Hai chân bước qua khung cửa lớp học, Lam Xuân Kiều mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu chọc Doãn Vụ Thi một chút: "Chị, bây giờ em tin rồi, lá gan của chị thật sự rất mập mạp."
Doãn Vụ Thi không ngẩng đầu, lòng bàn tay cô hắt lên ánh sáng nho nhỏ, cái sạn được thu lại vào thẻ, "Chuông vào học đã vang từ lâu, thầy giáo lại giả làm đồ dùng học tập, thế mà xem được à. Ít nhất cũng phải treo bảng tên, nói một câu chứ."
Lam Xuân Kiều không dám bình luận về cách gọi "đồ dùng học tập" này, cậu khiêm tốn hỏi một câu đã nghẹn từ lâu: "Làm sao chị phát hiện ra vậy?"
Doãn Vụ Thi hỏi lại: "Không phải cậu nhìn mấy pho tượng chằm chằm một lúc lâu sao, không nhìn ra cái gì à?"
Ánh mắt ngập tràn lòng hiếu học của Lam Xuân Kiều lập tức chăm chú nhìn cô.
Bạn học không chịu làm bài, chỉ thích nghe đáp án. Doãn Vụ Thi cảm thấy thói quen này không tốt, cho nên cô không tiết lộ hết: "Chỉ có thể cho cậu biết thế này thôi-- Cứ nhìn pho tượng số tám là biết."
Lam Xuân Kiều kêu rên: "Đừng mà chị!"
Sau lưng cậu vang lên thanh âm trầm ổn vững vàng của Trì Trọng Hành: "Nếu nhìn kỹ, cậu sẽ phát hiện cọ vẽ nằm bên trái bảng màu, cổ tay áo bên trái của tượng số tám cũng dính chút màu, đầu móng tay còn dính vài sợi lông cọ. Tượng số tám không chỉ là họa sĩ, mà còn thuận tay trái."
Doãn Vụ Thi, Trì Trọng Hành trời sinh thích hợp với loại trò giải đố thế này, bọn họ có giác quan nhạy bén, có thể để ý từng chi tiết vụn vặt, giống như một thám tử chuyên nghiệp.
Lam Xuân Kiều được giải đáp, còn đang định thật lòng khen ngợi anh vài câu, Trì Trọng Hành đã dừng tầm mắt trên người Doãn Vụ Thi, giành lời trước: "Dùng phương thức thế này, lỡ như nó không phản ứng thì sao?"
"Vậy cũng chẳng sao." Doãn Vụ Thi đón nhận ánh mắt anh, không né tránh: "Ẩn sĩ đều có plan B."
Trì Trọng Hành khẽ thở dài một hơi.
Người này lại lừa người dối mình, chắc chắn cô đánh cược vào phương pháp này, làm gì có plan B nào.
Từ khi anh quen biết Doãn Vụ Thi đến bây giờ, cô không thay đổi chút nào. Chỉ cần có thể đi lối tắt, mặc kệ an toàn hay không, cô đều không bỏ lỡ cơ hội.
Đó cũng là nguyên nhân chính hai người không hợp nhau.
Trì Trọng Hành là típ người không thích mạo hiểm, anh luôn tuân theo nguyên tắc. Mà trong người Doãn Vụ Thi chảy dòng máu đam mê cờ bạc, không có sân chơi cũng muốn cá cược, liên tục phá vỡ các quy tắc.
Lam Xuân Kiều quay đầu nhìn thoáng Trì Trọng Hành. Khuôn mặt anh không có vẻ gì là tức giận-- Mà thật ra, cũng chẳng mấy ai có thể nhìn thấy cảm xúc trên khuôn mặt kia.
Cậu lén liếc Doãn Vụ Thi một cái, cẩn thận hỏi: "... Chị, biểu tình của anh Trì có vẻ không tin tưởng lắm, chị thật sự có plan B à?"
