Hứa Ý Nùng vẫn chưa hoàn hồn sau nụ hôn đầu bị lấy mất, Vương Kiêu Kỳ đã tiếp tục nụ hôn thứ hai, thứ ba…
Chờ xem phim xong, sắc mặt cô đỏ bừng, môi nóng ran.
Sau bộ phim lần này, Hứa Ý Nùng và Vương Kiêu Kỳ ngày càng thân mật hơn. Trong những ngày chờ đợi điểm số, hai người càng lúc càng giống những cặp tình nhân đang yêu đương cuồng nhiệt, dính nhau đến phát ngấy. Ban ngày hẹn hò buổi tối nhắn tin đến điện thoại nóng hổi, tóm lại lúc không gặp mặt thì điện thoại di động chắc chắn không rời tay.
Có một buổi trưa nọ, hiếm khi một nhà ba người cùng nhau ăn cơm, lão Hứa thi thoảng hỏi con gái, “Có lên mạng đối chiếu đáp án không? Tham khảo điểm trúng tuyển của các trường đại học qua các năm chưa? Có tự phân tích đánh giá chưa?”
Hứa Ý Nùng hoặc là không nghe hoặc là trả lời cho có lệ, cô ăn hai miếng rồi lại cúi đầu nhìn điện thoại di động một hồi, màn hình chưa bao giờ tắt ngúm.
Cô giáo Ngô nhìn trạng thái khác thường chưa từng có của con gái, dùng đũa gõ vào bát cô, “Bây giờ con nghiện điện thoại di động rồi à? Suốt ngày dính bám trên tay, cũng không thấy con liên lạc với anh con phân tích thảo luận chuyện điền nguyện vọng thế nào, thi xong không có nghĩa là con có thể phóng túng vô hạn, biết không? Thật sự cho rằng đã nắm chắc tấm vé vào đại học A sao? Hàng năm có rất nhiều học sinh mũi nhọn bị trượt trong kỳ thi đại học đấy.”
Giống như thi xong, cô giáo Ngô lại dội cho cô một gáo nước lạnh, Hứa Ý Nùng nghe bà nói mà tâm trạng sa sút, nhất thời không có khẩu vị gì với đồ ăn trước mắt. Điện thoại di động của cô vừa vặn sáng lên trước mắt cô giáo Ngô, Hứa Ý Nùng liếc mắt nhìn nhưng không cầm lên kiểm tra ngay, yên lặng đặt di động sang bên tay trái để cô giáo Ngô không nhìn thấy màn hình.
Cô giáo Ngô để ý thấy chi tiết này rồi, nhưng vẫn im lặng tiếp tục ăn cơm uống canh, chỉ là không nói chuyện với con gái nữa mà đổi thành tán gẫu với chồng.
“Chị Trương đồng nghiệp của em, anh còn nhớ không?” Bà đá ông dưới gầm bàn, đột nhiên bắt đầu câu chuyện.
Lão Hứa suy nghĩ nửa ngày, “Chị Trương nào?”
Cô giáo Ngô chậc một tiếng, “Là người có cô con gái cũng rất ưu tú, được nhận vào làm nghiên cứu sinh ở Princeton đấy.”
“À… cô ấy à.” Lão Hứa kéo dài giọng, rốt cục cũng nhớ ra, “Có ấn tượng có ấn tượng, chồng cô ấy cũng làm tài vụ, sao thế?”
“Con gái bây giờ đã tốt nghiệp tiến sĩ rồi, sau này sẽ ở lại Mỹ, chuẩn bị chờ chị Trương về hưu sẽ đón hai vợ chồng qua dưỡng lão.”
Lão Hứa gắp một đũa thịt chất đống vào trong bát Hứa Ý Nùng, “Như vậy không phải rất tốt sao? Con cái học hành thành tài, công thành danh toại, không phải là cảnh người làm cha mẹ muốn nhìn thấy nhất ư?”
Cô giáo Ngô phụ họa, “Thì đó, nhưng cô bé này cũng từng có một khoảng thời gian khiến hai vợ chồng lo lắng.”
Lão Hứa: “Ồ?”
Cô giáo Ngô thuận thế rủ rỉ: “Cô bé này trước kia có quen một người bạn trai, hình như là bạn học cấp ba, trong thời gian học chính quy hai người rất tốt, vô cùng thân thiết, nhưng tốt nghiệp rồi, cô bé chuẩn bị ra nước ngoài học nghiên cứu sinh, cậu nhóc kia lại bởi vì chuyên ngành muốn ở lại trong nước, thế là mâu thuẫn xảy ra. Phụ huynh hai bên lúc ấy cũng đã gặp mặt, nhà trai hi vọng cô bé ở lại trong nước học nghiên cứu sinh, nhà gái lại hi vọng con trai và con gái cùng ra nước ngoài. Tóm lại là đủ loại khúc mắc, mỗi người đều có lý riêng của mình, hai bên đều không chịu thỏa hiệp, chỉ có thể tan rã trong không vui.”
