Tình Nào Sâu Như Tình Đầu

Chương 67: Giao chiến



 

"Nếu tổ trưởng Hứa có nhu cầu..."

Không đợi anh nói xong, Hứa Ý Nùng đã nhích ra khỏi người anh, "Có phải đối với bên A nào quản lý Vương cũng tri kỷ như vậy không?"

Vương Kiêu Kỳ không nhúc nhích, giống như đang suy nghĩ, "Cũng phải xem giá cả nữa."

Hứa Ý Nùng bất giác buồn cười, "Vậy tôi phải cảm ơn Trục Ảnh đã cho tôi được hưởng lợi ké rồi."

"Xin chào, xin hỏi hai vị còn cần hỗ trợ gì không?" Tiếp viên hàng không đứng ở cửa khoang tiễn khách, thấy bọn họ dừng lại một lúc lâu lâu thì mỉm cười hỏi.

Hai người nghe tiếng quay đầu lại.

"Không, cám ơn."

Sau khi trăm miệng một lời nhìn nhau, Hứa Ý Nùng đi trước, Vương Kiêu Kỳ theo sau.

Đến sân bay, Vương Kiêu Kỳ đi toilet, Hứa Ý Nùng ngôi ở khu chờ nghỉ ngơi một lát mới xua tan được cảm giác choáng váng.

"Có muốn ăn chút gì không?”

Không lâu sau, trước mắt Hứa Ý Nùng xuất hiện một cái ly giấy, bên trong chứa nước nóng đang bốc hơi, là Vương Kiêu Kỳ vừa đến phòng trà nước rót.

Hứa Ý Nùng căn cứ vào nguyên tắc "Tôi là bên A bỏ tiền ra", không chút khách sáo đưa tay tiếp nhận, yên tâm thoải mái hưởng thụ sự phục vụ của anh.

Sự ấm áp của cốc nước nháy mắt xuyên qua da thịt thẩm thấu khắp cơ thể, toàn bộ quá trình trên máy bay không ăn gì, cô giơ lên uống hai ngụm, lồng ngực theo dòng nước nóng cũng trở nên ấm áp.

"Tôi không đói bụng." Nhưng miệng lại cứng, cô cúi đầu uống nước, không hiểu sao lại nói ngược lại.

Vương Kiêu Kỳ không lên tiếng, chỉ đặt túi tiện lợi trong tay lên đầu gối cô, còn mình thì cầm một lon coca ngồi xuống bên cạnh cô.

"Cạch" một tiếng, lon nước ngọt bị mở ra, Hứa Ý Nùng nghe được tiếng bong bóng coca thi nhau sôi sục.

Thanh âm này làm cho cô lại nhớ tới rất nhiều chuyện ở cấp ba, năm lớp 11 anh cầm lon Coca lạnh dán lên mặt cô, còn có năm lớp 12 chỉ có hai người bọn họ ở phòng tự học...

Ngồi một lúc, cô lặng lẽ thông qua khe hở nhìn vào túi tiện lợi, bên trong có cơm nắm thịt, bánh bao thịt, thanh thịt cua ăn liền, dù sao cũng có chữ thịt.

Cô thích ăn thịt nhưng không phải thịt nào cũng ăn, được chưa? Cô không khỏi bĩu môi nghiêng mắt, thấy Vương Kiêu Kỳ đã lấy laptop ra bắt đầu tận dụng thời gian để làm việc. Anh dựa vào ghế dài, hai chân xếp chồng lên nhau làm giá đỡ cho máy tính, để nâng tầm mắt của mình lên. Anh cầm laptop, hết sức chăm chú nhìn màn hình, ngón tay phái linh hoạt lúc trượt lúc ấn.

Hứa Ý Nùng nhìn đến thất thần, Vương Kiêu Kỳ nhận ra tầm mắt của cô cũng quay đầu nhìn lại, lại liếc nhìn túi tiện lợi rồi nói cho cô biết.