Cậu nhận lại một ánh nhìn hung ác từ chị cậu.
Lòng hiếu kỳ trào dâng, Lam Xuân Kiều đột nhiên can đảm hơn mọi khi: "Rốt cuộc có hay không?"
Quá tâm ba bận, nếu chị cậu không trả lời, cậu cũng đành rút lui. May mắn là Doãn Vụ Thi chưa tới mức trút giận lên người cậu.
Cô nghiến răng nghiến lợi: "Không có."
Lam Xuân Kiều: "......"
Quả nhiên, hiểu nhau nhất chỉ có thể là kẻ thù.
Nhưng nghĩ về tương tác giữa hai người bọn họ, cậu lại cảm thấy quan hệ giữa hai người không đơn giản như vậy, dùng từ "kẻ thù" cũng không chính xác lắm.
Lúc này các thí sinh đã ra khỏi phòng học, bước đi trên hành lang dài miên man.
Đương nhiên không phải vì giảng viên không đầu bị Doãn Vụ Thi chọc tức mà đuổi bọn họ khỏi lớp. Chủ yếu vì thầy giáo biết mình không ngụy trang nổi nữa nên mới đồng ý cho bọn họ đi học.
Loại lời hứa không tình nguyện thế này không thể nào được thực hiện ngay được, NPC vừa mới mở màn đã bị một vố như vậy, khẳng định phải tìm cách đáp trả, huống hồ hiện tại quan hệ giữa bọn họ vẫn đang là thầy trò, phe thí sinh đương nhiên ở kèo dưới.
Vì thế cảnh tượng này mới xuất hiện: Bản đồ rộng bao la, giảng viên bảo bọn họ đến văn phòng lấy dụng cụ vẽ lại đây.
Nhìn cách bố trí phòng học liền rõ, trống trơn, hoàn toàn không chuẩn bị cho thí sinh đồ vật nào dùng được. Nhưng nếu họa cụ cũng thuộc về nội dung thi, khó kiếm một chút cũng là điều dễ hiểu.
Hành lang sạch sẽ trống trải, không bật đèn, bên ngoài cửa sổ vẫn là màn sương mờ đục, ánh sáng tự nhiên chẳng bao nhiêu, cả hành lang vô cùng tối tăm. Quanh quẩn không gian tối mù tối mịt chỉ có tiếng bước chân của bọn họ, khung cảnh càng thêm quỷ dị.
Trên tường có treo vài bức tranh đơn giản, hình vẽ lộn xộn không nhìn ra gì, phong cách đều thô ráp xù xì. Chỉ có một bức duy nhất vẽ chấm đen to trên nền trắng, còn lại đều là tranh màu hồng sởn da gà, nhìn qua cứ nhớp nháp khó chịu.
Điểm giống nhau của mấy bức tranh này chính là hình vẽ vô cùng đơn giản, nhưng lại khiến người nhìn cực kỳ khó chịu. Doãn Vụ Thi di chuyển tầm mắt, nhìn xuống cuối hành lang.
Hành lang dẫn đến văn phòng giảng viên thật sự dài quá đáng, hoàn toàn vượt khỏi quy chuẩn của một trường học thông thường. Giảng viên chắc phải chạy marathon để đến lớp đúng giờ mỗi ngày, hẳn cảm giác đó không dễ chịu chút nào.
Vì sao phải thiết kế như vậy...
Giữa hành lang có một tủ đựng đồ sát vách tường, tổng cộng bảy cột bảy hàng. Trên mỗi tủ có chỗ quét mã, phải có thẻ hay mã vạch thích hợp gì đó mới mở được. Loại tủ này thường thấy ở trung tâm mua sắm, nhưng khi nhìn nó, Doãn Vụ Thi nghĩ đến một thứ khác.