“Sau đó thì sao?” Lão Hứa hỏi.
Cô giáo Ngô múc canh, nói, “Sau đó ấy à, sau đó hai đứa trẻ chỉ có thể yêu xa.” Bà lắc đầu, “Nhưng tình cảm của con người đều sẽ thay đổi, chưa kể đến việc hai người ở khác nước. Ở nơi đất khách cũng đã có rất nhiều biến số rồi. Lúc ấy cậu nhóc kia nói sẽ chờ cô bé trở về rồi kết hôn, ai ngờ cô bé ra nước ngoài còn chưa tới một năm, cậu nhóc đã thay lòng, sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh thì kết hôn rồi sinh con.”
Lão Hứa không khỏi tiếc hận, “Aiza, aiza, vậy vậy vậy…”
“Thông qua chuyện này cô bé đó cũng nhìn thấu, không có thứ gì gọi là thiên trường địa cửu, thứ con người có thể chân chính nắm giữ trong tay chỉ có vận mệnh của mình. Từ đó cô bé một lòng một dạ tập trung vào học tập, học lên tiến sĩ, lấy được thẻ xanh, còn an ủi ngược lại bố mẹ cô ấy. Anh đoán xem cô bé đó nói thế nào?”
“Nói thế nào?”
“Cô bé nói, đợi đến một độ tuổi nhất định quay đầu nhìn lại mới phát hiện bản thân trước kia quá ngây thơ, tình yêu mà thời học sinh cô ấy coi là vật ký thác tinh thần thật ra chỉ hư vô mờ mịt, không thực tế nhất. Mỗi người đều đang thay đổi, cũng không biết tương lai sẽ như thế nào. Nếu để cô ấy làm lại một lần nữa, thay vì tốn tinh lực đầu tư vào người không đáng, còn không bằng dốc lòng nghiên cứu học thuật, phong phú lại có cảm giác thành tựu.”
Lão Hứa cũng đồng ý hai tay việc này: “Rất đúng, thời học sinh cũng không biết sau này mình sẽ đi thành phố nào, làm công việc gì, cho dù tìm được công việc có thể nuôi sống bản thân, cũng không biết có thể đặt chân ở thành phố đó hay không, có thể xây dựng được một gia đình hay không. Nhân tố không xác định có quá nhiều. Cho nên tuổi trẻ bây giờ ấy à, thấy cây chứ không thấy rừng, nào có lo lắng đến tương lai? Sau khi va chạm đau đớn rồi mới tỉnh ngộ, nhưng đã lãng phí quá nhiều thời gian.”
Cô giáo Ngô nhún đũa, “Cho nên, chỉ có những đứa trẻ luôn luôn tỉnh táo mới có thể đi vững từng bước. Giống như Dục Hằng, nó luôn biết mình muốn gì, trong lòng lúc nào cũng có một cái cân nhắc nhắc nhở mình, cái gì nên làm cái gì không nên làm.”
Toàn bộ quá trình Hứa Ý Nùng đều im lặng ăn cơm của mình, bố mẹ tuy rằng thường xuyên cãi vã, nhưng tới lúc ‘anh bè tôi hát’ thì không chê vào đâu được, phối hợp rất ăn ý. Đây có phải đang nói con gái đồng nghiệp gì đâu, chẳng qua là mượn chuyện này gõ một hồi chuông cảnh báo cô. Từ rất lâu trước đó mẹ đã đề cập qua, bà không cho phép cô yêu đương trước khi đi việc. Nói cách khác, dù là yêu đương trong đại học cũng không được.
Quả nhiên, vừa dứt lời lại chuyển hướng qua cô, lão Hứa ý vị nói, “Có nghe chưa Nùng Nùng, con đừng tưởng rằng thi đại học xong là kết thúc, con đường sau này của con còn dài, nhất định phải học theo anh trai con dành thời gian và tinh lực có hạn vào việc học tập, những thứ khác, thời gian trôi qua tự nhiên sẽ tới, biết không?”
Hứa Ý Nùng miễn cưỡng ăn xong miếng cơm cuối cùng, nhìn bố mẹ nặn ra một nụ cười, “Con biết rồi.” Sau đó rút giấy lau miệng, “Con no rồi.”
Cũng may sau đó bố mẹ không nói nhiều nữa, Hứa Ý Nùng trở lại phòng.
Vừa đóng cửa lại cô mở điện thoại di động ra, có vài tin nhắn chưa đọc của Vương Kiêu Kỳ, cô nhanh chóng trả lời.
[Vừa mới ăn cơm xong.]
Anh trả lời trong giây lát.
