Tình Nào Sâu Như Tình Đầu

Chương 102: Mang thai (8)



 

 

Hứa Ý Nùng ngoại trừ giai đoạn đầu xuất huyết và nôn nghén khá nghiêm trọng ra, những kiểm tra thai kỳ sau đó đều thuận lợi, có điều thai của cô máy khá sớm, lúc thai được năm tháng cô đã cảm giác được bé cưng bắt đầu đá cô.

Mỗi lần bé cưng đá cô, cô đều có một cảm giác tồn tại kỳ diệu.

Nhưng theo sự phát triển của bé cưng, bụng của cô cũng phình to hệt như một quả bóng cao su, dáng người vốn thon thả quyến rũ cũng trở nên mập mạp.

Cô khó tránh khỏi có chút lo âu, có một buổi tối cơm nước xong, cô gối lên hai chân Vương Kiêu Kỳ lười biếng nằm trên sô pha, “Chồng, em béo lên rồi, nếu sinh bé cưng xong không lấy lại dáng thì làm sao bây giờ?”

Vương Kiêu Kỳ không coi trọng chuyện này, không chút nghĩ ngợi nói,

“Không đâu, em thế nào anh cũng cảm thấy đẹp.”

Còn đặt tay lên bụng bầu tròn trịa của cô, dịu dàng hỏi, “Có phải không bảo bối?”

Hứa Ý Nùng ngây người, sau đó kéo anh bắt đầu lên án, “Anh, anh, anh gọi nó là bảo bối!”

Vương Kiêu Kỳ mỉm cười, “Thì sao?”

Cô bĩu môi, “Anh chưa từng gọi em là bảo bối.”

Anh nhéo mũi cô,

“Em ghen với cả con? Có ấu trĩ không cơ chứ?”

Trong lòng cô tràn đầy ấm ức,

“Nhưng anh chưa từng gọi em là bảo bối.”

Sau khi mang thai, không biết có phải do nguyên nhân progesterone không mà cô trở nên cảm tính lại rất mẫn cảm, xem Douyin lúc thì cười lúc thì khóc, bây giờ còn vì anh gọi con là bảo bối mà cũng muốn so đo với anh đến cùng.

Sở dĩ anh không gọi cô là bảo bối, là bởi vì anh thấy cách xưng hô này quá mức sến sẩm. Còn bởi vì có một lần cô trốn trong chăn đọc ngôn tình đến xúc động, bắt lấy anh gặm vài miếng rồi lại đá anh văng ra xa.

Anh bị trêu chọc thì phải xử đẹp cô, hết mổ chỗ này lại hôn chỗ khác. Cô lại ngăn cản anh, nói, “Đừng nhúc nhích” rồi xấu xa bắt anh học theo cách nói chuyện của mấy tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết ngôn tình, “Người phụ nữ kia, em đã đốt lửa thì nên phụ trách dập lửa đi chứ.”

Vừa nghe vậy anh lập tức giơ tay bóp mặt cô, ném di động sang một bên,

“Em lại đây cho anh.”

Thấy anh không phối hợp, cô ghét bỏ anh, “Vương Kiêu Kỳ, anh chẳng biết trêu chọc gì cả, anh xem nam chính trong tiểu thuyết nói kia kìa...”

Anh giật lấy di động của cô rồi ném nó đi, dùng bàn tay ấn giữ cô lại mạnh mẽ hôn cô.

Vài phút sau.

“Ai trêu chọc?”

Cô khóc không ra nước mắt: “Anh, anh...”

Anh ép cô mở mắt, “Anh là ai?”

“Chồng, chồng...”

Một lát sau cô lại gối lên cánh tay anh, nói: “Trong tiểu thuyết ngôn tình, mỗi lần làm xong tổng tài bá đạo đều gọi nữ chính là bảo bối.”

Anh hỏi, “Rồi sao?”

Cô cọ cọ anh, “Ngày nào đó anh gọi em như vậy em sẽ chỉ cảm thấy anh bị úng não.”

“...”

Lời rõ ràng là cô nói, bây giờ người trở mặt đổ hết tội lỗi cho anh cũng là cô.

Thời đi học anh đã cảm thấy cô trở mặt còn nhanh hơn lật sách, nhiều năm trôi qua không ngờ vẫn là như vậy.

