Ngày đầu tiên làm dâu ở Đoạn gia, Hàm Linh cảm thấy rất hãnh diện dù Đoạn Phong Lãng có yêu cô hay không đã không còn quan trọng nữa bởi vì kết hôn rồi đầu ấp tay gối bên nhau thì sớm muộn gì cũng sẽ nảy sinh tình cảm mà thôi.
Cảm giác là thiếu phu nhân của Đoạn gia làm cho Hàm Linh cảm thấy mình đã đạt được một thành tựu rất lớn trong cuộc đời.
Từ sáng sớm, Hàm Linh đã đích thân xuống bếp nấu bữa sáng cho cả gia đình bởi vì đây là ngày đầu tiên cô sống ở Đoạn gia với tư cách là thiếu phu nhân.
Những người gia nhân xuống bếp nhìn thấy Hàm Linh đang làm điểm tâm sáng liền tỏ vẻ ái ngại lên tiếng: “Thiếu phu nhân để tôi làm cho”.
Hàm Linh xua tay lên tiếng đáp: “Không cần đâu tôi làm cũng gần xong rồi cô phụ tôi bày trí bàn ăn là được”.
Cô giúp việc vội gật đầu: “Dạ được ạ thiếu phu nhân”.
Lúc Lan Tú Uyên xuống nhàn ăn thì thấy bữa sáng đã được chuẩn bị hoàn tất rồi, bà nhìn các món điểm tâm sáng bắt mắt được bày trí trên bàn thì tỏ vẻ hài lòng lên tiếng: “Con dâu của mẹ đúng là tài giỏi mà”.
Hàm Linh tỏ vẻ nhún nhường: “Mẹ quá lời rồi đây vốn là trách nhiệm của con dâu mà”.
Đoạn Nguyên Nhựt vừa xuống lầu thì Lan Tú Uyên đã lên tiếng: “Nguyên Nhựt mau qua đây ăn sáng đi, con dâu của chúng ta đã có lòng làm rất nhiều món điểm tâm mà chúng ta thích đây này”.
Lần trước Hàm Linh đến Đoạn gia cũng dành nấu bữa tối kết quả là chẳng ai ăn được gì hết nên lần này khi nghe thấy cô con dâu này đích thân chuẩn bị điểm tâm sáng thì Đoạn Nguyên Nhựt liền thở dài.
Lan Tú Uyên kéo ghế ra mời Đoạn Nguyên Nhựt ngồi xuống, ông miễn cưỡng ngồi vào bàn ăn dù sao hôm nay Hàm Linh cũng đã trở thành dâu con trong nhà rồi nếu cô ta mắc lỗi thì cũng khiến người khác che cười gia đình thôi.
“Phong Lãng đâu sao giờ này còn chưa xuống ăn sáng chứ?” Đoạn Nguyên Nhựt lên tiếng hỏi.
Hàm Linh cúi gầm mặt xuống rồi tỏ vẻ e thẹn líu ríu đáp: “Dạ thưa ba…tối qua bọn con thức hơi khuya nên chắc giờ này Lãng chưa dậy nổi”.
Lan Tú Uyên liền tươi cười lên tiếng: “Kìa ông đêm hôm qua là tân hôn của tụi nó cơ mà cứ để Phong Lãng nghỉ thêm một chút cũng không sao mà”.
Đoạn Nguyên Nhựt tỏ thái độ lạnh lẽo lên tiếng: “Chẳng phải đêm tân hôn đã diễn ra trước lúc kết hôn rồi sao?!”.
Hàm Linh cảm giác như vừa bị nguyên gáo nước lạnh tạt vào mặt, lời nói của Đoạn Nguyên Nhựt tuy rất nhẹ nhàng nhưng hàm ý bên trong còn không phải là cô dụ dỗ con trai ông trước, sau đó cố tình để có thai rồi mới cưới hay sao.
Xung quanh còn có người giúp việc nên lời nói của Đoạn Nguyên Nhựt nhất thời làm cho ánh mắt của mọi người đều hướng về phía của Hàm Linh.
Lan Tú Uyên nhìn thấy sắc mặt sượng sùng của Hàm Linh thì liền lên tiếng nói đỡ cho cô trước mặt của Đoạn Nguyên Nhựt: “Ông đang nói cái gì vậy chứ? Đêm hôm qua là đêm tân hôn mà chúng ta phải thông cảm cho bọn trẻ chứ!!!”.
Đoạn Nguyên Nhựt khẽ lắc đầu: “Dù sao thì cũng bước chân vào Đoạn gia rồi sau này chỉ mong cô đừng có bôi tro trét trấu vào mặt của tôi thôi là đủ rồi”.
Hàm Linh cúi đầu tỏ vẻ cung kính lễ phép lên tiếng đáp: “Dạ thưa ba phận làm dâu con trong nhà con sẽ giữ lễ độ không làm ảnh hưởng đến Đoạn gia đâu ạ”. Loading...
Lan Tú Uyên liền lên tiếng: “Con dâu của chúng ta tài giỏi như thế không làm rạng danh thì thôi làm gì có chuyện nó làm chúng ta mất mặt chứ”.
Ánh mắt của Đoạn Nguyên Nhựt hiện lên vẻ khinh khi rõ rệt: “Ở trong chăn mới biết chăn có rận”.
Lan Tú Uyên kéo tay của Hàm Linh: “Con mặc kệ ông ấy đi ba con trái tính trái nết xưa nay rồi đừng để ý những gì mà ông ấy nói”.
Cả nhà ăn sáng gần xong thì Đoạn Phong Lãng mới bước xuống nhà ăn, nhìn vẻ mặt của anh còn rất phờ phạc mệt mỏi.
Lan Tú Uyên lên tiếng gọi: “Lãng à, qua đây ngồi ăn sáng luôn đi con”.
Đoạn Phong Lãng khẽ lắc đầu lên tiếng đáp: “Dạ con không đói mẹ cứ ăn đi” sau đó anh quay sang người giúp việc nhờ bà làm cho anh một ly trà gừng để giải rượu rồi quay người trở về phòng của mình.
Đoạn Nguyên Nhựt thừa biết tối qua Đoạn Phong Lãng không hề vui vẻ trong hôn lễ của mình chút nào hết nên mới uống đến nỗi không biết đường mà trở về nhà đến sáng thì sắc mặt phờ phạc thiếu sức sống như thế. Ông khẽ lắc đầu thở dài, đứa con này của ông tính tình quá cố chấp cũng quá lưng chừng không quyết đoán đã biết là hôn nhân này không hạnh phúc vẫn đâm đầu vào.
Sau khi ăn sáng xong, Hàm Linh cầm tách trà gừng nóng đem lên phòng cho Đoạn Phong Lãng cô ân cần lên tiếng hỏi: “Anh cảm thấy mệt lắm không?”.
Đoạn Phong Lãng đưa tay đỡ trán đáp: “Cũng ổn hơn rồi không sao đâu anh uống tách trà gừng rồi đến công ty đây”.
Thoáng qua ánh mắt của Hàm Linh là vẻ mất mát: “Đêm qua mới tân hôn xong anh không tính cùng em đi hưởng tuần trăng mật sao???”.
Đoạn Phong Lãng thở dài đáp: “Dự án của công ty đang rất cần anh thời gian này anh sẽ rất bận hơn nữa em đang mang thai tốt hơn hết là ở nhà dưỡng thai cho thật tốt đi”.
“Anh cũng không tính về chào hỏi nhà mẹ vợ với em sao?”.