[Hai giờ anh tới dưới nhà đón em.]
Hứa Ý Nùng do dự một lát, cuối cùng vẫn gửi.
[Hay là em đi tìm anh đi, hôm nay bố mẹ em ở nhà.]
Vương Kiêu Kỳ không hỏi tại sao, chỉ trả lời.
[Được.]
Hai giờ, hai người gặp nhau trước cửa tiểu khu nhà Vương Kiêu Kỳ, anh dường như đã sớm chờ ở đó. Hôm nay bọn họ chỉ đạp một chiếc xe đạp, là chiếc của Hứa Ý Nùng. Cô ngồi nghiêng ở phía sau, một tay giơ chiếc ô lên đỉnh đầu hai người che nắng, tay kia ôm chặt eo anh. Dọc đường cô rất yên tĩnh, chỉ áp gò má của mình vào sau lưng anh. Cô nhắm mắt ngửi hơi thở đặc biệt của anh, sau đó cánh tay đang ôm eo anh thu chặt lại.
Vương Kiêu Kỳ cúi đầu nhìn thoáng qua, lúc chờ đèn đỏ anh đặt tay mình lên mu bàn tay cô. Có cơn gió thổi qua, mang hơi nóng hệt như nhiệt độ mặt trời, bọn họ dường như có thể cảm ứng được đối phương, hai tay càng nắm càng chặt, không hề ngại nóng.
Hôm nay đi đến một siêu thị lớn mới mở, rất nhiều cô gái ngồi trong xe đẩy lớn để bạn trai đẩy đi, Vương Kiêu Kỳ hỏi cô có muốn giống như họ không, cả người Hứa Ý Nùng đều viết hai chữ kháng cự.
Vương Kiêu Kỳ cười kéo cô đến trước xe đẩy, hai tay đặt hai bên hông cô rồi chống lên tay lái xe đẩy, cứ như vậy cô bị anh vây nhốt trong lồng ngực.
“Anh biết em sẽ không ngồi, chắc chắc em cảm thấy như vậy rất ấu trĩ.”
Hứa Ý Nùng nghiêng đầu nhìn anh, tuy rằng chỉ có thể nhìn thấy cằm, “Vậy anh còn hỏi?”
Anh cúi đầu là có thể kề sát trán cô, thuận thế hôn một cái, “Anh chỉ muốn em vui vẻ.”
Hứa Ý Nùng trầm mặc, đi theo anh về phía trước vài bước mới mở miệng, “Vậy sao anh không hỏi vì sao em không vui?”
Cằm Vương Kiêu Kỳ lười biếng gối cằm lên tóc cô, “Em muốn nói tự nhiên sẽ nói.”
Hứa Ý Nùng đột nhiên dừng bước, Vương Kiêu Kỳ cũng dừng lại theo, cô nhìn anh chằm chằm rồi hỏi, “Nếu như, cuối cùng em không thể đến đại học A thì sao?”
Vương Kiêu Kỳ nhẹ nhàng nhéo mặt cô, “Sẽ không đâu.”
Hứa Ý Nùng lại kiên trì, “Nếu như thì sao?”
Anh nói với cô rất chắc chắn, “Cho dù không phải đại học A thì đó cũng nhất định là một trường đại học xuất sắc.”
Hứa Ý Nùng nhấn mạnh, “Em nói chúng ta.”
Vương Kiêu Kỳ nhìn chăm chú vào mắt cô, đột nhiên tiến lên ôm cô vào lòng, chung quanh người đến người đi, cái ôm của anh lại cho cô sức mạnh, “Vậy chúng ta cũng sẽ ở bên nhau mãi mãi.”
Trong nháy mắt đó, Hứa Ý Nùng chân thật cảm nhận được cảm giác an toàn mà anh mang đến, cảm xúc phức tạp cứ thế bị yếu đi một cách kỳ diệu theo lời nói của anh.
Một lát sau, anh vỗ vỗ lưng cô như dỗ trẻ con, “Bây giờ tâm trạng đã khá hơn chưa?”
Cô ừm một tiếng, sau đó lại ngẩng đầu lên, không chút suy nghĩ nói một câu, “Em muốn ăn kem.”
Anh nói được.
Cô giơ ra ba ngón tay, “Ba cây!”
Anh lập tức ấn xuống hai ngón tay, “Một cây.”
Cô lại vươn một ngón tay ra, “Hai cây!”
Anh lại ấn xuống một ngón tay, “Một cây.”
Hứa Ý Nùng túm lấy áo thun của anh bắt đầu chơi xấu, “Hai cây hai cây!”
Đây là lần đầu tiên cô làm nũng với anh trước chỗ đông người, Vương Kiêu Kỳ mềm lòng thỏa hiệp, “Vậy ăn xong một cây chờ một lát rồi ăn cây kia.”
