Ngày hôm sau, Mặc Khả Niệm tới sớm để xem xét tình hình của Hạ Chi. Vì giờ cô đang mất trí nhớ nên dường như vụ tai nạn đó vẫn đang là một ẩn số.
"Vừa mới sáng sớm, mà bệnh viện đã xôn xao như vậy rồi. Có chuyện gì vậy nhỉ?" Nhìn chiếc giường cấp cứu đang được đưa vào, Mặc Khả Niệm thắc mắc nghĩ. Lúc chiếc giường lướt qua, cô như không thể tin vào những gì mình thấy. Người hô hấp khó khăn ở trên đó không ai khác chính là Cẩm Chỉ Lam. Khắp cả cơ thể cô chằng chịt vết thương, máu ở đầu còn đang chảy ra không ngừng.
Người chạy theo đằng sau chính là Hạ Uy Duật. Mặc Khả Niệm vội vã níu tay anh lại, cô hoảng hốt hỏi:
- Có chuyện gì vậy? Sao Chỉ Lam lại nằm trên đó.
Hạ Uy Duật liền đáp:
- Giờ không có nhiều thời gian để giải thích đâu. Tôi phải đi theo xem Chỉ Lam có xảy ra chuyện gì không đã. Cô liên hệ với ba mẹ cô ấy đi.
- Được.
Sau khi đưa Cẩm Chỉ Lam vào phòng phẫu thuật, Hạ Uy Duật không ngừng đi lại ở ngoài hành lang. Trái tim anh đập nhanh vô cùng. Chưa lúc nào anh lại sợ hãi như lúc này.
Lúc sáng sớm, anh đang trên đường đến đón Cẩm Chỉ Lam tới bệnh viện liền nhận được cuộc điện thoại của cô ấy với giọng nói vô cùng yếu ớt:
- Cứu....cứu tôi. Hạ Uy Duật....mau cứu tôi.
Sau đó là tiếng la hét thất thanh của Cẩm Chỉ Lam cùng tiếng "tút tút" ở đầu dây bên kia. Hạ Uy Duật bắt đầu cảm thấy không ổn liền phóng thật nhanh đến nhà của cô. Đứng ở bên ngoài bám chuông không thấy ai mở cửa, anh bèn nhập mật khẩu rồi đi vào. (Vì ổng yêu Cẩm Chỉ Lam nên mọi thứ về cô ấy anh đều biết nhe.)
Lúc anh vừa đi vào liền thấy cảnh Cẩm Chỉ Lam bị thương đang nằm thoi thóp ở trên nền đất lạnh lẽo. Chiếc cửa sổ thì mở toang chứng tỏ kẻ sát hại cô đã đi từ đường đó để thoát ra. Hiện tại tên đó không còn quan trọng nữa, quan trọng là phải đưa Cẩm Chỉ Lam đến bệnh viện và sau đó là gặp Mặc Khả Niệm ở đây.
Sau khi nghe Hạ Uy Duật kể lại, Mặc Khả Niệm bắt đầu thấy lo lắng. Xâu chuỗi tất cả mọi chuyện lại cô vẫn không thể hiểu tại sao hai người bạn thân nhất của cô lại liên tục xảy ra chuyện chứ?
Sau phẫu thuật, bác sĩ bước ra ngoài rồi nói:
- Bệnh nhân bị bạo hành. Các vết thương trên cơ thể đã được xử lý cẩn thận. Giờ chúng tôi sẽ chuyển cô ấy đến phòng hồi sức. Người nhà cần chú ý đến cô ấy nhiều hơn.
Nghe nói con gái bị bạo hành, ông bà Cẩm vô cùng thương con. Bà Cẩm cứ khóc mãi thôi. Hạ Uy Duật và Mặc Khả Niệm thì bất ngờ vô cùng. Cẩm Chỉ Lam không phải là ở một mình sao? Rốt cuộc người đã đánh Cẩm Chỉ Lam đến mức trọng thương nặng này là ai chứ? Nếu để Hạ Uy Duật anh biết được thì chắc chắn anh sẽ không để yên cho tên đó.
Giang Hạ Thần lúc này nghe tin cũng đã tới thăm. Sau đó cùng Hạ Uy Duật đi tới một chỗ kín người rồi đưa cho anh một tập hồ sơ:
- Đây là tất cả những tài liệu tôi điều tra được từ vụ của Tiểu Chi cùng Cẩm Chỉ Lam. Cậu xem đi. Tôi nghĩ đứng sau hai vụ này chính là một người.
Hạ Uy Duật lật từng trang giấy cùng tấm ảnh ra xem, anh vẫn thắc mắc:
- Những người đó rốt cuộc có mục đích gì chứ? Tại sao lại nhắm vào Tiểu Chi và Chỉ Lam?
Giang Hạ Thần khẽ thở dài, đưa tay lên day day trán:
- Theo suy đoán của tôi người đó dường như đang nhắm và Khả Niệm.
Nghe lời nói của Giang Hạ Thần, Hạ Uy Duật ngạc nhiên hỏi lại:
- Nhắm vào Khả Niệm? Vậy tại sao lại liên quan tới hai người kia chứ?
- Đây chắc chỉ là một lời cảnh cáo dành cho cô ấy thôi. Trong số chúng ta hơn hết phải thật cẩn thận.
Lúc này, từ phía sau Mặc Khả Niệm cũng đã đi tới. Không hề tỏ ra yếu đuối hay sợ hãi, cô đưa bàn tay mình về phía Hạ Uy Duật rồi nói:
- Có thể cho tôi xem tài liệu đó không?
Giang Hạ Thần thấy cô như vậy liền cản lại:
- Khả Niệm, chuyện này để anh giải quyết.
Kéo tay anh ra khỏi tay mình, Mặc Khả Niệm nói:
- Nếu chuyện này liên quan tới em thì em sẽ giải quyết nó. Anh đừng bận tâm.
Nói xong, không để cho Hạ Uy Duật phản ứng, Mặc Khả Niệm đã giật lấy tập hồ sơ trên tay anh. Cô muốn xem nó là vì cô vẫn không thể tin được một người giỏi takewondo như Cẩm Chỉ Lam lại có thể bị bạo hành. Chắc chắn là có điều gì đó ẩn giấu sau chuyện này.
Nhìn dòng chữ trên trang giấy kèm theo những hình ảnh tên hung thủ mặc bộ đồ đen, đeo khẩu trang và đội mũ được chụp qua camera, Mặc Khả Niệm lên tiếng:
- Chuyện này chắc chắn không đơn giản. Cẩm Chỉ Lam không phải là một cô gái yếu đuối nên sẽ không bao giờ có chuyện bị bạo hành. Người muốn hãm hại cô ấy một là có tài nghệ cao cường hai là dùng trò với cô ấy. Còn chiếc xe lao vào Hạ Chi thì chắc chắn không phải chỉ là vô tình. Người lái chiếc xe đó anh đã điều tra được chưa?
Giang Hạ Thần nhìn cô rồi gật đầu:
- Tìm được rồi. Để anh đưa em tới gặp ông ta.
- Cảm ơn anh!
Câu nói cảm ơn này khiến cho Giang Hạ Thần có chút không vui nhưng a h vẫn cố mỉm cười rồi gật đầu.