Kiều Uyển Vũ nhìn đồng hồ rồi đứng dậy trước: “Cũng trễ rồi tôi về trước đây, hôm nay tôi mời anh đi ăn xem như không còn nợ nần gì nữa hết nhé sau này đừng đến tìm tôi nữa...tôi không muốn Lăng Hạo suy nghĩ thêm về mối quan hệ giữa tôi và anh, cái gì đã qua rồi thì hãy để nó qua đi”.
Đoạn Phong Lãng cúi đầu cười khổ lên tiếng giải thích: “Với ngần ấy thương tổn mà anh gây ra cho em anh cũng không dám mong là em sẽ tha thứ cho anh, chỉ hy vọng em có thể cho anh một cơ hội làm bạn của em được âm thầm bảo vệ em là đủ rồi”.
“Bạn thì có thể nhưng mà Lăng Hạo đủ sức bảo vệ tôi rồi không cần thêm anh đâu”.
Nói rồi Kiều Uyển Vũ rời đi, cô bắt taxi đi về Hoàng Kim Uyển Cảnh chứ không đi cùng Đoạn Phong Lãng nữa.
Đọan Phong Lãng nhìn theo bằng ánh mắt bất lực anh cười khổ trong lòng “Cô ấy thật sự đã tha thứ và lãng quên mình mất rồi”
Tề Lăng Hạo âm thầm lái xe đi theo chiếc taxi chở Kiều Uyển Vũ về Hoàng Kim Uyển Cảnh an toàn, sau đó lặng lẽ rời đi cũng không có vào nhà mà đến sống tại một căn penhouse ở trung tâm thành phố, anh cũng căn dặn Hàn Côn Nhị là đừng để Kiều Uyển Vũ biết anh đã trở về Vịnh Xuyên.
Trời còn chưa sáng thì Tề Lăng Hạo đã thức dậy rồi, anh đứng bên vách kính của tầng 100 nhìn xuống thành phố vẫn còn đang say giấc tay thì cầm tách cà phê nóng thi thoảng nhấp môi một cách, vẻ mặt vô cùng trầm tư như là đang suy tính cái gì đó.
Sáng hôm đó, Tề Lăng Hạo gọi Hàn Côn Nhị đến rồi bảo anh đi bảo lãnh Mạc Hy Nhi ra khỏi nhà giam.
Hàn Côn Nhị nghe vậy liền lên tiếng phản bác: “Cô ta bị giam là đáng tội cơ mà, Mạc Hy Nhi đã nhiều lần mưu hại Uyển Vũ còn hại chết con của hai người nữa sao khi không cậu lại bảo tôi đi bảo lãnh cho cô ta chứ?”.
Ánh mắt của Tề Lăng Hạo trở nên sâu xa: “Mạc Hy Nhi là một con cờ quan trọng trong ván cờ của tôi vì vậy phải thả cô ta ra ngoài thì đại sự của tôi mới có thể thành được”.
Hàn Côn Nhị liền cau mày: “Cô ta là kẻ phá đám thì có chứ đại sự cái nỗi gì”.
“Còn nữa sắp xếp cho Mạc Hy Nhi đến sống chung với tôi tại căn penhouse này qua vài ngày nữa thì để báo chí tung tin tôi có qua lại với một người phụ nữ bí ẩn”.
Hàn Côn Nhị tỏ vẻ nghiêm túc lên tiếng hỏi: “Lăng Hạo à rốt cuộc thì cậu đang toan tính cái gì trong đầu vậy hả? Tại sao phải làm như vậy?”.
Tề Lăng Hạo quay mặt đi chỗ khác lạnh giọng đáp: “Cậu không cần phải biết nguyên nhân chỉ cần làm theo những lời mà tôi nói là được rồi”.
Mạc Hy Nhi đến căn penhouse gặp Tề Lăng Hạo với nét mặt sợ hãi cùng dự cảm chẳng lành, cô ta run rẩy lên tiếng hỏi: “Anh Hạo thời gian qua em bị giam giữ trong tù xem như là đã đền tội cho việc làm hại Uyển Vũ sảy thai rồi anh còn không chịu buông tha cho em hay sao?”.
Tề Lăng Hạo bước qua chỗ của Mạc Hy Nhi đang đứng đưa tay nâng cằm cô lên bắt cô đối mặt với mình rồi nhàn nhã lên tiếng với thái độ dịu dàng: “Thời gian qua đã để em phải chịu khổ rồi anh xin lỗi”.
Vẻ mặt của Mạc Hy Nhi hiện lên vẻ ngạc nhiên vô độ tại sao Tề Lăng Hạo lại xin lỗi cô phải chăng là cô đang nghe lầm.
“Anh vừa nói gì em nghe không hiểu?”.
Tề Lăng Hạo nắm lấy tay của Mạc Hy Nhi dẫn cô qua ghế sofa ngồi xuống trước rồi mới lên tiếng giải thích: “Anh biết toàn bộ sự việc em hại Uyển Vũ xảy thai đều là do Hàm Linh xúi bảo em gây ra hết, anh biết em vô tội nhưng mà em quá ngây thơ trong sáng quá sẽ dễ bị người khác lừa gạt nên mới muốn dạy cho em một bài học để lần sau em rút kinh nghiệm không gánh tội thay người khác mà thôi”.
Mạc Hy Nhi yếu ớt lên tiếng: “Nhưng chắc chắn là anh rất hận em bởi vì em đã hại chết con anh”.
Tề Lăng Hạo thở dài nắm lấy bàn tay của Mạc Hy Nhi rồi lên tiếng hỏi: “Em có biết lý do vì sao anh lại không thể ở bên cạnh em đón nhận tình yêu của em dành cho anh hay không hả?”.
“Là bởi vì không yêu em” Mạc Hy Nhi thốt lên với vẻ mặt thất vọng.
Tề Lăng Hạo lắc đầu đáp lại: “Không phải đâu, thật ra từ lúc gặp em hồi nhỏ anh đã muốn sau này xin ba mẹ cho cưới em rồi...em thích em từ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt cơ”.
Mạc Hy Nhi cảm thấy trái tim mình rung động rõ rệt trong lòng ngực, khóe mắt cô ta đỏ hoe lên: “Vậy tại sao anh lại từ chối kết hôn với em để cưới Kiều Uyển Vũ còn nhiều lần vì cô ta mà thẳng tay xử tội với em chứ?”.
Ánh mắt của Tề Lăng Hạo toát lên vẻ sắc lạnh đến cực độ: “Là bởi vì thù giết mẹ nên anh không thể yêu em được...em là cháu gái của kẻ đã giết chết mẹ anh cứ mỗi lần nghĩ đến chuyện đó thì anh không thể nào sống thật với tình cảm của mình được hết”.
Mạc Hy Nhi ngẩng đầu lên nhìn Tề Lăng Hạo bằng ánh mặt kinh ngạc: “Vậy là...anh cũng biết Tề phu nhân hiện tại chính là dì ruột của em Mạc Trúc Tiên, anh đã biết là dì em hại chết mẹ anh năm đó nên mới không thể yêu em hay sao?”.