Hứa Ý Nùng lộ ra nụ cười thắng lợi, lôi kéo anh chạy về phía khu đông lạnh, anh ở phía sau nói, “Chậm thôi, đâu có ai cướp với em.”
Thế nhưng có quá nhiều loại kem, hoa cả mắt khiến Hứa Ý Nùng không chọn được.
Vương Kiêu Kỳ một tay vịn xe đẩy ở bên cạnh cười cợt nhắc nhở, “Chỉ được chọn hai cây.”
Hứa Ý Nùng xoay người trừng anh một cái, tiếp tục lăn tăn lựa chọn.
Khu sữa chua phía trước đang tổ chức hoạt động, một nhân viên tiếp thị đứng ở bên cạnh quầy mời khách hàng đi ngang qua uống thử, một nhóm thanh niên người già cầm lấy ly nhỏ uống thử rồi rời đi, chỉ có hai ba người uống xong còn đứng ở đằng kia đánh giá.
Có một bác gái nói, “Sữa chua này hình như hơi ngọt.”
Một người khác phụ họa, “Đúng vậy, loại này người trẻ tuổi có thể uống, mấy người lớn tuổi như chúng ta lại ngại đường nhiều.”
Người bên cạnh liên tục gật đầu, “Đúng đúng đúng.”
Khoảng cách bên kia cũng không xa, thanh âm thảo luận truyền đến chỗ Hứa Ý Nùng, có một giọng nói trong đó càng nghe càng quen tai, cô ngước mắt nhìn chăm chú, kem trong tay “Lạch cạch” rơi xuống.
Người đang nhàn nhã nói chuyện với các bác gái khác không phải cô giáo Ngô thì là ai? Sao bà ấy lại tới đây?
Không kịp nghĩ nhiều, cô theo bản năng lôi kéo Vương Kiêu Kỳ muốn chuồn đi, nhưng cô giáo Ngô đã ném cái ly trong tay rồi đi về phía bọn họ, cô vội vàng quay đầu lại, phía sau lại là khu đông lạnh tươi sống.
Nhân viên tiếp thị nhiệt tình hỏi, “Hai anh chị muốn gọi món gì ạ?”
Hứa Ý Nùng quay lưng nói, “Chúng tôi, chúng tôi xem rồi nói sau.”
“Vâng ạ.”
Cô nhanh chóng kéo Vương Kiêu Kỳ vào, anh không hiểu đầu đuôi gì, tay vẫn đang đặt trên xe đẩy, “Xe kẹt rồi.”
Hứa Ý Nùng gấp muốn chết, lúc này còn muốn xe gì nữa?
“Không cần nữa không cần nữa!” Cô thả tay anh ra, kéo anh chui vào bên trong khu vực đông lạnh, đi về phía tủ lạnh khổng lồ rồi cả hai ngồi xổm trốn trong góc.
Vương Kiêu Kỳ nhìn cô, ánh mắt hoang mang, cô lập tức che miệng anh lại rồi nhẹ giọng nói, “Mẹ em, mẹ em đang ở bên ngoài.”
Nói xong Hứa Ý Nùng có tật giật mình len lén thò đầu ra nhìn, thấy cô giáo Ngô đang quanh quẩn trong khu đông lạnh, không biết đang nhìn cái gì, cô thở dài rụt đầu về, ngồi xổm ở đó buồn bã nói thẳng với Vương Kiêu Kỳ, “Bố mẹ em, bọn họ cấm em yêu đương ở đại học, cho nên, cho nên phải để anh chịu ấm ức rồi.”
Cô có chút ủ rũ, Vương Kiêu Kỳ nâng cằm cô lên để cô nhìn mình, bỏ qua câu nói kia, chỉ hỏi, “Chân có tê không?”
Hứa Ý Nùng quét mắt nhìn đôi chân dài của anh, “Chắc là không tê như anh.”
“Anh không sao.” Anh lại hỏi cô, “Có thấy lạnh không?”
Hai người ở phía sau tủ lạnh lớn nhất, bốn phía có không khí lạnh không ngừng ập về phía bọn họ, nói không lạnh là giả, thân thể cô co rúm lại gật đầu. Vương Kiêu Kỳ bảo cô dựa sát vào anh, Hứa Ý Nùng thật sự dựa sát vào một chút, mới vừa dời bước mặt cô đã bị nâng lên, cơ thể cao lớn của anh bao phủ cả người cô, đôi môi nóng rực ngậm lấy môi cô, mang tới một hơi thở ấm áp làm lay động đáy lòng cô, triền miền qua lại.
Hai người ăn ý thở dốc với nhau, Hứa Ý Nùng bị anh giữ chặt gáy, cũng thử hôn lại anh nhưng rất vụng về, nói là hôn lưỡi nhưng giống đang liếm láp hơn.
