Vẻ mặt của Tề phu nhân lấm lét quay mặt đi chỗ khác không có kể chuyện Bạch Cẩm Phi mượn thân xác của Mạc Hy Nhi để hỏi tội bà ta mà giả lả đáp: “Mẹ cũng không biết tại sao con bé lại bị như vậy nữa con à, thôi chúng ta mau đưa Hy Nhi đến bệnh viện để kiểm tra xem trước đi con”.
Tề Lăng Hạo bảo tài xế tự lái xe về trước còn anh thì lái xe của Mạc Hy Nhi đưa cô ta và Tề phu nhân cùng đến bệnh viện.
Sau khi bác sĩ kiểm tra cho Mạc Hy Nhi xong thì quay ra nhìn Tề Lăng Hạo bằng ánh mắt có chút kỳ quặc rồi lên tiếng nói: “Xin chúc mừng cậu cô ấy có thai rồi”.
Tề Lăng Hạo quay sang nhìn Nhiếp Thần bằng ánh mắt có chút kinh ngạc: “Cậu nói thật sao Nhiếp Thần?”.
Nhiếp Thần tỏ thái độ kỳ thị với Tề Lăng Hạo luôn: “Thành qủa lao động hằng đêm của cậu mà cậu còn không biết hay sao?”.
Tề Lăng Hạo nhướng mày nhìn Nhiếp Thần rồi nói: “Tôi chưa từng thấy vị bác sĩ nào báo tin vui cho người khác mà mang bộ mặt đưa đám y như cậu hết đó”.
Nhiếp Thần lạnh lẽo đáp: “Niềm vui của cậu lại là nỗi đau của cô bé ngốc kia nên tôi không thể xem đây là tin vui được, à còn nữa tôi đang theo dõi điều trị cho Uyển Vũ nên tôi sẽ chuyển bác sĩ khác thăm khám cho Mạc tiểu thư đây”.
Tề Lăng Hạo kéo tay Nhiếp Thần một cái: “Xem như cậu nể mặt tôi một lần đi, lần trước tôi mất đi một đứa con rồi lần này không thể để xảy ra bất cứ chuyện gì nữa hết”.
Nhiếp Thần gạt tay của Tề Lăng Hạo: “Lần này tôi đứng về phe của Uyển Vũ nha tôi không thể chấp nhận được một người đàn ông thay lòng đổi dạ như cậu, yêu cầu này của Tề thiếu tôi xin phép được từ chối”.
Nhiếp Thần rời đi Tề Lăng Hạo lại mỉm cười thầm nghĩ trong đầu “Đường Việt đúng là làm việc rất có hiệu quả bước tiếp theo có thể ly hôn với Uyển Vũ để cô ấy an toàn rời khỏi Vịnh Xuyên không dính líu đến ân oán ở Tề gia nữa”.
Tề Lăng Hạo quay trở ra với vẻ mặt lo lắng nên Tề phu nhân liền nóng lòng đứng dậy hỏi: “Lăng Hạo à, Hy Nhi có bị làm sao không hả con?”.
Tề Lăng Hạo ngẩng đầu lên nhìn Tề phu nhân rồi đáp: “Hy Nhi không sao hết chỉ là cô ấy có thai rồi”.
Tề phu nhân cũng kinh ngạc ra mặt: “Hy Nhi có thai rồi sao đây đúng là tin tốt mà ba con bà biết được sắp được ẵm cháu chắc là mừng lắm đây”.
Tề phu nhân quay sang lại nhìn vẻ mặt của Tề Lăng Hạo chứa cả bầu trời tâm sự nên lên tiếng hỏi: “Hy Nhi mang thai vốn là chuyện vui nhưng sao mẹ thấy con không được vui cho lắm vậy Lăng Hạo?”.
Tề Lăng Hạo cau mày đáp: “Con đang lo lắng không thể cho Hy Nhi một danh phận đàng hoàng ở Tề gia, con không muốn cô ấy và con của con chịu thiệt thòi”.
Tề phu nhân liền đặt tay lên vai của Tề Lăng Hạo động viên anh: “Chuyện cũng có khó gì đâu con trai, chúng ta về xin ba con làm chủ cưới thêm Hy Nhi cho con là được rồi bây giờ con bé cũng đã mang trong mình huyết mạch của Tề gia dù muốn dù không thì Uyển Vũ vẫn phải đồng ý thôi”.
Tề Lăng Hạo khẽ lắc đầu thở dài: “Con hiểu Uyển Vũ hơn ai hết mà cô ấy nhất định không chịu kiếp chồng chung với người khác đâu”.
“Vậy con tính để Hy Nhi chịu thiệt thòi hay sao?”.
Tề Lăng Hạo liền đáp: “Dạ không ạ, con sẽ tìm cách ly hôn với Uyển Vũ trước rồi cưới Hy Nhi để cô ấy danh chính ngôn thuận ngồi vào cái ghế thiếu phu nhân của Tề gia”.
Tề phu nhân nghe thấy như vậy thì vô cùng khoái chí liền hưởng ứng theo: “Mẹ thấy con suy nghĩ vậy cũng xem là thấu đáo đi để tránh sau này xảy ra chuyện vợ lớn vợ nhỏ rồi tranh giành quyền thừa kế rất là phiền, chi bằng cho Kiều Uyển Vũ một số tiền sau ly hôn để ổn định cuộc sống rồi chấm dứt cũng hay”.
Tề Lăng Hạo quay sang nhìn Tề phu nhân bằng ánh mắt cảm kích: “Có sự ủng hộ của mẹ thì con an tâm rồi, thôi để con gọi tài xế đưa mẹ về nghĩ trước con sẽ ở lại chăm sóc cho Hy Nhi”.
“Được rồi”.
Sau khi Tề phu nhân rời đi, Tề Lăng Hạo đi đến phòng bệnh của Mạc Hy Nhi thì thấy cô đang nhàn nhã ngồi xem lại đoạn clip quay cảnh Tề phu nhân thú nhận tội lúc nãy vô cùng đặc sắc.
“Đang xem cái gì mà mặt em vui vậy hả?”.
Mạc Hy Nhi vẫy tay gọi Tề Lăng Hạo: “Em đã quay được cảnh bà ta quỳ xuống nhận tội rồi, nhiêu đây cũng đủ tố cáo bà ta rồi những bằng chứng này đều cho anh hết”.
Tề Lăng Hạo đưa tay vuốt tóc của Mạc Hy Nhi rồi cho cô một ánh mắt tán dương khen ngợi: “Em đúng là tài giỏi mà kỹ thuật diễn xuất rất là đạt có thể thành công lừa gạt được Mạc Trúc Tiên thú nhận tội của mình”.
Mạc Hy Nhi liền mỉm cười vui sướng: “Tất cả đều là do kế hoạch của anh hay mà thôi em chỉ làm theo những gì anh căn dặn hơn nữa bà ta có tật giật mình nên mới hù có chút xíu mà đã khai hết rồi”.