"Đã hâm nóng cả rồi, em tranh thủ ăn đi."

Hứa Ý Nùng rũ mắt, nhất thời cũng không còn khó chịu nữa, cúi đầu ồ một tiếng. Cô tiện tay lấy ra một nắm cơm, mở ra cắn một miếng. Kỳ thật không ăn thì không sao, vừa ăn mới cảm thấy mình đã sớm đói bụng.

Nương theo tiếng bàn phím nhanh chóng mà tiết chế bên tai, cô cắn từng miếng từng miếng cơm nắm, trong đầu hiện ra hình ảnh từng chờ máy bay sang Nhật Bản du học.

Khi đó cô luôn ngồi một mình trong sân bay, đói bụng thì gặm vài miếng bánh mì mang theo bên người. Có lần cô nhìn những người xung quanh có đôi có cặp hoặc là đang cùng người yêu ngọt ngào gọi video, đối lập rõ ràng với dáng vẻ lẻ loi ngồi trong góc của cô, cô khô khan cắt nuốt đến phát nghẹn, vỗ vỗ lồng ngực rồi nhanh chóng chạy tới phòng trà nước lấy một cốc nước nóng, cũng quên cho nước lạnh đã lật đật ngửa đầu đổ vào miệng.

Một ngụm nước nóng từ miệng lưỡi chảy thẳng vào cổ họng, xuôi theo đó là nỗi đau thấu tim giống như bị lột da, cô điên cuồng ho không ngừng, ly giấy trong tay cũng bị quăng ra ngoài, bị bỏng đến hai mắt đỏ bừng, nước mắt tràn ra khỏi hốc mắt.

Dì vệ sinh sân bay ớ xa xa nhìn thấy bèn cầm cây lau nhà nổi giận đùng đùng đi tới, Hứa Ý Nùng vẫn đang đưa lưng về phía bà ta, cho nên bà ta không thấy cô bị bỏng mà chỉ thấy cô ném ly giấy xuống đất, tưởng là cô cố ý, khó chịu lớn tiếng trách mắng, "Ha! Tôi mới lau sạch sẽ xong tức thì, giờ cô lại ném ly nước xuống đất bày việc cho tôi? Bây giờ người trẻ tuổi chỉ có phẩm chất này sao? Học hành cũng uổng phí rồi!" Bà ta vừa nói vừa chọc cây lau nhà xuống chân Hứa Ý Nùng, "Tránh ra tránh ra, không thấy đang lau nhà sao?”

Những người xung quanh không rõ chân tướng cũng nghe tiếng chỉ trỏ theo, Hứa Ý Nùng bị ép lui hai bước. Sau đó cô nhanh chóng ngồi xổm xuống nhặt cái ly dưới đất lên, trên mặt đất còn bốc hơi nóng, cô không ngừng xin lỗi, "Dì, cháu xin lỗi, xin lỗi dì."

Dì vệ sinh không để ý đến cô, miệng còn đang lầm bầm, Hứa Ý Nùng ném cái lỵ vào thùng rác, nhưng thật lâu không rời đi.

Cô ngơ ngác đứng đó một mình, sống mũi cay cay. Những giọt nước mắt lúc bị bỏng không nhịn được tràn mi, cô giơ tay quật cường lau một lần, hai lần, nhưng chúng cứ chảy xuống không ngừng, đã không thể dùng ý chí để khổng chế. Cô chán ghét bản thân như thế, lại bất lực chỉ có thể dùng hai tay che hai mặt, từ bả vai hơi run rẩy đến cuối cùng mất khống chế khóc nức nở thành tiếng, ngay tại sân bay rộng lớn, ở trước mặt người đến người đi.

Cô cho rằng mình đã sớm vững chắc kiên cố. Cãi nhau kịch liệt với bõ mẹ không khóc, ở Nhật Bản xa lạ một mình trải qua trận động đất lớn, tứ cố vô thân, lẻ loi cô độc không khóc, lúc chia tay anh cũng không khóc, nhưng bây giờ lại bị một ly nước nóng nho nhỏ đánh bại. Đó là bỗng chốc sụp đổ, cũng là sự thất thố từ nhỏ đến lớn cô chưa từng có.