Cuối cùng cô vùi đầu vào cổ anh thở gấp, anh lại mổ nhẹ lên vành tai đỏ bừng của cô, thấp giọng đáp lại lời cô nói lúc trước.
“Anh không sao.”
#
Ngày công bố thành tích thi đại học, mạng nhà Hứa Ý Nùng bị nghẽn, cô giáo Ngô liên tục gọi điện thoại tra cứu, lão Hứa thì giống như con kiến trên chảo nóng đi tới đi lui trong phòng khách, Hứa Ý Nùng ngồi trước máy tính không ngừng nhấp chuột làm mới, rốt cục trang web cũng nhảy ra, thành tích đã có.
Điện thoại bên phía tra cứu liên tục báo bận, cô giáo Ngô cũng không có kiên nhẫn, vừa càm ràm vừa đi về phía phòng sách. Nhìn thấy giao diện máy tính hiển thị mà trong lòng bà thắt lại, vội vàng tiến lên, vừa nhìn rõ thì dưới chân lui về phía sau vài bước, thiếu chút nữa đứng không vững.
Lão Hứa nghe được động tĩnh cũng tới, thấy vợ mình vịn cửa đứng, ông vội hỏi, “Làm sao vậy làm sao vậy?”
Cô giáo Ngô không nói lời nào, ông bèn tự mình tới xem, điểm số rõ ràng trên màn hình máy tính kia khiến ông sững sốt nhìn ba bốn lần. Ông khó có thể tin nhiều lần xác nhận, cuối cùng lại nhìn con gái.
Ánh sáng trên màn hình chiếu rọi khuôn mặt vô cùng bình tĩnh của Hứa Ý Nùng, trong phòng sách yên tĩnh đến mức không một tiếng động, cho đến khi Hứa Ý Nùng mở miệng phá vỡ sự trầm mặc.
“Con muốn học lại.”
……
Vương Kiêu Kỳ gọi cho Hứa Ý Nùng N cuộc điện thoại cô cũng không nhận, dự cảm đã không tốt, anh ở nhà đứng ngồi không yên, đột nhiên cầm lấy chìa khóa xe đi thẳng ra ngoài.
Bà nội hỏi anh, “Đi đâu vậy?”
Anh nói, “Bà ngủ trước đi ạ.”
Tay vừa đụng tới cửa, điện thoại di động của anh vang lên, là Hứa Ý Nùng.
Trạng thái của cô tốt hơn anh dự đoán, bình tĩnh nói cho anh biết.
“Em làm văn bị lạc đề, thi Ngữ văn rất thấp, Hóa học cũng không được điểm A, thi không tốt.”
Chỉ cần có một môn không thỏa mãn A cộng đã bị rất nhiều trường đại học từ chối từ ngoài cửa.
Vương Kiêu Kỳ hỏi cô tổng điểm bao nhiêu, cô báo điểm, anh nhanh chóng lướt qua trong đầu, “Mức điểm này vẫn cao hơn nhiều so với tuyến 1, cho dù không đến được đại học AB thì vẫn còn rất nhiều lựa chọn khác.”
Hứa Ý Nùng ở nơi anh không nhìn thấy lắc đầu, “Em định học lại.”
Vương Kiêu Kỳ trầm ngâm một lát, “Được, em quyết định thế nào anh đều ủng hộ em.” Anh lại hạ thấp giọng, “Đừng nghĩ gì cả, nghỉ ngơi sớm một chút, nếu không ngủ được thì gọi điện thoại cho anh.”
Hứa Ý Nùng vốn không muốn khóc, lại bị mấy lời ít ỏi của anh làm cho tầm mắt mơ hồ.
Vương Kiêu Kỳ nghe ra cô đang khó chịu, dỗ dành cô, “Vậy anh không cúp máy, được không?”
Hứa Ý Nùng không muốn anh lo lắng, chậm lại một chút để giọng nói vẫn như thường, “Em không sao.” Cô lau khóe mắt, hỏi anh, “Anh thi thế nào?”
Vương Kiêu Kỳ không nói tổng điểm, chỉ nói cho cô biết đã vượt qua tuyến 1, dựa theo chính sách cộng điểm lúc đó của anh, anh chỉ cần qua tuyến kiểm soát tỉnh là có thể vào đại học A.
Điều này hoàn toàn nằm trong dự liệu, Hứa Ý Nùng cảm thấy mình hỏi một câu vô nghĩa. Câu nói lúc trước đã trở thành sự thật, cô và anh thật sự phải mỗi người đi một ngả.
“Tốt rồi.” Hứa Ý Nùng cũng không biết nên nói gì, “Vậy anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”
Vương Kiêu Kỳ ừ một tiếng, “Em cũng vậy nhé.” Cô lại không lên tiếng, anh bèn nói, “Anh chờ em cúp máy trước.”