Khi còn học đại học, cô thường phải tới phòng thí nghiệm. Những loại tủ thế này được đặt bên ngoài cửa phòng thí nghiệm, dùng để đựng cặp và áo khoác của sinh viên. Thí nghiệm động vật, vi sinh vật cần được thực hiện trong không gian sạch sẽ, những vật dụng không thiết yếu không được mang vào. Nhưng nơi này là chỉ là phòng học bình thường, không gian cũng đủ rộng, không lý do gì phải chuẩn bị loại tủ như vậy.
Cô chỉ nhìn thoáng qua một chút, tầm mắt cô nhanh chóng rời đi--
Bởi vì, bọn họ đã tới.
Trước khi rời khỏi phòng học ban nãy, giảng viên còn hù dọa bọn họ: "Trong văn phòng của tôi có rất nhiều bộ sưu tập, nếu làm hỏng thì phải bồi thường."
Từ "bồi thường" dày đặc quỷ khí, nghe cứ như phải đền mạng.
Thẩm mỹ NPC đều không bình thường, ai mà biết được sau cánh cửa kia là thứ quỷ quái gì.
Điều đó khiến các thí sinh do dự trước ngưỡng cửa, e dè không dám vào.
Tay Doãn Vụ Thi đặt trên tay nắm cửa, các thí sinh sau lưng cô vô thức lùi lại hai bước.
Cô đang chuẩn bị vặn cửa, một bàn tay- nói đúng ra là hai ngón tay, đè lên mu bàn tay cô.
Da đầu ngón tay hơi thô ráp, lòng bàn tay và ngón tay có lớp chai mỏng, nhưng khớp xương rõ ràng, gân xanh hiện rõ, xem như cũng đẹp mắt; cách một khoảng gần, cô mới phát hiện phía sườn mu tay có một vết sẹo, có lẽ là đã lâu rồi, chỉ còn lại mô sẹo trắng.
Cô nhìn lên dọc theo bàn tay.
Trì Trọng Hành cúi đầu nhìn cô, đôi mắt trong suốt sạch sẽ. Anh giải thích trước khi Doãn Vụ Thi mở miệng: "Nếu có gì ngoài ý muốn, tôi chạy trốn tương đối nhanh."
Doãn Vụ Thi nhìn cặp chân anh, sau đó nhìn lại chính mình, tuy rằng không tình nguyện lắm, nhưng không thể phủ nhận lời của Trì Trọng Hành.
Cô quay đầu nhìn thoáng đằng sau, các thí sinh khác đã lui lại, Lam Xuân Kiều đang nhìn cửa chằm chằm, thấy cô quay lại, cậu còn ra hiệu bảo cô ra tay đi.
Doãn Vụ Thi không lùi lại, cô chỉ buông tay ra, đứng sang góc cửa: "Tôi chạy trốn chậm, đứng đâu cũng như nhau." Không đợi Trì Trọng Hành đáp, cô thúc giục: "Nếu anh chuẩn bị xong rồi thì tôi gõ cửa đây. Ở trường học phải chú ý phép tắc một chút."
Hai người đứng hai bên cửa, Doãn Vụ Thi bình tĩnh đếm một hai ba.
Cơ tay Trì Trọng Hành lập tức căng lên.
Đang chuẩn bị vặn tay nắm cửa, bên trong truyền ra một giọng máy móc khó phân biệt đực cái.
"Vào đi."
Thanh âm kia đợi hai giây, thấy bọn họ không phản ứng, liền không kiễn nhẫn mà hùng hổ: "Kêu các anh các chị đến lấy đồ mà lâu như vậy. Học hành kiểu này thì nghỉ đi. Có biết tự giác là gì không hả."
Mọi người: "......"
Thanh âm này quá quen tai, bọn họ vừa mới nghe cách đây mười phút trong phòng học kia.
Trì Trọng Hành đẩy cửa ra, sờ soạng vách tường một chút, mở đèn, căn phòng lập tức sáng rọi.