Dì nhân viên vệ sinh thấy cô đột nhiên như vậy, vội vàng giải thích với người bên ngoài, “Ôi chao, tôi đâu có nói gì với cô ấy, bây giờ người trẻ tuổi làm sai cũng không nói được à? Thật là.” Sau đó cầm cây lau nhà đi nơi khác.

Chẳng mấy chốc người xem náo nhiệt cũng dần tản ra, chỉ còn lại một mình Hứa Ý Nùng khóc đến nghẹn ngào. Trong sân bay đèn đuốc sáng trưng nhưng chỉ có trên đỉnh đầu của cô là ảm đạm, khoảnh khắc kia cô giống như đứa trẻ bị toàn thế giới vứt bỏ, cô độc mà bất lực...

Đột nhiên cô ho khan một tiếng, thời gian thoáng cái trở lại hiện tại.

Cơm nắm ăn quá nhanh bị sặc, cô vỗ vỗ ngực nhưng cũng vô ích, chỉ cho rằng bên tay phải là nước của mình, cầm lên cũng không nhìn đã trực tiếp uống, nhưng chất lỏng vào miệng mới phát giác không phải nước mà là coca, cô cầm nhầm rồi. Điều này chẳng những không thể ngừng ho ngược lại càng lúc càng nghiêm trọng, thiếu chút nữa ho đứt hơi.

Vương Kiêu Kỳ ở bên cạnh bỏ qua lon coca bị cô uống nhầm, vô thức buông máy tính xuống vỗ nhẹ lên lưng cô, "Đừng vội, chậm thôi.”

Hứa Ý Nùng ho đến mức mắt nổi lên một tầng sương mù, trong tầm mắt đều là bóng tuyết trắng xóa, cô lập tức buông nắm cơm xuống, đứng dậy đi về một hướng, "Tôi đi toilet một lát."

Cơm nắm ăn được một nửa yên tĩnh nằm trên chiếc bàn nho nhỏ ở giữa chỗ ngồi của hai người, Vương Kiêu Kỳ yên lặng nhìn, đáy mắt sâu thắm.

ở sân bay đợi khoảng ba giờ, hai người lại bước lên máy bay đến Luân Đôn, hành trình lần này tương đổi ngắn, chỉ có một tiếng.

Lúc này Hứa Ý Nùng ngồi ở vị trí gần cửa sổ, cũng không ngủ trên máy bay mà là xem phim, cô lướt chọn một bộ hài kịch, là «Ba chàng ngốc đại náo Bollywood » của Ấn Độ. Trước kia cô từng đọc qua ở đâu đó bình luận đề cử phim này, nhưng vẫn chưa có ý định xem phim, dần dà cũng bị lãng quên.

Vốn cũng không ôm hy vọng sẽ có bất ngờ gì, bởi vì trong ấn tượng của cô, phim Ấn Độ hình như đều là sự kết hợp cường điệu giữa ca hát và nhảy múa, ai biết vừa xem đã thấy khôi hài, ngay cả kiểu người khó cười như cô cũng bị chọc cười, đã rất lâu rồi cô không cười vui vẻ như vậy.

Lúc không kìm được cảm xúc, cô quên mất mình đang ở nơi nào, hưng phấn kéo cánh tay Vương Kiêu Kỳ qua chỉ vào màn hình phía trước, ánh sáng trên màn hình chiếu lên khuôn mặt cô, tươi sáng rực rỡ, "Anh mau xem nè, mắc cười chết đi được."