Nhìn dáng vẻ ấm ức của cô, anh không thể không mềm lòng, còn có thể làm sao bây giờ? Vợ mình chỉ có thể tự mình dỗ dành.

Anh kéo cô lại ôm vào lòng, ghé vào tai cô hạ giọng gọi một tiếng làm say lòng người,

“Bảo bối...”

Tuy đã là vợ chồng già, thế nhưng lúc Hứa Ý Nùng nghe được tim vẫn đập hẫng nửa nhịp, cô ôm cổ anh lắc lư qua lại, không ngừng làm nũng, “Vẫn muốn nghe vẫn muốn nghe, gọi lại một lần nữa, gọi lại một lần nữa.”

Vương Kiêu Kỳ cưng chiều hôn lên vành tai cô, lặp lại, “Bảo bối, bảo bối...”

Hứa Ý Nùng háo hức hệt như một đứa trẻ, nâng mặt anh lên cùng anh hôn môi, hai người càng hôn càng sâu.

Chốc sau cô mệt mỏi nằm sấp trên người anh, ghé vào tai anh thì thầm những lời quyến rũ mời gọi.

Nhưng mặc kệ cô nói gì, Vương Kiêu Kỳ cũng chỉ nhìn cô, từ chối một cách vô tình, cũng lặp lại ba chữ,

“Không thể, không được, không tốt.”

Hứa Ý Nùng lại bò lên một chút, làm nũng với anh,

“Mang thai giữa kỳ đã...”

Vương Kiêu Kỳ tiếp tục “mặt lạnh” cảnh cáo, “Vậy cũng không được, em quên chuyện bất ổn thời kỳ đầu rồi à? Đừng có lành vết sẹo lại quên đau.”

Hứa Ý Nùng nghe anh nói mà lòng vẫn còn sợ hãi, đành phải tiu nghỉu ngồi trong trong lòng anh,

“Nhưng hiện tại đã là giữa kỳ, an toàn rồi.”

Anh ăn ngay nói thật, “Anh chỉ muốn em và con bình an vô sự, trước khi nó ra đời thì không có thứ gì là trăm phần trăm an toàn, mà anh lại càng không có ham muốn cá nhân.”

Cảm giác được Hứa Ý Nùng càng lúc càng hụt hẫng, anh đành dịu dàng vuốt ve đầu cô, an ủi, “Ngoan, qua mấy tháng nữa là tốt rồi.”

Đáy mắt Hứa Ý Nùng như có sương mù, giọng nói cũng trở nên mềm mại, “Em chỉ là, có chút nhớ anh.”

Vương Kiêu Kỳ nghiêm trang nói, “Anh biết, nhưng bây giờ còn chưa phải lúc.”

Hứa Ý Nùng lúc này đã hoàn toàn nổi giận,

“Vương Kiêu Kỳ, con người anh có lúc rất xấu xa, có lúc lại chẳng hiểu phong tình gì cả.”

Vương Kiêu Kỳ nở nụ cười, nhận toàn bộ,

“Bây giờ em nói gì cũng đúng, anh thừa nhận, cái gì cũng là lỗi của anh.”

Hứa Ý Nùng bất mãn đá anh một cái, giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng bụng cô đã lớn, cả người giống như con cá nóc mũm mĩm đang ở trạng thái phòng ngự cấp một, làm sao có thể cử động linh hoạt như trước đây.

Vương Kiêu Kỳ đưa tay đỡ cô, “Đi đâu?”

“Đi tắm rửa.”

Anh bèn bế cô vào phòng tắm, còn vô sỉ hỏi cô, “Có muốn anh tắm giúp không?”

Hứa Ý Nùng đang tức giận vì chuyện vừa rồi, thẳng thừng đấm vào ngực anh, nhân cơ hội cắn ngược một cái, “Anh không cho em đụng, cũng đừng mơ chạm vào em!”

Vương Kiêu Kỳ mặc kệ cô, đặt cô vào phòng tắm,

“Được, vậy em tự tắm đi, anh ở bên cạnh trông chừng.”

Hứa Ý Nùng không cho, “Anh cũng không được nhìn!”

“Được, vậy thì không nhìn, anh đứng đây chờ em được không?”

“Không được!”

Dù sao cuối cùng Vương Kiêu Kỳ cũng bị cô đuổi ra khỏi phòng tắm.

