Khi thấy Giang Quân bước vào, Mặc Hàm nở nụ cười thật tươi chào đón ông. Giang Quân ngồi xuống bàn, ông nói:
- Ừm. Hôm nay tôi tới cũng là có chuyện muốn nói với ông.
Mặc Hàm nghe vậy nụ cười trên môi chợt vụt tắt. Ông ta rót rượu cho Giang Quân rồi bắt đầu lấy lòng:
- Giang tổng, trước hết hãy để cho tôi nói chuyện này. Thật ra tôi biết rằng Mộc Lan nhà tôi trong thời gian này đã khiến ông phải lo lắng rồi. Nhưng ông biết đấy, con bé còn trẻ tuổi nên hơi ngang bướng, mong ông có thể bỏ qua cho nó. Tôi nhất định sẽ bắt nó tới xin lỗi ông và Hạ Thần. Mong ông xem xét cho nó về Giang gia. Con gái lớn gả đi rồi lại trở về nhà khiến cho Mặc gia cũng khá khó xử.
Trước khi tới đây, Giang Quân cũng thầm đoán được Mặc Hàm hẹn ông ra chỉ là muốn Mặc Mộc Lan có thể trở lại Giang gia. Nhưng ông cũng quyết định rồi. Trong chuyện này cũng một phần tại ông, gián tiếp làm tổn thương đến cô, giờ phải bù đắp lại:
- Thật xin lỗi Mặc tổng. Tôi đã có một người con dâu mà tôi mong ước rồi. Hạ Thần cũng vô cùng thích cô bé ấy. Tôi nghĩ hôn nhân của giới trẻ thì để cho chúng nó tự quyết chứ hôn nhân của Hạ Thần và Mộc Lan không có tình yêu sẽ rất nhanh lụi tàn mà điều này có thể làm tổn thương đến Mộc Lan. Ông yên tâm đi, thời gian qua con bé rất ngoan, không làm chúng tôi thất vọng. Mặc gia quả dạy con rất tốt. Tuy không thể có quan hệ thân thiết với Mộc Lan nhưng số cổ phiếu và vốn đầu tư của Giang gia cho Mặc gia sẽ được chuyển nhượng hết cho Mộc Lan. Mong rằng có thể bù đắp cho cô bé.
Mặc Hàm nghe ông nói thì đắn đo suy nghĩ. Chỉ nói riêng về vốn đầu tư của Giang gia thôi cũng phải khiến cho một đời người tiêu mãi không hết vậy mà lại giao tất cả cho Mặc Mộc Lan như vậy quá tốt rồi còn gì.
- Được rồi. Tôi sẽ về nói lại với Mộc Lan.
- Được. Cảm ơn Mặc tổng.
Tuy ngoài miệng niềm nở như vậy nhưng sâu trong lòng Mặc Hàm vẫn cảm thấy có chút gì đó rất khó chịu. Tuy Giang gia giàu có và quyền quý nhưng đối xử với một Mặc gia nhỏ bé như vậy quả thật khiến người ta rất khó xử.
............
"Reng reng reng" điện thoại của Mặc Khả Niệm bất ngờ reo lên. Nhìn dòng số điện thoại lạ hoắc, cô có chút do dự không bắt máy. Nhưng vừa kết thúc lần gọi đầu, lần gọi hai lại tiếp tục diễn ra. Một nữ đồng nghiệp thấy vậy liền nói:
- Khả Niệm, cậu có điện thoại kìa. Nghe máy đi.
- Ừm.
Mặc Khả Niệm gật đầu rồi bắt máy:
- Alo! Ai vậy ạ?
Ở đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói khàn khàn vô cùng bí ẩn:
- Cô là Mặc Khả Niệm?
- Đúng là tôi!
- Cô có muốn biết sự thật về cái chết của mẹ cô không?
Mặc Khả Niệm khi nghe đến chuyện cái chết của mẹ mình liền ngạc nhiên, bàn tay cầm điện thoại khẽ run lên. Cảm xúc của cô vô cùng hỗn loạn:
- Ông là ai? Sao ông biết chuyện này?
- Cô không cần biết tôi là ai. Cô chỉ cần biết nếu muốn biết được sự thật về cái chết của mẹ cô thì hai giờ chiều ngày hôm nay hẹn cô ở hồ nước Vanless.
Nói xong, người đàn ông ở bên kia liền tắt máy. Dù Mặc Khả Niệm có gọi lại đến bao nhiêu lần nhưng trả lời lại cô chỉ có tiếng của tồng đài. Nữ đồng nghiệp ở bên cạnh liền thắc mắc:
- Có chuyện gì vậy Khả Niệm?
- Không có gì đâu!
Tâm trạng vô cùng bối rối, cô có nên tin lời người đàn ông kia không?
Đến đúng giờ, Mặc Khả Niệm liền đến điểm hẹn với người đàn ông đó.
- Chà....Cô là Mặc Khả Niệm đấy à?
Giọng của người đàn ông trung niên vang lên ở phía sau, Mặc Khả Niệm quay lại nhìn. Ông ta đeo khẩu trang nên cô không thể thấy rõ được mặt.
- Rốt cuộc ông là ai? Sao ông lại biết mẹ tôi?
- Tôi là ai không quan trọng. Quan trọng là những điều tôi biết còn nhiều hơn là cô nghĩ đó.
- Vậy sao?
- Tất nhiên rồi. Ngoài biết cô là con gái của Từ Ngọc Vân, ba cô là Mặc Hàm. Và những chuyện liên quan tới Từ Ngọc Vân tất nhiên tôi đã biết. Mẹ cô được bác sĩ chuẩn đoán ung thư não mà chết có đúng không? Lúc đó cô bao nhiêu tuổi nhỉ? À đúng rồi lúc đó còn hai tháng là đến sinh nhật sáu tuổi của cô đúng không?
"Từ Ngọc Vân" cái tên mà đã rất nhiều năm cô không được nghe. Tất cả những chuyện người đàn ông này nói đều vô cùng chính xác.
- Rốt cuộc ông muốn gì?
- Nếu muốn biết thêm mọi chi tiết thì đi theo ta.
Dù không muốn nhưng Mặc Khả Niệm vẫn quyết định đi theo ông ta.
Đến một con ngõ nhỏ, vừa đi cô vừa quan sát mọi thứ, chỗ nào không có người đi lại mấy nếu càng đi tiếp chắc chắn điện thoại sẽ không có tín hiệu càng không thể cầu cứu người khác.
- Dừng lại. Ông định đưa tôi đi đâu vậy?
- Chà....chà....phát hiện ra rồi à? Thôi thì không giấu nữa.
Vừa nói vừa tháo khẩu trang ra, Tạ Phương Trấn nở nụ cười vô cùng đê tiện:
- Chào mừng cô bé đã gặp được ta. Ta chính là Tạ Phương Trấn, chắc hẳn cô cũng biết đến ta rồi chứ nhỉ?
"Tạ Phương Trấn?" Thật không ngờ lại gặp ông ta còn bị ông ta lừa đến đây. Mặc Khả Niệm không hề tỏ ra sợ hãi. Cô nở nụ cười:
- Tôi mất công đi tìm lại không thấy, ấy vậy ông lại tự dấn thân tới đây. Tạ Phương Trấn, ông hơi coi thường tôi rồi đó!
- Vậy sao?
Tạ Phương Trấn cũng không hề lo lắng vỗ tay vài cái, một đàn em của ông ta bắt đầu xuất hiện. Đông thế này sao? Nhưng dù thế nào cũng chớ xem thường Mặc Khả Niệm cô.