Động tác của cô làm cho bàn tay vốn đang code của Vương Kiêu Kỳ hơi trì trệ. Giây tiếp theo anh thật sự nhìn theo cô, đầu hai người bất ngờ đụng vào nhau. Cô nhìn anh, anh cũng nhìn cô. Sau đó cô bừng tỉnh rút bàn tay đang cầm tay anh về, đặt lên đặt xuống, trái phải xê dịch, nhất thời cảm giác đặt chỗ nào cũng không thích hợp.

Vương Kiêu Kỳ lại đưa tay chạm nhẹ vào chỗ đầu cô vừa bị mình đụng, nghiêm túc kiểm tra, "Đau không?"

Hứa Ý rụt cổ tránh ánh mắt của anh, cô im lặng lắc đầu.

Anh thu tay lại tiếp tục nhìn vào màn hình cô đang chiểu, hất cằm hỏi, "Hay lắm à?"

“Ừm.” Cô cúi đầu đáp lại.

Anh hoàn toàn buông laptop trong tay xuống, tháo tai nghe bên tai trái của cô ra nhét vào tai mình, "Được, để tôi xem thử."

Anh nghiêng người qua, hai người lại gần nhau. Tuy rằng ở giữa còn cách một tay vịn, nhưng khi anh tới gần lại có hơi thở trong trẻo lướt qua vành tai và gò má cô. Có chút ngứa ngáy đọng lại trên làn da rồi lan ra dày đặc, khiến dáng ngồi của cô như bị điện giật trở nên cứng ngắc, thế nhưng vẻ mặt vẫn ung dung xem phim.

Thật ra trước kia lúc ở bên nhau bọn họ cũng hiếm khi có thời gian cùng nhau xem phim. Bọn họ không phải kiểu tình nhân chỉ biết yêu đương tình nồng ý đậm. Bởi vì việc học của mỗi người đều quá bận rộn, cho dù gặp mặt cũng chỉ đến phòng tự học hoặc là thư viện của trường đối phương. Cô đọc sách làm đề, anh thì đắm chìm trong thế giới mã hóa. Hai người hàng năm đều ẵm trọn các loại giải thưởng cùng học bổng cao nhất chuyên ngành của mình, ở trong lĩnh vực của mình vô cùng tỏa sáng. Theo lớp càng cao thì bọn họ lại càng ít tụ tập, cô bắt đầu chuẩn bị thi nghiên cứu sinh đại học từ rất sớm, anh đại diện cho đại học A đi tham gia các cuộc thi lớn, gặp mặt cũng chỉ qua lại vội vàng, mà việc xem phim lúc ấy đã trở thành một loại xa xỉ.

Đương nhiên, ai cũng không ngờ rằng nhiều năm sau bọn họ không cần cách xa nhau nữa, cũng không cần tranh thủ thời gian vội vàng gặp mặt. Bọn họ cuối cũng đã có thể cùng nhau ra nước ngoài, cùng nhau ở trên máy bay xem phim, đối phương cũng vẫn là người kia, nhưng từ tình nhân thân mật khăng khít lại biến thành bên A bên B vì lợi ích, thậm chí nói chuyện cũng phải thêm một tiền tố: tổ trưởng Hứa, quản lý Vương, dùng việc này để liên tục nhắc nhở thân phận hiện tại của đối phương.

Chẳng trách người ta thường nói, thời gian là một thứ rất kỳ diệu.

Bộ phim vẫn đặc sắc như trước, Hứa Ý Nùng thông qua màn hình nhìn hình ảnh phản chiếu của anh, mỗi một cử chỉ hay một cái liếc mắt đều thu hết vào đáy mắt.

Khi bộ phim sắp kết thúc, mười năm sau, nữ chính lái xe tới gặp lại nam chính bên bờ hồ xanh biếc. Nữ chính từ từ đi về phía nam chính, bọn họ bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt thâm tình. Sau khi bày tỏ tình cảm với nhau, sự thật được phơi bày, nữ chính ngửa đầu nâng má nam chính lên rồi ghé sát môi mình tới.