Nhưng đến khi Hứa Ý Nùng tắm xong mới phát hiện mình không lấy khăn tắm, hết cách rồi, đành phải đứng đó hắng giọng gọi, “Vương Kiêu Kỳ!”

Vương Kiêu Kỳ vẫn canh giữ ở cửa, nghe thấy tiếng gọi của cô lập tức mở cửa đi vào, một luồng hơi nóng đập vào mặt, dáng vẻ cô vừa tắm xong hoàn toàn hiện ra trước mắt anh.



Mang thai khiến cả người cô trở nên đẫy đà hơn so với trước kia, dưới ánh hào quang của thiên chức làm mẹ, vẻ đẹp của cô cũng mang một phong vị khác.

Yết hầu Vương Kiêu Kỳ khẽ lăn, lúc anh mở miệng, giọng nói như bị hơi nóng hun qua, có chút khàn khàn.

“Sao vậy em?”

Hứa Ý Nùng đúng lý hợp tình nói với anh, “Em không lấy khăn tắm, anh đi lấy cho em đi.”

Vương Kiêu Kỳ đương nhiên là không dám chậm trễ đi ra ban công lấy khăn tắm, chỉ là lúc trở lại phòng tắm, khi Hứa Ý Nùng đưa tay muốn nhận lấy anh lại không đưa cho cô, mà đứng ở đó tự tay lau người cho cô.

Anh nói, “Bây giờ bụng em lớn rồi, càng ngày càng bất tiện, chuyện tắm rửa lau người này để anh làm là được.”

Hứa Ý Nùng cố ý hất hất mái tóc ướt sũng của mình làm nước bắn tung tóe lên mặt và quần áo anh, rõ ràng còn bất bình vì chuyện vừa rồi.

Vương Kiêu Kỳ mặc cho cô muốn làm gì thì làm, lau nửa người trên cho cô rồi ngồi xổm xuống lau hai chân cô.

“Tay vịn vào vai anh, nâng chân lên.” Anh cẩn thận dặn dò cô, động tác nhẹ nhàng cẩn thận.

Hứa Ý Nùng nhìn dáng vẻ quỳ một gối của anh, trái tim cũng mềm nhũn, ngoan ngoãn đặt tay lên vai anh, nâng chân trái của mình lên.

Anh nâng bắp chân của cô, kiên nhẫn lau chùi bắp chân và bàn chân cô, sau đó lại mang dép lê cho cô, chân kia cũng giống như vậy.

Làm xong những thứ này, anh dùng áo choàng tắm rộng rãi bọc kín Hứa Ý Nùng, cầm lấy máy sấy thử nhiệt độ sấy tóc cho cô.

Hứa Ý Nùng bị gió nóng của máy sấy tóc làm cả người phát nóng, trong gương nhìn thấy áo sơ mi của anh đã ướt một nửa, loáng thoáng lộ ra hình dáng cơ ngực săn chắc.

Cô kìm lòng không đậu nuốt nước miếng, lại bắt đầu phân tâm.

Cô đột nhiên xoay người, từ lưng dán ngực biến thành mặt đối mặt, miệng nũng nịu gọi: “Chồng...”

Vương Kiêu Kỳ dùng đầu ngón tay chải vuốt tóc cô,

“Hửm?” một tiếng.

Cô dán sát vào chỗ đó của anh, hai tay quấn chặt eo anh, bắt đầu níu áo sơ mi của anh, đồng thời kiễng mũi chân mút nhẹ yết hầu của anh.

Anh đứng im bất động, cô lại giở trò xấu hệt như con rắn trườn lên người anh, anh sợ cô ngã xuống, phản ứng đầu tiên là tắt máy sấy rồi đón lấy cô.

Cô lại ghé vào tai anh, hà hơi cắn tai anh, “Anh nhớ em không? Có nhớ em không?”

Anh không nói lời nào, cô lại đổi sang dùng hai tay ôm mặt anh hôn một phen.

Từ mắt đến mũi đến môi.

Cả phòng tắm đều vang vọng tiếng tiếng hôn nặng nề của hai người.

Khi cô hôn môi anh lần thứ ba, anh vỗ nhẹ vào eo cô một cái, sau đó cô bị nhấc bổng lên, đồng thời một chân cũng bị nâng lên, cánh môi bị anh ngậm ngược lại, hơn nữa còn cực kỳ công kích xộc thẳng vào khoang miệng đòi hỏi.