Doãn Vụ Thi đứng gần anh nhất, đột nhiên sáng bừng lên, mắt cô hơi đau. Mất hai giây thích ứng, cô ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, đột nhiên bắt gặp cặp mắt nhìn xuống mình.
... Sáng quá.
Nói chính xác, toàn bộ căn phòng đều sáng đến chói mắt. Từ vách tường, mặt đất đến trần nhà, tất cả đều được những tấm gương lớn nhỏ bao phủ, khiến người ta hoa mắt chóng mặt. Giữa trần nhà treo một cái đầu người thạch cao, lắc lư qua lại, miệng mở lớn, ánh sáng phát ra từ miệng nó. Tạo hình kỳ quặc thế này, bí ngô Halloween nhìn cũng thấy tự xấu hổ.
Đầu người thạch cao tức giận nói: "Vào đi, thất thần cái gì."
Doãn Vụ Thi nói: "Em chào thầy."
Đầu thạch cao nhìn thấy cô liền quay mình đi chỗ khác.
Mọi người run bần bật nối đuôi nhau đi vào.
Nơi này còn lớn hơn tưởng tượng của bọn họ nhiều, mà thứ gọi là "bộ sưu tập" cũng không ít. Từng bộ xương người lớn bé sắp ngay ngắn thành hàng, trông giống nơi mai táng hơn là văn phòng.
Doãn Vụ Thi ghé sát vào nhìn, nam nữ già trẻ đều có, xử lý vô cùng sạch sẽ, khớp xương nối bằng móc kim loại. Không có khớp xương và cơ bắp chống đỡ, xương ống còn sót lại không thể đứng thẳng được, tất cả khung xương đều dùng cấu trúc chịu lực bằng kim loại đỡ phía sau.
Cô rút một tấm thẻ ra từ xương sườn.
Rất giống với loại thẻ cô đã nhìn thấy ở bài thi trước, tức mớ thẻ sinh viên kia.
Trường Đại học Đặc biệt in và phát hành.
Lam Xuân Kiều nhỏ giọng hỏi: "Chị, thật vậy sao?"
Doãn Vụ Thi vuốt ve một cái xương tay trước mặt, rồi gật đầu.
Em trai ngoan lập tức cách xa ba thước.
Doãn Vụ Thi: "Chạy cái gì? Đều là người một nhà."
Lam Xuân Kiều vô cùng ủy khuất: "Chỉ là đã từng thôi."
Bây giờ thì không phải!
Dưới ánh đèn sáng đến chói mắt, giọng nói của chị cậu trầm thấp nhẹ nhàng, khóe miệng treo nụ cười không chút để ý như thường ngày: "Nó gọi bọn họ là bộ sưu tập."
Không biết vì sao, Lam Xuân Kiều cảm thấy Doãn Vụ Thi lúc này đáng sợ hơn tất cả thời khắc trước kia.
Trời sinh Doãn Vụ Thi có một cặp mắt lờ đờ, hơi rủ xuống, nhìn giống hệt như không tỉnh táo, tựa như trời có sập, mí mắt cô cũng không nhấc lên nổi. Mà cơ thể cô cũng cùng một trạng thái như vậy, không xương không cốt, có thể ngồi tuyệt đối không đứng, có thể nằm tuyệt đối không ngồi. Người như vậy thường sẽ không có cảm xúc mãnh liệt, ngã ở đâu ngủ ở đó. Lam Xuân Kiều quen biết cô từ khi mới sinh, hơn hai mươi năm qua cậu chưa từng thấy chị mình tức giận, cậu cũng không biết, hóa ra đôi mắt này cũng có khi tràn ngập sát khí.
Doãn Vụ Thi quay người lại, ngẩng đầu nhìn cái đầu kiêm đèn trên trần nhà.
Cô khịt mũi: "Cắt đầu chó của mình xuống để làm camera trông chừng, thầy thật sự là phế vật có đôi tay nghệ sĩ đó."
Đôi tay nghệ sĩ: "......"