Ống kính xoay tròn, chóp mũi bọn chạm nhau, trong nụ hôn này vừa có niềm vui vừa có bất ngờ, cũng có sự đau khổ khi chia tay mười năm.

Cuối cùng, nữ chính nói với nam chính, "Thấy không, mũi sẽ không chạm nhau, đồ ngốc!”

Đó là một cuộc thảo luận mười năm trước giữa bọn họ về việc hôn môi có chạm vào mũi đối phương không, cuối cùng cũng có đáp án.

Cảnh tượng rất quen thuộc, nụ hôn đầu tiên của hai người cũng bắt nguồn từ một bộ phim, sau cánh cửa rạp chiếu phim là thanh xuân và tuổi trẻ của bọn họ, chỉ có hai người bọn họ biết.

Có thứ gì đó lặng lẽ lan tràn giữa hai người, nhưng bọn họ ăn ý nhìn chằm chú vào màn hình, không ai nói chuyện.

Phim kết thúc, loa phát thanh trong khoang máy bay cũng nhắc nhở máy bay sắp hạ cánh, màn hình lại trở về trạng thái chờ, hai người cũng im lặng tách ra ngồi thẳng lưng lại. Bầu không khí yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng máy bay vận hành ong ong trong không khí.

Hứa Ý Nùng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn các kiến trúc đang dần dần phóng to, đường phố phồn hoa cùng các tòa cao ốc san sát nối tiếp nhau xẹt qua đáy mắt. Đến Luân Đôn rồi, nhưng không có bất kỳ sự vui sướng nào, chỉ có chua xót khó nói thành lời. Mà cô cũng biết rõ, từ khoảnh khắc máy bay hạ cánh, thời gian đếm ngược giữa bọn họ cũng chính thức bắt đầu.

Luân Đôn lúc này là chín giờ tối, nhiệt độ còn thấp hơn Amsterdam. Hứa Ý Nùng vừa xuống máy bay đã cảm nhận được sự lạnh lẽo hơn lúc trước. Vương Kiêu Kỳ để áo khoác cho Hứa Ý Nùng mặc, mình thì vẫn mặc bộ quần áo thoải mái lúc lên máy bay, bóng dáng đơn bạc. Lúc xuống máy bay cô nghe thấy tiếng ho khan nhè nhẹ của anh, ra khỏi sân bay muốn trả lại áo khoác cho anh.



"Tôi cũng có mang áo khoác, lát nữa cầm hành lý là có thế mặc vào."

"Lấy hành lý trước đã." Anh ngăn cản động tác cởi áo khoác của cô, thừa dịp đám người còn chưa nhiều đi nhanh về phía băng chuyền.

Cho đến khi lấy được hành lý, Hứa Ý Nùng mặc áo khoác dày, Vương Kiêu Kỳ mới lấy lại áo của mình.

Hai người đều ở trong sân bay thay sim điện thoại nội địa mà công ty chuẩn bị. Sau khi rời khỏi hải quan thì có xe công ty sắp xếp đến tiếp ứng, tài xế là người Anh. Sau khi hai bên xác nhận thông tin thì hai người lên xe.

Ban đầu tài xế không biết tiếng Anh của họ có ổn không, sau khi hỏi đơn giản vài câu thì phát hiện hai người đều nói tiếng Anh lưu loát, đặc biệt là Vương Kiêu Kỳ, phát âm rất chuẩn giọng Anh so với cách phát âm kiểu Mỹ lần trước ở triển lãm xe, làm nổi bật khí thế trầm ổn, tài xế rất vui vẻ, trên đường đi cũng nói nhiều hơn.

Đối với việc này Hứa Ý Nùng cũng không có phản ứng gì, năng lực ngôn ngữ của anh đúng là thiên phú. Lúc ấy để thuận tiện sau này ra nước ngoài dự thi, anh coi việc luyện tiếng Anh là chuyện phải làm mỗi ngày, đi đường cũng nghe tin tức nước ngoài, kiểu Anh kiểu Mỹ luân phiên luyện tập. Sau đó cô nói muốn đi Nhật Bản du học, anh lại tranh thủ thời gian tự học tiếng Nhật từ số không, vẻn vẹn một năm đã thi lên cấp một, tốc độ đuổi kịp và vượt qua cô, nhanh đến mức khiến cô líu lưỡi.