Vì thế Hứa Ý Nùng cúp máy trước, cô cầm điện thoại di động cuộn mình ở góc giường, câu “Hay là chúng ta dừng lại đi” dâng lên tới cổ họng rồi cuối cùng không thể nói ra khỏi miệng.
Tối nay không nhìn thấy một ngôi sao nào, cô ngắm nhìn màn trời thật lâu, trong lòng trăm chuyển ngàn hồi, cô cảm thấy mình rất ích kỷ, nhưng nếu như ngay cả anh cũng không còn, cô thật sự không nhìn thấy chút ánh sáng nào nữa…
Thành tích của Vương Kiêu Kỳ nhanh chóng được công bố, tổng điểm 435, Vật lý Hóa học được A cộng, toàn tỉnh nằm trong top 10, đứng đầu thành phố, được đại học A phê duyệt trúng tuyển trước thời hạn, cho dù không có chính sách cộng điểm thi đại học thì đại học A cũng nắm chắc phần thắng.
Năm nay lớp chạy nước rút của trường trung học số 1 thành phố cũng trở thành khóa có tỷ lệ trúng tuyển đại học AB cao nhất. Việc Hứa Ý Nùng thi trượt làm cho mọi người mở rộng tầm mắt, hoàn toàn không ngờ cô sẽ lỡ hẹn với đại học A, đối với chuyện này thổn thức không thôi.
Mà suy nghĩ muốn học lại của Hứa Ý Nùng lập tức bị lão Hứa phản đối kịch liệt.
“Không được, tuyệt đối không được, con đi học lại thì thể diện cả đời của bố sau này biết vứt đi đâu?”
Hứa Ý Nùng nhíu mày, “Học lại thì làm sao ạ? Hàng năm có bao nhiêu người thi lại điểm cao như vậy, sao bố lại có thành kiến với chuyện đó?”
“Người khác học lại thi lại bố không quan tâm, nhưng con gái của Hứa Thịnh Văn này thì không thể được!” Thái độ của lão Hứa rất kiên quyết, ông dùng đầu ngón tay gõ gõ bàn, “Con nói xem bình thường con viết văn không bao giờ lạc đề, nhưng kỳ thi cuối cùng lại lạc đề toàn bộ, thành tích bình thường thì có ích lợi gì? Con lấy gì bảo đảm sang năm thi lại sẽ không bị choáng váng ngất xỉu đây?” Tay ông chỉ chỉ vào không khí, như thể nhìn thấy được mọi thứ, “Bố xem như đã nhìn thấu rồi, vừa đến thời khắc mấu chốt là con lại rớt dây xích, thi cấp ba hay thi đại học đều như vậy, không có lấy một lần phát huy bình thường, học lại đối với con chỉ là lãng phí thời gian, không có bất kỳ ý nghĩa gì. Con vẫn nên điền nguyện vọng cho bố đi, đừng suy nghĩ xa vời nữa, đại học A cũng không thiếu một Hứa Ý Nùng con đâu.”
Hứa Ý Nùng nhìn thẳng vào người bố đang khoa tay múa chân, đầu ngẩng cao không chút nhân nhượng, “Bình thường bố từng quan tâm con sao?” Cô chất vấn, bộc lộ hết nỗi niềm oán hận đã chất chứa trong lòng từ lâu, “Bình thường bố chẳng hỏi chẳng rằng gì đến con, bây giờ lại vì cái gọi là mặt mũi mà muốn thao túng cuộc đời con, thay con quyết định? Dựa vào cái gì chứ?”
“Dựa vào việc con mang họ Hứa, dựa vào việc bố là bố con!” Lão Hứa không hề nhượng bộ, ông nói thẳng, “Bố nói cho con biết, nếu con thật sự muốn đi học lại, bố và mẹ con sẽ không bỏ ra một cắc nào, con có bản lĩnh thì tự mình kiếm tiền đi học, cũng đừng trở về cái nhà này nữa.”
Lời nói của bố giống như mũi đao đâm thẳng vào đáy lòng Hứa Ý Nùng, cô đứng đó, vẻ mặt vô cảm, trong mắt có một hình ảnh phản chiếu nhưng cố chấp thoáng qua rồi biến mất. Cô mãi lâu không lên tiếng làm cho lão Hứa ý thức được mình nói quá lời, muốn nói chút gì đó để bù đắp nhưng đã muộn, Hứa Ý Nùng vô cùng bài xích né tránh ông, xoay người chạy ra ngoài.
“Nùng Nùng, Nùng Nùng!” Lão Hứa sợ cô bị mình kích thích lỡ như nghĩ không thông làm ra chuyện gì đó, cầm lấy chìa khóa xe hơi đuổi theo, nhưng cô chạy quá nhanh, chờ ông đến dưới lầu đã không thấy bóng dáng cô đâu nữa. Ông tự tát vào mặt mình, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gọi cho cô, nhưng đều bị từ chối.
