Mạc Hy Nhi bao nhiêu năm ôm mộng có thể trở thành vợ của Tề Lăng Hạo là chủ mẫu tương lai của Tề gia sao cô ta có thể cam tâm đứng trở mắt nhìn Kiều Uyển Vũ dễ dàng có được vị trí đó như thế chứ.
Mạc Hy Nhi liền cau có giẫy nãy: “Anh Hạo rõ ràng là chưa kết hôn mà sao có thể tùy tiện đem một cô gái không danh không phận về Tề gia rồi nói sẽ làm chủ mẫu tương lại được chứ, dì dượng à hai người phải xem xét lại đó nhất định không được để có kẻ thừa cơ hội thâu tóm Tề gia của chúng ta”.
“Ối giời ơi, sau bao nhiêu năm trôi qua rồi mà Mạc đại tiểu thư đây vẫn chưa thể nhận thức được vị trí của mình ở Tề gia vậy hả?”.
Người vừa lên tiếng là Tề Cẩm Giang, cô vừa mới đi vào uống cốc nước quay ra thì đã có biến cực căng đến từ Mạc Hy Nhi rồi nên đâu thể khoang tay đứng nhìn.
Trước giờ ở Tề gia, Tề Cẩm Giang cũng không hề ưa Mạc Hy Nhi bởi vì cô ta chẳng qua chỉ là một kẻ ăn nhờ ở đậu nhưng lúc nào cũng tỏ ra mình cao quý như là đại tiểu thư của Tề gia không bằng.
Tính tình của Mạc Hy Nhi thì nóng nảy điệu đà học hành chẳng tới đâu nữ công gia chính cũng chẳng biết gì suốt ngày chỉ biết ăn diện rồi mơ mộng trở thành thiếu phu nhân của Tề gia, Tề Cẩm Giang thấy chướng mắt lâu rồi hôm nay có cơ hội phải ra tay xử đẹp cô ta mới hả dạ.
Tề Cẩm Giang bước qua ôm lấy cánh tay của Kiều Uyển Vũ tỏ vẻ thân thiết rồi lên tiếng nói với Mạc Hy Nhi: “Nếu xét theo quan hệ thì chị dâu Uyển Vũ của tôi mới là dâu con của Tề gia này còn Mạc tiểu thư đây vốn họ Mạc cơ mà cô có danh phận gì trong cái nhà này mà dám hống hách lên tiếng hả?”.
Mạc Hy Nhi tức đến nghẹn họng, tuy là từ nhỏ cô đã sống ở Tề gia rồi cũng rất biết cách nhường nhịn nuông chiều Tề Cẩm Giang nhưng chẳng biết vì lý do gì mà cô bé này rất ghét cô thường có thái độ coi thường, thậm chí là chống đối với cô nếu có cơ hội.
“Cẩm Giang dù sao chị và em cũng cùng nhau lớn lên, con người chị lẽ nào em còn không hiểu sao?! Hôm nay em lại có thể vì một người ngoài mà nói những lời khó nghe về chị như thế thật làm chị thấy tổn thương mà” Mạc Hy Nhi tỏ vẻ ủy khúc đáng thương lên tiếng.
Tề Cẩm Giang liền lên tiếng đáp: “Tôi nói đâu có sai, cô dù sao cũng họ Mạc trong khi chúng tôi họ Tề thân thích thì có họ Bạch, cô chẳng qua chỉ là một đứa trẻ mồ côi đáng thương được mẹ tôi nhặc về nuôi mà thôi cô nên biết thân biết phận, người họ Mạc không có quyền lên tiếng ở Tề gia cô nghe rõ chưa hả?”.
Những lời mà Tề Cẩm Giang vừa nói cũng như sát muối vào trái tim của Tề phu nhân vậy bà ta vốn cũng họ Mạc chẳng qua vì mượn thân phận của người khác mới có thể trở thành tiểu thư của Bạch gia danh giá và là chủ mẫu của Tề gia đương thời.
Tề phu nhân liền lên tiếng nói với Tề Cẩm Giang: “Con gái à, đâu có ai muốn mình sinh ra đã mồ côi cha mẹ chứ chị Hy Nhi của con rất đáng thương con đừng nói những lời làm chị ấy tổn thương thêm nữa có được không?”.
Tề Cẩm Giang hất mặt lên với Mạc Hy Nhi: “Nếu biết hoàn cảnh của mình như thế rồi thì tốt nhất là ngậm cái miệng cho chặt vào sống nên biết thân biết phận một chút mới phải, là con gà rừng mượn tổ của tu hú ở tạm mà suốt ngày cứ vênh váo như thế thì có lúc bị đuổi cổ ra đường mà không hay đó”.
Mạc Hy Nhi vẫn không cam lòng liền lên tiếng: “Cẩm Giang à, em dựa vào cái gì mà bênh vực Kiều Uyển Vũ như thế chứ? Vì cô ta mà em không tiếc lăng mạ chị đủ điều em không thấy rất là tức cười hay sao?”.
Tề Cẩm Giang liền lên tiếng đáp: “Bởi vì chị Uyển Vũ là chị dâu của tôi vậy thôi”.
“Họ đã kết hôn đâu mà em gọi ta bằng chị dâu chứ?”.
Tề Lăng Hạo liền lên tiếng: “Tôi và Uyển Vũ đã kết hôn hơn năm năm rồi tại sao cô không chịu chấp nhận sự thật này vậy hả?”.
Mạc Hy Nhi vẫn cứng đầu không chịu thôi: “Toàn Vịnh Xuyên này ai cũng biết anh là người độc thân, anh có muốn từ chối tình cảm mà em dành cho anh thì cũng không cần tùy tiện đem một cô gái về nhà rồi đối xử tàn nhẫn với em vậy đâu, nếu anh không thích em sẽ dọn khỏi Tề gia cho vừa lòng anh”.
Mạc Hy Nhi thừa biết là Tề Bách Hào và Tề phu nhân thế nào cũng chóng lưng cho mình nên mới dám mạnh miệng nói sẽ bỏ đi như thế.
Tề Cẩm Giang liền tỏ vẻ phấn khích lên tiếng: “Ô hô được vậy thì tốt quá chị có cần tôi cho người phụ xếp hành lý không hả?”.
Tề Bách Hào liền lên tiếng khuyên ngăn Mạc Hy Nhi: “Hy Nhi à, con bình tĩnh lại một chút đã, bao nhiêu năm rồi mà con vẫn là con bé thích dỗi hờn như lần đầu tiên đến nhà dượng vậy à”.
Mạc Hy Nhi nước mắt lưng tròng nhìn qua Kiều Uyển Vũ rồi lên tiếng một cách ủy khúc: “Dù sao con cũng chỉ là một con gà rừng mượn tổ tu hú mà thôi…người ta mới là con dâu của Tề gia này con tự biết thân biết phận nên rời khỏi đi sớm để cả nhà mình đoàn viên mới phải”.