Tề Kỳ Nam nghe qua cuộc nói chuyện điện thoại của Tề Lăng Hạo cũng đã hiểu ra vấn đề, lúc Tề Lăng Hạo cúp máy anh liền lên tiếng: “Để em đi làm giấy chuyển viện cho Uyển Vũ”.
Tề Lăng Hạo gật đầu: “Được”.
Sau khi có giấy cho phép chuyển viện, đội ngũ y bác sĩ, viện trưởng Mặc và Tề Lăng Hạo cùng đi vào phòng cấp cứu đưa người đi.
Lúc Tề Lăng Hạo tận mắt nhìn thấy Kiều Uyển Vũ nằm trên giường mắt nhắm nghiền lại, vẻ mặt cô vô cùng mệt mỏi, phờ phạc trên má có mấy đường vết cắt dài còn đẫm máu, y phục trên người thì máu me bê bết, hơi thở yếu ớt, trên tay cắm đầy dây truyền dịch thì trái tim anh như có ai bóp nghẹn lại không nói nên lời.
Tề Lăng Hạo nhẹ nhàng bước bên chiếc giường mà Kiều Uyển Vũ nằm, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô rồi thì thầm: “Kiều Uyển Vũ anh sẽ không để em ra đi như vậy đâu, bằng mọi giá anh nhất định phải đoạt mạng cải số lại cho em”.
Từ lúc ở phòng cấp cứu ở bệnh viện H, trên quãng đường di chuyển sang bệnh viện Hoàng Kim, Tề Lăng Hạo đều ở bên cạnh của Kiều Uyển Vũ nửa bước không rời.
Bệnh viện Hoàng Kim dùng các thiết bị tối tân nhất, đội ngũ y bác sĩ có năng lực nhất tiến hành chuẩn đoán và điều trị cho Kiều Uyển Vũ thì kết quả vẫn không mấy khả quan cho lắm.
Viện trưởng Mặc mời Tề Lăng Hạo đến phòng làm việc riêng của mình để nói về tình trạng của Kiều Uyển Vũ: “Tề thiếu, tôi nói thẳng luôn vào vấn đề mong cậu có sự chuẩn bị tâm lý”.
Tề Lăng Hạo tỏ vẻ bình tĩnh đối mặt nhưng anh biết rõ ràng là lòng anh đang nóng như lửa đốt: “Viện trưởng Mặc cứ nói đi tôi cũng đã biết sơ qua về tình hình của cô ấy rồi”.
“Kiều tiểu thư bị gãy 4 cái xương sườn, 1 xương đùi bên chân trái nhưng bên y học có thể điều trị được về vấn đề này chúng tôi nhất định làm hết sức để chữa trị cho cô ấy. Mặt của Kiều tiểu thư bị kính vỡ làm bị thương nhiều đường cái này có thể nhờ đến phẫu thuật thẩm mỹ, tôi có quen một người bạn làm bên thẩm mỹ rất có tiếng nếu Tề thiếu cần tôi sẵn sàng giới thiệu. Nhưng vấn đề nghiêm trọng nhất là lúc xảy ra tai nạn Kiều tiểu thư bị va đập mạnh về phía trước dẫn đến tổn thương phần đầu nên rơi vào trạng thái hôn mê tạm thời, chúng tôi đã tiến hành chụp cắt lớp may mắn là không nghiêm trọng đến não bộ nhưng mắt cô ấy có khả năng sẽ không thấy được nữa…”.
Tề Lăng Hạo gật gật đầu tiếp nhận các thông tin mà viện trưởng Mặc cung cấp, anh có vẻ vui mừng lên tiếng: “Cũng may không phải là hôn mê sâu giống như bác sĩ bên bệnh viện H đã chuẩn đoán”.
Viện trưởng Mặc trầm giọng lên tiếng: “Mặc dù là hôn mê tạm thời nhưng cũng không nói trước được thời gian cô ấy sẽ tỉnh lại đâu”.
“Các trường hợp như vậy thì khoảng bao lâu mới có thể tỉnh lại?”.
“Khoảng một tháng đầu tiên là thời gian khả quan nhất nhưng nếu sau một tháng mà không tỉnh thì có thể chuyển sang trạng thái hôn mê sâu, qua ba tháng tiếp theo mà vẫn không tỉnh thì có thể trở thành người thực vật cả đời không tỉnh lại nữa”.
Tề Lăng Hạo cau chặt mày lo lắng: “Vẫn mong viện trưởng Mặc cố gắng hết sức chữa trị cho cô ấy”.
Viện trưởng Mặc gật đầu đan hai tay vào nhau đáp: “Tề thiếu cứ yên tâm, tôi sẽ là người trực tiếp điều trị cho Kiều tiểu thư hy vọng cô ấy sớm ngày hồi phục”.
Tề Lăng Hạo đứng dậy tỏ vẻ cảm kích và biết ơn: “Mọi chuyện trông cậy vào viện trưởng Mặc”.
Kiều Uyển Vũ được chuyển đến nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt loại VIP của bệnh viện Hoàng Kim có một bác sĩ và một y á do viện trưởng Mặc phân công luôn túc trực bên cạnh để theo dõi tình hình.
Tề Lăng Hạo sợ bên cánh phóng viên đến lấy tinh tức sau vụ tai nạn sẽ làm phiền sự nghỉ ngơi của Kiều Uyển Vũ ảnh hướng đến quá trình điều trị nên cử thêm bốn vệ sĩ thân cận đến canh trước cửa phòng để bảo vệ an toàn cho Kiều Uyển Vũ.
Tề Lăng Hạo cũng ra lệnh căn phòng này ngoại trừ anh thì chỉ có Tề Kỳ Nam, Hàn Côn Nhị được phép ra vào, tuyệt đối không cho người lạ mặt đến gần Kiều Uyển Vũ nửa bước.
Tề Lăng Hạo ngồi bên giường bệnh nhìn những vết cắt trên mặt của Kiều Uyển Vũ mà tưởng chừng như những vết thương ấy đang nằm trên tim anh đau đớn đến vô chừng, tay của anh chạm khẽ vào gò má cô rồi thì thầm: “Uyển Vũ anh nhất định tìm ra kẻ đã hãm hại em rồi bắt kẻ đó phải trả giá”.
Tề Kỳ Nam khẽ hỏi: “Anh, dung mạo của Uyển Vũ xem như đã bị hủy anh vẫn thích cô ấy sao?”.
“Dù cả đời không lấy lại được dung mạo của cô ấy thì anh vẫn sẽ cưới cô ấy làm vợ, yêu thương cô ấy cả đời, trong mắt anh cô ấy vẫn mãi mãi là cô gái xinh đẹp nhất mà anh từng gặp trong đời”.
Tề Kỳ Nam đứng một bên nhìn thấy những cử chỉ và tình cảm chân thành mà Tề Lăng Hạo dành cho Kiều Uyển Vũ thì ánh mắt trở nên lắng lại, anh lặng lẽ quay người đi ra ngoài trong đầu thầm nghĩ “Cầu mong là kỳ tích sẽ xảy ra với Uyển Vũ, hy vọng là hai người bọn họ có thể đến bên nhau”.