, rốt cuộc cô ta có thể quang minh chính đại thích anh rồi.
Vì thế sau khi bọn họ chia tay, bất luận anh đăng trạng thái gì trong vòng bạn bè cô ta cũng sẽ like trước tiên. Năm thứ hai bọn họ chia tay, có một lần 520, cô ta cố ý chờ đến 0 giờ, lấy hết dũng khí gửi cho anh một tin nhắn Wechat.
[Vương Kiêu Kỳ, tôi vần luôn thích cậu. Sau này, tôi muốn ở bên cậu, trở thành người chăm sóc cậu.]
Cô ta lo lắng chờ đợi, anh cũng rất nhanh trả lời lại, nhưng chỉ ngắn gọn bốn chữ.
[Xin lỗi, không được.]
Tim cô ta đập mạnh một hồi lâu, vội vàng hồi âm, [Vì sao? Là bởi vì tôi là bạn cùng phòng của cô ấy sao?]
Lại đột nhiên nhận được nhầc nhở của hệ thống: Bạn đã không còn là bạn bè của đối phương.
Anh trực tiếp xóa bạn Wechat với cô ta, không cho cô ta bất cứ cơ hội nào, nhưng cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định. Cô ta cho rằng chỉ cần không có Hứa Ý Nùng, chỉ cần anh độc thân một ngày mình sẽ có cơ hội. Anh xóa wechat của cô ta, cô ta liền tìm đến ký túc xá của anh. Cô ta đã đợi nhiều năm như •
vậy cũng chẳng là gì, bây giờ cứ chờ thêm một chút, dù anh có là tảng đá cũng sẽ có ngày bị mình mài mòn.
Rõ ràng hết thảy đều đang phát triển theo mong muốn của mình, nhưng không ngờ đúng lúc này Hứa Ý Nùng lại trở về. Tại sao cô lại trở về? Cô lấy đâu ra mặt mũi để trở về?
Giờ đây hai người bọn họ mặt đối mặt, cô ta cũng hỏi như vậy, "Cậu trở về rổt cuộc muốn làm gì?"
Hứa Ý Nùng chặn cô ta ở ngoài cửa, nhìn cô ta chăm chú rồi nói cho cô ta biết sự thật, "Cậu có quyền thích anh ấy, nhưng từ nhỏ đến lớn những người thích Vương Kiêu Kỳ có rất nhiều, đâu chỉ có một mình cậu? Thế nhưng người anh ấy chân chính yêu là ai?" Cô nghiêng người về phía trước, ánh mắt áp bức khiến Thi Ngôn không khỏi lùi về phía sau hai bước.
"Từ cấp 2 cấp 3 cho đến bây giờ, bao gồm cả sau này và tương lai, trong mắt anh ấy từ đầu đến cuối chỉ có một người, chỉ có một người duy nhất, đó chính là Hứa Ý Nùng tôi. Cậu cũng thấy rồi đấy, năm năm tôi vầng mặt này là minh chứng tốt nhất." Lại nhìn thẳng vào cô ta, ánh mắt sắc bén, "Cậu cho rằng cậu là ai? Chỉ là bạn cùng phỏng đại học của tôi mà thôi, quan hệ là tôi và cậu, tôi và anh ấy, vĩnh viễn sẽ không có cậu và anh ấy. Điều kiện tiên quyết của mỗi tầng quan hệ đều là có tôi trước, hiểu chứ?"
Thi Ngôn lẳc đầu muốn phản bác, nhưng trong phòng lại truyền đến giọng nói vô cùng ôn hỏa của Vương Kiêu Kỳ, đó là điều Thi Ngôn chưa từng nghe thấy.
"Nùng Nùng, chuẩn bị ăn cơm."
Thi Ngôn hoàn toàn cứng đờ, Hứa Ý Nùng quay vào bên trong trả lời một câu, "Em biết rồi." Lại nhìn Thi Ngôn, lần này cô mở rộng cửa, đưa ra lời mời.
"Tới cũng đã tới rồi, cũng đã lâu không gặp, hay là vào nhà cùng ăn một bữa cơm ôn lại chuyện cũ đi?"
Thi Ngôn đờ đẵn nhìn cô, sau đó đáy mắt tràn lệ, cắn môi không nói một lời quay đầu rời đi.
Hứa Ý Nùng cũng không đưa mắt nhìn theo, trực tiếp đóng cửa lại.
Vương Kiêu Kỳ hoàn toàn không biết gì, cầm đĩa từ phòng bếp đi ra thì thấy cô đứng ở cửa, "Sao lại đứng ở đó?"
Hứa Ý Nùng cười nhạt, "Không có gì, vừa nãy nghe có tiếng gõ cửa, tưởng là gõ cửa nhà chúng ta, thì ra là cách vách." Sau đó ngắt lời, “Thơm quá, anh làm món gì vậy?"
Anh nhìn động tác lấy tay ăn vụng của cô buông thả không chút nề nếp gì, theo lời cô vừa nói, “Ừ, ở đây cái gì cũng tốt, chỉ có cách âm không tốt lầm."
Bởi vì anh luôn nhìn cô, Hứa Ý Nùng vừa dùng bữa vừa hỏi, "Phòng cách âm không tốt, em nhìn anh làm gì?"
Vương Kiêu Kỳ đưa đũa cho cô, dùng khăn giấy lau khô tay cô, "Không có gì, thì sau này chúng ta khiêm tốn một chút thôi."
Hứa Ý Nùng lập tức phản ứng lại, đỏ mặt vỗ ngược tay anh, "Anh dặn em làm gì, anh tự tiết chế một chút không phải được rồi sao?"
Anh lại vô liêm sỉ nói thẳng, "Chuyện này không thể tiết chế được."
"Tại sao?"
"Khí huyết cương dương, sức sống dồi dào."
Hứa Ý Nùng đành phải chấm dứt đề tài, thúc giục anh, "Mau ăn cơm mau ăn cơm!"
Trong bữa ăn nóng hối tràn đầy tiếng cười nói vui vẻ của hai người, cả căn phòng tràn ngập cảm giác ấm áp, thật sự giống như một gia đình nhỏ.
Khi bọn họ dắt tay nhau bước qua những thăng trầm, đi qua từng chặng đường gập ghềnh, Hứa Ý Nùng như đã trải qua mấy đời, càng biết trân trọng cuộc sống không dễ có được này, nhưng thỉnh thoảng cô cũng sẽ rơi vào trầm tư.
Bởi vì còn một khúc mắc chưa mở ra, cô không biết còn phải đợi bao lâu, cũng không biết mình còn có thể giữ được bình tĩnh hay không.