Ban đầu cô còn sửng sốt, chờ ý thức được anh đã bị mình quyến rũ, cô nhịn không được lộ ra nụ cười đắc ý, bám chặt cổ anh quấn lấy chiếc lưỡi càng lúc càng nóng bỏng của anh, đầu lưỡi lôi kéo lẫn nhau, làm sâu thêm nụ hôn này.

Lần đưa đẩy qua lại này đã đến bước mất kiểm soát.

Tuy rằng không có súng thật đạn thật, nhưng cũng thỏa mãn lẫn nhau.

Đợi vòi hoa sen mở ra, Hứa Ý Nùng nằm sấp trong lòng Vương Kiêu Kỳ, để mặc anh tắm lại cho cô.

Cô được tiện nghi còn khoe mẽ nói, “Anh xem, cuối cùng cũng tắm chung đó thôi.”

Anh bôi sữa tắm cho cô, hơi thở nặng nề đã từ từ ổn định lại, anh nhắc nhở cô, “Chỉ một lần này, không có lần sau.”

Cô nghe thế thì hừ một tiếng, không khỏi oán giận,

“Nhỏ mọn.”

Tắm rửa xong, bụng cô đã đói đến mức kêu ùng ục, thoáng chốc ăn luôn hai chén cơm, vừa ăn xong đã muốn ngủ.

Cô tựa vào ghế, ôm bụng cảm thán, “Em cảm giác em ngày càng giống heo, ăn xong ngủ, ngủ xong ăn.”

Vương Kiêu Kỳ bưng canh đã nguội tới trước mặt cô, cố ý nói, “Cảm giác? Chẳng lẽ không phải đã vậy rồi sao?”

Quả nhiên Hứa Ý Nùng trúng chiêu, vô cùng mất hứng gọi cả họ lẫn tên anh,

“Vương Kiêu Kỳ, rõ ràng anh nói anh không chê em mà!”

“Anh nào dám chê em.” Vương Kiêu Kỳ thay cô nếm thử một miếng, cảm thấy nhiệt độ vừa phải thì giục cô uống canh, “Uống xong rồi đi ngủ.”

Hứa Ý Nùng đã ngáp mấy cái liền, khoát tay nói,

“Không uống không uống, buồn ngủ quá, sao đến giữa thai kỳ mà em vẫn buồn ngủ thế nhỉ? Cứ tưởng đầu thai kỳ mới thích ngủ thôi chứ.”

“Vậy đi ngủ đi.” Vương Kiêu Kỳ buông bát đũa ôm cô về phòng, bắt đầu kiên nhẫn dỗ cô ngủ.

Hứa Ý Nùng vừa chạm vào giường đã nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Vương Kiêu Kỳ đắp chăn cho cô, ở bên cạnh một hồi lâu.

Đứa bé trong bụng còn chưa ra đời, đứa lớn này đã đủ khiến anh bận rộn, nếu lại thêm một đứa nữa, anh hẳn là sẽ càng thêm bận rộn.

Nhưng nghĩ đến việc còn mấy tháng nữa nó sẽ ra đời, đáy lòng anh đã ấm áp như ánh nắng ngày xuân, gần như tan chảy.

Anh cúi người hôn lên trán Hứa Ý Nùng, lại cách chăn hôn lên bụng cô, biết rõ nó có thể không nghe thấy, vẫn dịu dàng nói một câu.

“Bố yêu hai mẹ con.”

Nửa đêm, Hứa Ý Nùng đang ngủ đột nhiên bật khóc, Vương Kiêu Kỳ hoảng sợ, vội vàng đứng dậy bật đèn hỏi cô làm sao vậy.

Hứa Ý Nùng càng khóc dữ dội hơn,

“Em, em nằm mơ, mơ thấy mình mang thai lại một mình ở Nhật Bản, gọi tên anh khắp nơi nhưng anh không xuất hiện.”

Cô càng nói càng ấm ức,

“Anh không cần em và con nữa.”

Vương Kiêu Kỳ biết cô đang mang thai nên cảm xúc phập phồng bất định, cũng ngày càng dính người, bèn ôm cô lại vừa lau nước mắt vừa dỗ dành, “Giấc mơ đều ngược lại, sao anh nỡ không cần em và con chứ?”