Lúc Vương Kiêu Kỳ nhận được điện thoại, Hứa Ý Nùng chỉ hít thở không nói lời nào, anh cụp mắt hỏi, “Bây giờ em đang ở đâu?”
Cô khàn giọng, giọng nói nghẹn ngào, “Dưới lầu nhà anh.”
Vương Kiêu Kỳ vừa xuống dưới lầu, Hứa Ý Nùng từ trong góc nhào thẳng vào trong lòng anh, nước mắt phút chốc không kìm nén được nữa, để mặc nó chảy xuôi. Vương Kiêu Kỳ giang hai tay vững vàng ôm lấy cô, không hỏi không đề cập gì, chỉ ôm đầu cô, mặc cho cô càn rỡ trong lòng mình.
Cô nấc nghẹn, gần như phát tiết đứt đoạn nói tiếp, “Em không muốn ở lại cái nhà đó nữa, một phút cũng không muốn, bây giờ em chỉ muốn rời đi, càng xa càng tốt.” Còn nói, “Em cũng không muốn họ Hứa, em ghét họ này, từ nhỏ đã ghét.”
Cô cũng không che giấu nữa mà hoàn toàn phơi bày mặt yếu ớt nhất của mình cho Vương Kiêu Kỳ thấy, cứ như thế nức nở một lúc lâu, đứng đến nỗi chân cảm thấy tê dại cô mới hít mũi chậm lại, nhưng đã sớm bị tắc mũi nghiêm trọng, chỉ có thể dùng miệng hô hấp.
Vương Kiêu Kỳ đỡ lấy vai cô, vỗ về lưng cô giúp cô thuận khí, “Khóc ra được là tốt rồi.” Lại gạt đi hai giọt nước mắt mới rơi, “Không muốn họ Hứa thì sau này không mang họ Hứa nữa, vậy thì mang họ Vương, theo họ chồng, tốt quá còn gì.” Còn thuận miệng gọi hai tiếng, “Vương Ý Nùng, Vương Ý Nùng?”
Hứa Ý Nùng đang lau mặt, lại bởi vì lời nói của anh mà lấy tay che mắt, đang khóc ngon lành đột nhiên nín khóc mỉm cười, sau đó lại vừa khóc vừa cười, giống như bệnh thần kinh. Cô bĩu môi giơ tay đánh anh hai cái, kéo theo giọng mũi nặng nề vẫn không ngừng thút thít nói, “Khó nghe muốn chết.”
Vương Kiêu Kỳ nhìn cô nở nụ cười, yên lặng thở phào nhẹ nhõm, đưa tay gạt mái tóc bị nước mắt dính ướt trên mặt cô, trấn an cô, “Em chờ anh một lát.”
Hứa Ý Nùng không biết anh muốn đi đâu, ôm anh không cho đi.
Vương Kiêu Kỳ dỗ dành, “Ngoan, anh lên lấy khăn cho em.”
Hứa Ý Nùng không chịu buông tay, cuối cùng anh đành phải thôi. Ôm nhau không biết bao lâu, Hứa Ý Nùng bắt đầu liên tiếp dậm chân, anh hỏi có phải bị muỗi chích không, Hứa Ý Nùng gật gật đầu, anh làm bộ lại muốn đi lên, “Anh về lấy bình xịt chống muỗi.”
Hứa Ý Nùng giữ chặt anh, “Không sao, em đâu có yếu ớt như vậy.”
Anh xoa xoa mặt cô, “Anh biết, nhưng sau này em có thể yếu ớt với anh.”
Ngoại trừ anh họ thì vẫn chưa có ai quan tâm cô như vậy, đáy lòng Hứa Ý Nùng xúc động không thôi, cánh mũi lại bất giác chua xót.
Cô rất muốn cùng anh đến đại học A, cùng nhau tốt nghiệp, cùng nhau cắm rễ ở một thành phố, cùng nhau phấn đấu, cùng nhau trải qua từng khoảnh khắc ngọt ngào hoặc khổ sở, nhưng bây giờ bởi vì một sai lầm trong kỳ thi của cô, tất cả đều hỏng bét.
Lại có muỗi cắn cô, vết ban màu đỏ nhanh chóng nổi bật trên cổ và trên cánh tay trắng nõn của cô, Vương Kiêu Kỳ phất tay vài cái xua đi nhưng không có tác dụng, hỏi cô có muốn đi lên không.
Hứa Ý Nùng không lên tiếng, anh nhìn ra sự cố kỵ của cô, xoa bóp tay cô rồi nói, “Bà nội về quê rồi, mấy ngày nay không có ở nhà.”
