''... Dính líu cái gì?"
Giọng nam đột ngột vang lên, hai chị em xoay đầu lại, Trì Trọng Hành xách quái vật trên tay, Cao Thuật đi đằng sau.
Doãn Vụ Thi nhảy xuống bàn, quay lại nhìn Lam Xuân Kiều: "Có thắc mắc gì thì cứ hỏi anh ta đi, ông trùm hắc đạo tới rồi.''
Cô đi vòng qua Trì Trọng Hành, hỏi han Cao Thuật: "Cậu có sao không? Không bị thương chứ?"
Cao Thuật liên tục lắc đầu: "Không sao không sao. Có anh Trì ở đây, làm sao em bị thương được.''
Trì Trọng Hành treo hai con quái vật song song, quan sát kỹ nút thắt dây thừng của Doãn Vụ Thi.
Cao Thuật nói không sai.
Quả thật hoàn toàn giống nhau.
Anh vừa định hỏi cô học được từ chỗ nào, liền nghe thấy cô nói: "Cậu đừng khách khí, công dụng của tổ trưởng Trì chỉ có nhiêu đó thôi.''
Trì Trọng Hành: "......"
Đợt này thành công xuất sắc, Cao Thuật ra ngoài thông báo cho các thí sinh khác, thuận tiện mang theo cả Chu Tử Hạ. Lam Xuân Kiều tự giác bò xuống giường, nhường lại vị trí: "Chị muốn nằm không? Để em ra ngoài." Cậu duỗi tay túm lấy Trì Trọng Hành theo: "Anh Trì đi với em nha."
Trì Trọng Hành bị tay cậu bắt lấy, anh hơi sửng sốt.
Thừa lúc người đi bớt, anh định hỏi Doãn Vụ Thi về vụ nút thắt. Nhưng Lam Xuân Kiều không ngừng làm mặt quỷ với anh, anh cố gắng lý giải, có lẽ là chuyện gì đó cậu ta không muốn chị mình nghe thấy.
Nút thắt cũng không phải việc gì quá quan trọng, không cần gấp gáp, anh gật đầu: "Được."
Lam Xuân Kiều kéo anh ra cửa, tìm một góc tường, lén la lén lút nhìn xung quanh.
Vốn dĩ không cần phải làm màu như vậy. Cao Thuật lên tầng 4 thông báo đầu tiên, vẫn chưa xuống tới tầng 2. Mọi người cũng biết bây giờ là giờ săn của nữ quỷ B-- tuy rằng ai săn ai thì còn chưa chắc, nhưng cũng không mấy ai chọn thời điểm nhạy cảm như vậy mà đi dạo hành lang.
Lam Xuân Kiều đột nhiên cẩn thận như vậy, bầu không khí chợt nặng nề thêm mấy phần.
Trì Trọng Hành cũng bất giác căng thẳng vài phần.
Cậu muốn nói điều gì, mà phải tránh mặt Doãn Vụ Thi?
Lam Xuân Kiều xác nhận Doãn Vụ Thi không ra theo cùng, cậu mới nhỏ giọng thì thầm: "Anh Trì, anh và chị của em..." Cậu châm chước dùng từ: "Là đồng nghiệp đúng không?"
Trì Trọng Hành gật đầu: "Đúng vậy.''
Từ sau khi biết tên, bọn họ liền xưng hô ''tổ trưởng'', ''tổ phó'', không có gì phải giấu giếm.
Có điều, bọn họ chỉ là đồng nghiệp trên danh nghĩa.
Chỉ vài ngày sau khi nhận được lệnh điều động, còn chưa bắt đầu công tác, đã lạc vào nơi quỷ quái này.
Thế nhưng còn gặp nhau.
"Chị em rốt cuộc đang làm công việc gì vậy anh?"
Đón nhận ánh mắt đen láy của Lam Xuân Kiều, Trì Trọng Hành hơi chần chờ: "Cô ấy nói thế nào với cậu?"
Lam Xuân Kiều nuốt nước bọt: "Chị ấy nói môn chính là giết con tin, môn tự chọn là trói người... Đơn vị của hai người còn huấn luyện cái như vậy sao??"
Trì Trọng Hành: "......"
Từ sau khi gặp Doãn Vụ Thi, anh thường cảm thấy nói không nên lời.
Loại đơn vị nào mà huấn luyện mấy thứ đó?? Mỗi ngày một mẹo đánh nhau sao?
Anh thở dài: "Lời cô ấy nói mà cậu cũng tin sao?"
Con người Doãn Vụ Thi hay nói thái quá, làm chị em suốt mấy chục năm, không lý nào Lam Xuân Kiều lại không biết điều đó.
Cậu ngượng ngùng mở miệng nói: "Anh Trì, chị em đã dọn ra ngoài nhiều năm. Tuy mỗi tháng chị ấy đều gọi điện về, nhưng rất ít khi nhắc đến chuyện cá nhân, bọn em cũng không biết chị ấy đang làm gì..."