Hứa Ý Nùng hít mũi, “Nhưng em rất buồn bã.”

Vương Kiêu Kỳ ôm cô đặt lên đùi mình, lắc nhẹ như dỗ trẻ con, “Đừng buồn nữa, anh đây mà.”

Hứa Ý Nùng tham lam cảm giác an toàn anh mang đến, cuộn mình vào lòng anh, “Vậy anh ôm em ngủ đi.”

Anh dịu dàng nói nhỏ,

“Được, anh ôm em ngủ.” Lại vỗ nhẹ lưng cô, “Ngủ đi.”

Hứa Ý Nùng còn nói, “Anh không gọi em là bảo bối.”

Vì thế Vương Kiêu Kỳ nói thêm, “Ngủ đi, bảo bối.”

Hứa Ý Nùng lúc này mới hài lòng nhắm mắt lại, ở trong lòng anh dần dần chìm vào mộng đẹp.

Từ đó về sau, cô dưỡng thành thói quen muốn được anh ôm ngủ, còn nhất định phải nghe anh gọi là bảo bối trước khi ngủ, chỉ là theo thời gian bụng cô càng ngày càng nặng, cứ ôm ngủ như vậy, mỗi sáng thức giấc Vương Kiêu Kỳ gần như tê dại cả người, nhưng anh thích như thế, cũng cưng chiều cô vô hạn.

# Sau khi phản ứng mang thai kết thúc, Hứa Ý Nùng không còn tiết chế ăn uống nữa, cộng thêm được Vương Kiêu Kỳ cưng chiều, cô càng ăn uống tự tin hơn.

Kết quả là để bụng đói nhưng vẫn không vượt qua kiểm tra tiểu đường thai kỳ, bác sĩ bảo cô từ nay về sau phải chú ý kiểm soát ăn uống.

Từ đó, Vương Kiêu Kỳ bắt đầu không cho cô ăn uống lung tung nữa.

Nhưng chuyện này đâu phải nói kiểm soát là kiểm soát được, có đôi khi đã khuya cô đột nhiên muốn ăn McDonald, mặc kệ mấy giờ vẫn gọi một phần Big Mac.

Để không bị Vương Kiêu Kỳ phát hiện, cô cố ý thừa dịp anh mở cuộc họp video trong phòng sách để gọi đồ ăn, còn đặc biệt ghi chú: Đến cửa gọi điện thoại, không được bấm chuông cửa.

Nhưng trùng hợp chính là, cuộc họp video này do Vương Kiêu Kỳ chủ trì chứ không giảng chính, anh sợ Hứa Ý Nùng đột nhiên gọi anh trong lúc người khác nói, nên cố ý chỉ đeo một bên tai nghe bluetooth.



Đột nhiên anh nghe được phòng khách truyền đến tiếng dép lê ma sát lên sàn nhà, còn có tiếng mở cửa, bèn tháo tai nghe xuống, đứng dậy mở cửa phòng sách.

“Xin chào, McDonald của cô đây.”

“Cảm ơn nhé!”

“Không có gì.”

Hứa Ý Nùng vui vẻ cầm đồ ăn đang định uống một ngụm coca, ai ngờ vừa cẩn thận đóng cửa, quay người lại đã thấy Vương Kiêu Kỳ khoanh tay tựa vào khung cửa phòng sách.

Bị bắt ngay tại trận, cô giật mình, vội vàng giấu đồ ăn ra sau lưng, vừa mở miệng đã chột dạ.

“Anh, không phải anh đang bận sao?”

Vương Kiêu Kỳ không trả lời, chỉ gọi cô tới, “Lấy cái gì đưa anh xem.”

Cô còn đang giãy dụa, “Không có gì, chỉ là chuyển phát nhanh thôi.”

“Chuyển phát nhanh gì?”

“Em cũng không biết, gần đây mua nhiều đồ, toàn là đồ của em bé, phải tháo ra mới biết được.”

Vương Kiêu Kỳ ồ một tiếng, đi tới, “Vậy anh tháo giúp em.”

Anh đi tới cô liền chạy trốn: “Không phải anh đang họp video sao? Anh đi làm việc của anh đi, em tự tháo.”

Cô nói xong muốn đi vào phòng bếp, nhưng chân cô có dài hơn nữa cũng không dài bằng Vương Kiêu Kỳ, người ta chỉ cần vài bước đã chặn được cô, từ phía sau dùng một tay ôm lấy cô, mà phần McDonald kia cũng bị anh thuận tay giật lấy.

“Chuyển phát nhanh? Đồ của em bé?” Anh giơ chứng cứ phạm tội chất vấn cô.

Hứa Ý Nùng tự biết trốn không thoát, đành phải thừa nhận, “Em đói bụng.”

Vương Kiêu Kỳ rất có nề nếp, “Đói bụng có lương khô, bác sĩ nói thế nào? Có phải bảo em kiểm soát ăn uống không? Vậy mà em còn gọi loại đồ ăn có hàm lượng calo cao thế này.” Anh mở ra nhìn vào trong,

“Hamburger, khoai tây chiên, gà viên, coca.” Sờ vào còn thấy lạnh, môi anh lập tức mím thành một đường thẳng.

Sau đó anh bắt đầu nghiêm khắc gọi tên đầy đủ của cô.

“Hứa Ý Nùng.”

Trước khi bị anh thuyết giáo, Hứa Ý Nùng định dùng mỹ nhân kế làm nũng, cô cúi đầu lại gần muốn ôm anh, anh lại lui về phía sau không để cho cô thực hiện được.

“Đừng có lần nào cũng giở trò đó với anh, hôm nay không có tác dụng đâu.” Anh đặt đồ lên bàn ăn, lần này quyết không nương tay.

“Không phải anh không cho em ăn, là lượng đường trong máu của em đã rất cao, biết không? Nếu không kiểm soát em, em và con đều sẽ bị ảnh hưởng, sao em lại không nghe lời chứ? Nhất định phải làm cho anh lo lắng có phải không?” Anh lại gõ bàn, “Còn coca đá size lớn, Hứa Ý Nùng, em đúng là làm anh tức chết mà.”

Thấy anh đã giận thật, Hứa Ý Nùng cúi đầu cụp mắt không dám nhìn anh, ngập ngừng nói,

“Em sai rồi.”

Lại kéo tay anh lắc lắc, “Sau này sẽ không bao giờ nữa.”

Nhưng lúc cô bị anh quát không dám nói lời nào, Vương Kiêu Kỳ lại không kìm được mà mềm lòng.

Cô luôn chuẩn xác nắm thóp được anh, ai bảo cô là mạch máu của anh chứ.

Anh âm thầm thở dài, đi tới sờ sờ bụng cô, mượn lời nói chuyện với bé con cho cô bậc thang bước xuống.

“Xin lỗi bé cưng, vừa rồi giọng bố hơi gắt, là vì mẹ không chịu nghe lời, con đừng sợ.”

Lại thấy Hứa Ý Nùng ấm ức bĩu môi, anh nhìn thời gian, phải một chốc nữa cuộc họp video mới kết thúc, bèn xắn tay áo lên nói, “Anh đi nấu cho em một bát mì kiều mạch.”

Hứa Ý Nùng vừa nghe thì mặt càng nhăn lại, “Cái đó khô cằn có ngon lành gì đâu.”

Vương Kiêu Kỳ nhấn mạnh, “Bây giờ chế độ ăn uống của em chủ yếu là kiểm soát đường, chứ không phải quan tâm có ngon hay không.”

Hứa Ý Nùng cảm thấy nhân sinh không còn gì luyến tiếc, anh thì bảo cô ngồi trong phòng ăn chờ anh, trước khi vào bếp anh còn không quên mang theo phần McDonald's kia, đề phòng cô ăn vụng.

Hứa Ý Nùng làm mặt quỷ với bóng lưng anh, cũng không trông cậy anh có thể nấu một bát mì kiều mạch ra trò gì.

Nào ngờ chỉ chốc lát sau trong phòng bếp đã bay tới mùi mì ăn liền.

Hứa Ý Nùng hoài nghi đi qua nhìn thử, thấy mì anh nấu là mì kiều mạch, nhưng lúc cho gia vị lại là gia vị mì ăn liền, tuy rằng chỉ có một chút, nhưng cũng làm cho hai mắt cô không khỏi tỏa sáng, vui vẻ ôm anh từ sau lưng, nịnh nọt.

“Chồng, em biết anh thương em mà, anh là tốt nhất!”

Vương Kiêu Kỳ vớt mì đã nấu ra, gắp một chút cho cô nếm thử trước.