…
Hứa Ý Nùng ngồi trên sô pha, nhìn điện thoại di động có rất nhiều cuộc gọi nhỡ nhưng cô không gọi lại. Vương Kiêu Kỳ từ phòng vệ sinh đi ra, trong tay cầm một chiếc khăn ướt còn bốc hơi nóng, “Trong nhà không có khăn mới, cái này là của anh, em dùng tạm nhé.”
Thấy Hứa Ý Nùng cũng không bài xích, anh nhẹ nhàng lau khô mặt cho cô. Lau mặt xong, Hứa Ý Nùng cảm thấy trên người mình cũng có mùi hương của anh, anh cúi đầu tiếp tục nghiêm túc lau tay cho cô. Mới vừa cầm tay trái của cô lên, tay phải của cô liền ôm eo anh, đầu vùi vào lòng anh, tay anh phủ lên tóc cô không nhúc nhích nữa, thật lâu sau, cô khàn giọng mở miệng.
“Từ khi em bắt đầu nhớ được, bố mẹ em rất ít quan tâm em, bọn họ đều dốc hết sức mình vào sự nghiệp, một người liều mạng vì chức danh giáo viên, một người liều mạng vì quản lý tài vụ, bọn họ ném em qua nhà bà nội một thời gian, nhưng bà nội em là một người cực kỳ trọng nam khinh nữ, cảm thấy con gái như em sớm muộn gì cũng gả cho người ngoài, cũng chướng mắt mẹ em. Bố em là người lúc nào cũng nhìn trước ngó sau, khúm núm nhẫn nhịn, rồi lại có bệnh chung của đại đa số đàn ông – chủ nghĩa đàn ông. Mẹ em vì thế mà chịu không ít ấm ức, nhưng nói cho cùng bọn họ là vợ chồng, ngoại trừ đối mặt với bà nội em, những việc khác họ lại hết sức đồng lòng. Có đôi khi em cảm thấy kiểu hôn nhân này rất mâu thuẫn, cũng rất mệt mỏi.”
Tay Vương Kiêu Kỳ chốc chốc lại quấn quanh sợi tóc trên đỉnh đầu cô, nghe cô nói tiếp.
“Họ điển hình cho kiểu, bình thường không hỏi không quan tâm đến việc trong nhà, nhưng đến thời khắc mấu chốt lại muốn lấy thân phận phụ huynh ra làm chủ. Bố em cảm thấy việc em học lại làm mất mặt ông ấy, không đồng ý cho em đi…”
Hứa Ý Nùng dốc hết bầu tâm sự, coi anh như chỗ dựa duy nhất, chờ nói xong cô ngẩng đầu, “Có phải em lắm lời rồi không?”
Vương Kiêu Kỳ gạt mái tóc cô ra, lắc đầu, “Em tin có bố mẹ nào có thể thờ ơ với con cái mấy năm không? Thậm chí ngay cả thi đại học cũng không quan tâm.”
Hứa Ý Nùng nghi hoặc nhíu mày, anh lại nói, “So với bố mẹ em, từ nhỏ bố mẹ anh đã lười liếc mắt nhìn anh, giống như anh là gánh nặng trên con đường gây dựng sự nghiệp của họ vậy. Vì ném anh về đây, họ tình nguyện quyên góp tiền xây nhà cho trường học chứ cũng không muốn anh ở bên cạnh họ thêm một giây. Anh quay về thành phố C mấy năm thì gần như mất liên lạc với họ từng ấy năm.” Anh bật cười, “Đây chính là phú nhị đại trong mắt mọi người, kỳ thật lại bị bố mẹ vứt bỏ như đôi giày.”
Lần đầu tiên anh chủ động nói với cô về gia đình mình, Hứa Ý Nùng có kinh ngạc cũng có đau lòng.
“Nếu như không có bà nội, anh không biết nên đi nơi nào, cho dù có ưu tú hơn nữa cũng không đổi lại được một lời thăm hỏi của họ, cho dù chỉ là một cuộc điện thoại. Anh vẫn không hiểu, rốt cuộc anh đã làm sai điều gì khiến họ chán ghét như vậy.”
Hứa Ý Nùng nhớ tới chuyện sau khi thi đại học anh đã chặn mình lại và nói.
——
“Có thể đừng ghét tôi không?”
“Hoặc là, chán ghét cũng đừng cho tôi biết.”
Tay cô siết chặt bên hông anh, thấp giọng xin lỗi anh, “Xin lỗi anh.”
Hình như anh không nghe rõ, “Hửm?” một tiếng.
Hứa Ý Nùng lắc đầu không nói nữa.
Ngày hôm nay hai người không hề kiêng kỵ gì kể ra tâm sự của mình, giống như hai con thú nhỏ liếm láp vết thương thầm kín của nhau, cũng kéo gần khoảng cách giữa hai người hơn.
------oOo------