Cậu cũng mơ hồ cảm nhận được, công việc hai người bọn họ đang làm không thể nói rõ, cậu suy nghĩ một lúc rồi nói thêm: "Nếu không tiện nói thì để em hỏi cách khác, đơn vị của hai người... hợp pháp chứ?"
Trì Trọng Hành định gật đầu, nhưng nhớ đến màn "biểu diễn" của Doãn Vụ Thi ban nãy, anh cảm thấy Lam Xuân Kiều sẽ không tin.
Làm gì có người dân lương thiện nào trói người thành thạo như vậy.
Trì Trọng Hành suy nghĩ rồi nói: "Bí mật.''
Lúc hai người trở lại phòng 208, Cao Thuật đã về tới, Doãn Vụ Thi đang tựa đầu lên gối, uể oải nghe mọi người nói chuyện.
Kim Dục được Cao Thuật giúp tránh một kiếp phải đối mặt với quái vật miệng rộng. Thế nên cậu mang ơn đội nghĩa, hận không thể cúi đầu nhận người anh em khác cha khác mẹ này, còn dùng hết ca từ đẹp đẽ nhất trên thế giới để khen ngợi Doãn Vụ Thi.
Trước khi hành động, các thí sinh còn nghi ngờ: Không biết NPC có kỹ năng gì đặc biệt không, ví dụ như chạy siêu nhanh hay mũi thính như chó. Nếu bọn chúng có thể cảm nhận được trong phòng có nhiều người, kế hoạch của Doãn Vụ Thi sẽ thất bại.
Lúc ấy Doãn Vụ Thi thề son thề sắt nói rằng đám NPC chỉ biết phải vào phòng nào thôi. Dù sao vẫn chỉ là bài thi đầu vào trước khi nhập học chính thức thôi, độ khó sẽ không quá cao, NPC không đến mức buff vô lý. Nhưng rốt cuộc cũng chỉ là lý thuyết, lỡ như sai sót xảy ra, thứ đánh đổi chính là mạng sống. Cuối cùng, Trì Trọng Hành là người đưa ra quyết định.
Anh lựa chọn tin tưởng Doãn Vụ Thi.
Lần bắt nữ B này cũng đã minh chứng cho điều đó.
Lăn lộn nửa đêm, anh cũng không tránh khỏi mệt mỏi, khóe mắt hơi phiếm hồng, đường nét lạnh lùng ban ngày mềm mại đi không ít. Hai tay Trì Trọng Hành khoanh trước ngực, đứng gần mép giường, nửa người tựa lên vách tường, một nửa khuôn mặt của anh bị bóng đêm che phủ.
Anh thấp giọng hỏi Doãn Vụ Thi: "Cô thử qua."
Tuy là câu hỏi, nhưng ngữ khí của anh chắc nịch như câu tường thuật.
Doãn Vụ Thi ngồi ở mép giường, nửa người tựa lên gối đầu giường, nghe thấy tiếng anh, cô ngẩng đầu lên, mờ mịt hỏi lại: "Anh nói cái gì?"
Anh biết Doãn Vụ Thi sẽ không thừa nhận, cũng mặc kệ cô giả ngu, anh tiếp tục nói: "Cô xác định NPC không biết trong phòng có mấy người, bởi vì lúc bắt nữ A cô cũng không ở trong phòng, mà đi theo sau vào.''
Doãn Vụ Thi kinh ngạc bật thốt: "Anh nhìn con người yếu đuối mong manh của tôi một lần nữa rồi nói lại xem? Sao anh có thể suy nghĩ như vậy?"
- - Đêm nay đã hai lần rồi.
Một hai vừa phải thôi chứ!
Trì Trọng Hành xem như đã nhìn ra, con người Doãn Vụ Thi chính là càng nói cô càng không nhận, cách đối phó duy nhất là đừng tiếp tục tra hỏi, nếu không mạch não cũng sẽ bị diễn xuất của cô cuốn đi mất.
Lúc trước bọn họ ở trên sân thượng cũng đã phỏng đoán qua, sự tình phát sinh đêm nay cũng không tính là bất ngờ. Cô vốn dĩ có thể ngồi trong phòng ôm cây đợi thỏ, nhưng cô tốn công tốn sức như vậy, cũng chỉ bởi vì tất cả những phát hiện trên sân thượng đều là suy đoán.
Lỡ như, lỡ như NPC không hành động như suy đoán của bọn họ mà tùy tiện tìm một thí sinh nào đó, cho dù là ai, cũng sẽ dẫn đến tai nạn ngoài ý muốn.
Một người chủ động dẫn đường, định hướng cứu lấy tất cả những người có thể trong mê cung nước, không lý nào lại ngồi yên để chuyện đó xảy ra.
Đại khái là, cô ngồi ngoài sảnh lớn đợi thật lâu.
Cho tới khi nữ A xuất hiện, cô lén lút theo đuôi, thấy nó tiến vào cửa phòng mình, cô mới nhẹ nhõm thở ra.