Anh chính là như vậy, chỉ cần việc anh chân chính muốn làm thì sẽ không có gì không làm được.

Trong lúc bọn họ thong thả trò chuyện, điện thoại di động của Hứa Ý Nùng vang lên, cô nhận được một tin nhắn VVechat, dĩ nhiên là Vu Tranh.

Vu Tranh: [Đang ở trên xe tiếp ứng ở Luân Đôn?]

Anh ta giống như canh giờ gửi tin nhắn tới, nhưng lúc này Trung Quốc đang là rạng sáng, vẫn chưa ngủ sao?

Hứa Ý Nùng trả lời lại.

[Đúng vậy, đã gặp đối phương và lên xe.]

Ai ngờ không tới hai giây, đầu kia lại gửi tới lời mời gọi video.

Vương Kiêu Kỳ đang nói chuyện với tài xế nghe tiếng nhìn thoáng qua chỗ cô, trên màn hình điện thoại của cô hiển thị rõ ràng hai chữ "Vu Tranh", rất nổi bật.

Hứa Ý Nùng không hiểu ra sao, tưởng anh ta có chuyện gì khẩn cấp muốn nói với mình, nhưng trước đó lại vô thức liếc nhìn Vương Kiêu Kỳ.

Muộn thế này cô còn cùng sếp nam gọi video, liệu anh có hiếu lầm gì không? Nhưng lỡ như thật sự là việc gấp của công ty, cô cũng không gánh nổi trách nhiệm.

Chần chờ một lúc lâu thấy anh còn đang nói chuyện với tài xế, dường như không chú ý đến cô, cô bèn lấy tai nghe từ trong túi đeo lên. Sau khi xác nhận kết nối Bluetooth thành công cô mới nhận máy, người còn rụt vào trong góc, đè thấp giọng nói.

"Vu tổng."

Vu Tranh trong video có phong cách khác hẳn với dáng vẻ âu phục giày da ngày thường, mặc quần áo ở nhà rộng thùng thình, tóc cũng ướt sũng giống như vừa mới tắm xong. Hứa Ý Nùng có chút kinh ngạc, không thích ứng được với hình tượng này của anh ta.

Anh ta ừ một tiếng, hỏi cô, "Thế nào, vừa tới bên đó còn chênh lệch múi giờ nên chưa quen?"

"Vẫn ổn."

"Thời tiết Luân Đôn lạnh, chú ý giữ ấm, công ty đã sắp xếp chỗ ở cho cô, lát nữa tài xế sẽ đưa cô qua đó."

"Được, cảm ơn sếp."

"Bên kia sẽ có người phụ trách bom kết nối với cô, bình thường cô có nhu cầu gì cứ nói với anh ta, hoặc là nói với tôi cũng được."

"Hiểu rồi, sếp.”

Anh ta quả thật dặn dò cô một số chuyện, nhưng cũng không quan trọng như trong tưởng tượng. Hứa Ý Nùng cảm thấy anh ta không nhất thiết phải gọi video cho cô vào tối muộn thế này, mà cô từng câu từng chữ đều gọi sếp, luôn giữ dáng vẻ thận trọng duy trì khoảng cách với anh ta.

Ngay lúc hai người nói xong công việc cô chuẩn bị cúp máy, Vu Tranh lại thình lình thốt ra một câu.

"Quản lý Vương ở bên cạnh cô phải không?"

Hứa Ý Nùng sửng sốt, không hiểu ý của anh ta.

Vu Tranh: "Đưa di động cho cậu ấy đi, tôi cũng có chuyện muốn nói với cậu ấy."

“…”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv