Một bữa tiệc hoành tráng chúc mừng cuộc sống trở lại bình yên, đúng với quỹ đạo của nó đã được diễn ra tại một quán karaoke có tiếng ở thành phố. Cả quán nay được ba đại thiếu gia bao trọn. Từng món ăn cũng như rượu được mang lên đầy đủ. Cả Giang Hạ Thần, Mặc Khả Niệm, Hạ Uy Duật, Cẩm Chỉ Lam, Hàn Phong và Hạ Chi cùng nâng ly chúc mừng.
- 2....3....dô....không say không về!
Cả sáu người cùng nhau hò hét, nô đùa. Sáu ly wishky thượng hạng va chạm vào nhau tạo ra âm thanh nghe thật vui tai.
Vừa đưa ly rượu lên miệng định uống, Mặc Khả Niệm đã bị Giang Hạ Thần cản lại:
- Em đừng có mà làm càn. Phụ nữ mang thai không được uống rượu. Anh chỉ cho em cầm chơi chơi vậy thôi. Anh đi lấy nước ép cho em.
- Ơ....em chỉ uống một xíu thôi cũng không được sao?
- Tất nhiên là không rồi. Phải biết suy nghĩ cho bé con của chúng ta chứ.
Một màn cẩu lương của hai người khiến cho bốn người còn lại phải phát chán. Ra vẻ mình là người có gia đình sao?
Cẩm Chỉ Lam ở bên cạnh cũng không chịu thua, lấy từ trong túi áo của Hạ Uy Duật ra những tấm thiệp màu đỏ rực đưa cho hai người bạn thân của mình.
Nhận tấm thiệp trên tay, cả Mặc Khả Niệm và Hạ Chi đều tỏ vẻ bàng hoàng.
- Chỉ Lam à, chuyện này là thật sao?
Đưa tay xoa xoa bụng của Mặc Khả Niệm cô đáp:
- Bằng chứng rõ ràng như vậy rồi còn có thể là giả sao?
Giang Hạ Thần đấm nhẹ lên bờ vai của Hạ Uy Duật mà trêu trọc:
- Thật không ngờ đấy. Người như cậu lại có thể nhanh đến vậy.
- Anh họ à, đây là lần đầu tiên em lập gia đình cũng là lần đầu tiên em gọi anh một tiếng "anh họ," mong anh có thể tới chúc phúc cho bọn em. Nhưng phải thật lòng nha.
- Tiểu tử nhà cậu muốn trêu trọc tôi sao?
Cẩm Chỉ Lam nở một nụ cười thật nguy hiểm, bước từng bước đến bên cạnh Hạ Chi, vòng tay ôm lấy vai Hạ Chi, cô lên tiếng:
- Em chồng, tương lai sau này phải nhờ em giúp đỡ chị rồi!
Hạ Chi cảm giác như bị bắt nạt liền đi tới ôm lấy Mặc Khả Niệm:
- Chị, câu ấy bắt nạt em!
- Nào nào, em dâu tương lai, không được ăn hiếp tiểu công chúa bé nhỏ này nha.
- Tớ mới không thèm nha!
Hàn Phong nở một nụ cười vui vẻ chúc mừng:
- Cậu được lắm đó. Chúc hai người hạnh phúc nha! Sớm sinh quý tử!
- Cảm ơn! Vẫn là cậu hiểu tôi đó Phong Phong và chúc cho cậu sớm trở thành một người trong đại gia đình này nha.
Hạ Chi nghe câu nói của Hạ Uy Duật liền cầm quả táo trên bàn ném về phía anh để ngăn chặn lại cái miệng nói những lời đáng ghét:
- Anh đừng có mà nói linh tinh.
Cắt đứt cái bầu không khí chán ngắt này, Cẩm Chỉ Lam liền lên tiếng:
- Thôi được rồi, để chúc mừng chúng ta hát đi.
- Được đó! Mọi người mau chọn bài đi nào.
Mặc Khả Niệm cũng hào hứng hùa theo.
..........
Ngồi trên xe, Mặc Khả Niệm nở nụ cười tươi quay sang nói với Giang Hạ Thần:
- Vậy là Hạ Uy Duật và Chỉ Lam kết trái ngọt rồi đó. Chỉ còn có Hàn Phong và Tiểu Chi nữa thôi. Anh cũng mau mau giục Hàn Phong tỏ tình đi nha.
Nói là vậy nhưng trong lòng của Mặc Khả Niệm vẫn mong cả cặp của Mặc Mộc Lan và Ngô Gia Kỳ có thể nhanh chóng lấy được sự đồng ý của Mặc Hàm và tiến tới một hôn lễ thật hoành tráng.
Xoa lên mái tóc của cô, Giang Hạ Thần cười nói:
- Tiểu bảo bối em lo chuyện bao đồng quá rồi đó.
- Em chỉ nhắc nhở thôi mà lo chuyện bao đồng gì chứ? Chẳng lẽ anh không muốn chuyện đó xảy ra sao?
- Chỉ cần em muốn thì tất nhiên anh sẽ muốn rồi. Ngoài ra anh còn có thể giúp điều ước em muốn thành sự thật nữa.
Đúng lúc này chuông điện thoại của Mặc Khả Niệm vang lên.
- Alo! Có chuyện gì vậy chị?
- Chị có chuyện vui này muốn thông báo với em.
- Chuyện gì vậy ạ?
- Chị và Gia Kỳ đăng kí kết hôn rồi!
Nghe xong câu nói của Mặc Mộc Lan, Mặc Khả Niệm tròn mắt kinh ngạc:
- Thật sao? Ba đồng ý rồi ạ?
- Đúng rồi. Chắc lễ cưới sẽ diễn ra nhanh thôi. Em mau mau chuẩn bị tiền mừng cưới đi nha.
- Được thôi. Chị không phải lo vấn đề đó đâu.
- Ừm. Vậy chị cúp máy đây. Có ngày cưới chính thức chị sẽ gửi thiệp cho em.
- Vâng!
Vừa tắt máy, Giang Hạ Thần ở bên cạnh đã hỏi:
- Ai vậy? Mặc Mộc Lan sao?
- Vâng! Mà chị ấy dù sao cũng là chị của em, là chị vợ anh đó, anh không thể xưng hô sao cho đúng sao?
- Nhất thiết sao?
Câu hỏi của Giang Hạ Thần khiến cho Mặc Khả Niệm có chút tức giận, cô cau mày hỏi lại:
- Nói vậy là anh không coi gia đình em là gia đình của anh hả?
- Anh không có ý đó. Từ giờ anh sẽ sửa mà.
- Thế còn được!
Trong thời gian này anh phải phục tùng mọi mệnh lệnh của cô. Tránh để cô tức giận mới được. Với lại bây giờ họ và anh cũng là một gia đình, chuyện xưng hô sớm muộn cũng phải đổi thôi. Chỉ là anh vẫn chưa muốn vì những chuyện họ đối xử với vợ anh khiến anh vẫn có chút khó chịu nhưng vì cô anh sẽ mở lòng đón nhận họ.