- - Chẳng qua, con người Doãn tổng nhất định phải ra vẻ như kiểm soát được mọi chuyện, ngầu đét mà nói rằng tất cả đều dễ như trở tay. Giống như thám tử Kogoro Mouri, ngồi bất động trên ghế bành, chỉ cần mở miệng nói thao thao là có thể lật ra chân tướng, như vậy mới hợp với hình tượng của cô. Loại chuyện ngồi mai phục đến tê rần hai chân lúc nửa đêm thế này, cô đương nhiên không thừa nhận.
Quả nhiên, Doãn Vụ Thi đưa mắt nhìn Trì Trọng Hành, ánh mắt chân thành tha thiết đến mức vừa nhìn đã biết nói dối: "Tổ trưởng Trì, anh thật sự coi trọng tôi quá rồi, tôi chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm, làm gì có bản lĩnh cao siêu như vậy. Tôi còn mong, nó đừng tới tìm tôi, để tôi có thể an ổn mà ngủ một giấc-- người ta rất sợ tiếng ồn khi đang ngủ đó.''
Trì Trọng Hành nhìn cô chằm chằm hết hai giây, rồi gật đầu một cái, cũng không biết là có tin hay không.
Trầm mặc một lúc, anh đột nhiên hỏi: "Nếu bọn chúng thật sự tùy tiện bắt người, cô sẽ làm gì?"
Doãn Vụ Thi không hề để ý mà trả lời: "Trực tiếp xử nó trên hành lang.''
Nói xong cô mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra.
Đồ đàn ông xảo quyệt này!
Còn chưa kịp đáp trả, Trì Trọng Hành đã rời đi, để lại Doãn Vụ Thi với oán khí hừng hực.
Trì Trọng Hành đi ra ngoài, mang theo cả đám người Kim Dục, Chu Tử Hạ, cả hai con quái vật treo lủng lẳng kia, anh nói tiếp theo chỉ cần làm như kế hoạch đã đề ra, không cần Doãn Vụ Thi góp mặt.
Lúc Lam Xuân Kiều đến thuật lại lời của anh cho Doãn Vụ Thi nghe, cậu nơm nớp lo sợ. Sợ cô nghe thấy mấy lời ''qua cầu rút ván'' thế này liền không nhịn được rút dao phay đi PK với Trì Trọng Hành.
Lúc ấy tất cả vật dụng chiếu sáng trong phòng 208 đều đã bị Trì Trọng Hành mang đi, chỉ còn lại đèn pin của Doãn Vụ Thi. Cô ngồi dưới ánh sáng yếu ớt, nửa khuôn mặt bị ánh sáng hắt lên, thế nhưng không có vẻ gì là tức giận.
Cô chỉ duỗi người một cái: "Được thôi, lúc ra ngoài nhớ đóng cửa cho chị.''
Doãn Vụ Thi đánh một giấc không tệ lắm.
Lúc thức dậy, trời đã tờ mờ sáng, Doãn Vụ Thi kéo tấm rèm ra, nương theo ánh sáng bên ngoài chiếu vào để nhìn kỹ đồng hồ.
6 giờ 9 phút.
Hôm qua Chu Tử Hạ gặp nam C là cỡ 6 giờ, lúc này chắc hẳn đã xong việc. Cô chậm rãi rửa mặt, tay chân thong thả nhẹ nhàng bước ra ngoài.
Trên hành lang không một bóng người, cô liếc nhìn sang cửa phòng Chu Tử Hạ. Cửa mở, nhưng không có ai bên trong.
Doãn Vụ Thi lập tức căng thẳng, xoay người chạy lên tầng 3, Trì Trọng Hành cùng Lam Xuân Kiều cũng không thấy đâu.
Bọn họ đâu rồi?
Sẽ không có gì xảy ra đâu, đúng không?
Bước chân cô chạy lên sân thượng.
Bước chân nhẹ nhàng, nhưng trái tim nặng trĩu, trong đầu cô xuất hiện những hình ảnh không mấy đẹp đẽ trước khi lên tới nơi--
Gió buổi sáng thổi nhè nhẹ mang theo sương mù ẩm ướt, sượt qua khóe mắt cô.
Vẫn không có ai.
Đầu Doãn Vụ Thi ong ong.
Cô vội vã lao vụt xuống lầu, vừa chạy vừa nghĩ kế sách tiếp theo. Dẫu thế nào đi nữa, cô cũng đoạt bọn họ trở về--
Giữa sảnh lớn tầng 1, Chu Tử Hạ nhìn thấy cô, vẫy vẫy tay: "Chị Doãn!"
Bảy người đều ở đó, tất cả nguyên vẹn, nhìn về phía cô.
Cả nhóm người đều không ngủ suốt đêm, mệt mỏi tựa lưng lên tường, nhưng biểu tình trên mặt vô cùng nhẹ nhõm.
Phía sau bọn họ, đám quái vật bị cột chặt, treo ngay ngắn thành hàng như vịt quay Bắc Kinh.
Trong nháy mắt, trái tim đập kịch liệt của Doãn Vụ Thi trở về vị trí cũ.