Hứa Ý Nùng nóng lòng muốn thử, nhưng bởi vì quá nhanh nên bị bỏng miệng, Vương Kiêu Kỳ vội vàng buông đũa xuống.

“Bớt dặn em một câu đã bị phỏng, cũng đâu có ai tranh ăn với em, gấp cái gì chứ?” Rồi nâng mặt cô lên kêu cô há miệng, “Nào, nóng chỗ nào? Để anh xem.”

Hứa Ý Nùng ngoan ngoãn há miệng, chờ đến khi anh lại gần, cô nói, “Em lừa anh đấy, ai bảo anh vừa rồi hung dữ với em, còn nói xấu em trước mặt con nữa.”

Vương Kiêu Kỳ vỗ nhẹ mông cô, “Nghịch ngợm.”

Hứa Ý Nùng giục anh đi vớt mì, nếu không sẽ mềm nhũn hết.

Ngay lúc Hứa Ý Nùng tràn đầy hào hứng chuẩn bị ăn mì, Vương Kiêu Kỳ ngồi đối diện cô mở túi McDonald ra. Cô thấy anh dựa lưng vào ghế, cầm lấy ly coca cắm ống hút uống trước mặt cô.

Hứa Ý Nùng tức gần chết, “Anh! Anh chơi xấu nhé Vương Kiêu Kỳ!”

Vương Kiêu cười vô hại, “Em ăn của em, anh uống của anh, anh chơi xấu gì chứ? Em mua cũng mua rồi, anh cũng không thể lãng phí.”

“Rõ ràng anh cố ý!”

Vương Kiêu Kỳ nhẹ nhàng gõ ly coca lên bàn, nhắc nhở cô mau ăn mì, còn nói, “Nếu em biểu hiện tốt, không phải anh không thể cân nhắc cho em uống một ngụm.”

Hai mắt Hứa Ý Nùng lại sáng lên, “Thật sao?”

“Phải xem biểu hiện của em.”

Thế là Hứa Ý Nùng cầm đũa ngoan ngoãn ăn mì, chờ cô ăn hết, cô đẩy cái bát tới trước mặt Vương Kiêu Kỳ,

“Em ăn hết rồi chồng, anh có thể thưởng cho em một ngụm coca được không?”

Vương Kiêu Kỳ cúi đầu nhìn cái bát trụi lủi, ừ một tiếng, nhưng rất xin lỗi nói với cô, “Coca anh vừa uống hết rồi, phần thưởng cho em nợ trước vậy, chờ lần sau.”

Lúc này Hứa Ý Nùng mới ý thức được anh đang trêu cợt mình, cô buông đũa xuống không nói không rằng tức giận định đi.

Vương Kiêu Kỳ thấy cô giận thật thì không giỡn nữa, đứng dậy kéo cô lại.

“Bây giờ em ngày càng nóng tính nhỉ, đùa một chút cũng không được.”

Hứa Ý Nùng đánh anh, lần này đổi lại là cô hung dữ,

“Anh không biết phụ nữ có thai tính tình quái lạ sao? Bớt chọc em lại, em nói cho anh biết.”

Vương Kiêu Kỳ ngồi trên sô pha, cũng kéo cô ngồi xuống đùi mình, mở nắp ly coca ra giơ lên trước mặt cô.

“Được rồi, anh nói lời giữ lời, cho em uống một ngụm.”

Hứa Ý Nùng gật đầu, vừa định cầm cái ly, lại thấy Vương Kiêu Kỳ đưa ly vào miệng mình, cô sửng sốt, chỉ cho là anh lại đùa giỡn cô, vừa muốn bùng nổ thì anh đột nhiên giữ gáy cô rồi ấn về phía mình.

Cánh môi hai người chạm nhau, đồng thời cô cũng nếm được vị ngọt của coca. Cô mút liếm, chưa bao giờ cảm thấy uống ngon như vậy.

Đợi Vương Kiêu Kỳ muốn rời đi, quả nhiên cô giở trò vô lại.

“Chồng, em muốn uống một ngụm nữa.”

Vương Kiêu Kỳ dường như đã sớm chuẩn bị, dốc ngược ly coca ra hiệu cho cô nhìn cũng nói cho cô biết.

“Đã nói một ngụm là một ngụm, lần này hết thật rồi.”

“...”

------oOo------

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv