Chương 5: Sương Mù Dần Tan (1)
Lý Hạo nhớ ra rồi!
Nói về kiếm, Lý gia thực sự có một thanh... hay một cái?
Sở dĩ hắn không quá xác định là vì thanh kiếm mà Lý Hạo nhớ... có hơi không giống kiếm.
Nhưng Lý Hạo lại một mực biết rằng đó là một thanh kiếm.
Rất mâu thuẫn.
Tuy nhiên, đây là sự thật.
Khi còn nhỏ, cha của Lý Hạo đã đeo một mặt dây chuyền ngọc bích hình thanh kiếm vào cổ Lý Hạo và nghiêm túc nói với hắn rằng: "Đây là Tinh Không Kiếm, là cổ vật duy nhất được truyền lại trong Lý gia ta. Sau này con sẽ trao nó cho con mình. Nó không phải mặt ngọc mà là một thanh kiếm."
Lúc nói chuyện, cha rất nghiêm túc.
Đương nhiên, sau khi nghiêm túc một hồi, thấy Lý Hạo chẳng hiểu gì, cha hắn bất lực nói: "Đây là lời ông nội con nói với ta. Lời của tổ tiên truyền lại là thế, nếu phải gọi nó là kiếm thì con cứ gọi chính xác như vậy là được."
Đó là lý do tại sao Lý Hạo có thể nghĩ đến việc Lý gia thực sự có một thanh kiếm ngay lập tức như thế, tên nó là Tinh Không Kiếm.
Trên thực tế, đó là một mặt dây chuyền ngọc bích hình thanh kiếm nhỏ trên cổ Lý Hạo.
Thời khắc này Lý Hạo hơi bối rối.
Nếu trong thổ khúc nói kiếm Lý gia là ám chỉ mặt dây chuyền bằng ngọc bích của hắn, thì xem ra đúng là Lý gia có một thanh kiếm.
Trương gia có đao sao?
Những người khác Lý Hạo không rõ ràng lắm nhưng cha mẹ Trương Viễn qua đời sớm, Lý Hạo đã biết hắn nhiều năm, cũng rất hiểu Trương Viễn.
"Đao Trương gia..."
Lý Hạo cẩn thận suy nghĩ một chút, Trương gia có đao gì à?
Hồi tưởng lại quá khứ, ánh mắt Lý Hạo hơi động, rất có thể Trương gia thật sự tồn tại một thanh đao.
Không giống như mặt dây chuyền ngọc bích của hắn, ngọc bội dù sao cũng là thứ có giá trị, dù là một miếng ngọc bội cũ, Lý gia vẫn chú ý xem nó đáng giá bao nhiêu.
Đối với thanh đao của Trương gia, Lý Hạo đột nhiên nhớ lại khi mình còn nhỏ từng đến nhà Trương Viễn chơi, Trương Viễn đã từng lén lấy một thứ gì đó để chơi với Lý Hạo, ngay sau đó Trương Viễn bị cha phát hiện và bị đánh một trận dữ dội.
Thứ đó... hình như là một viên đá hình thanh đao.
Lúc bấy giờ, trí nhớ của Lý Hạo hơi xa xôi mơ hồ nhưng vẫn có thể mang máng nhớ những lời chửi mắng của cha Trương Viễn, ông nói là đồ do tổ tông để lại, tuy rằng không đáng tiền, chỉ như một viên đá vụn, nhưng dù gì cũng là vật gia truyền, không được tùy tiện quăng tới quăng lui như thế.
Tất nhiên, khi đó Lý Hạo đã nhìn thấy cha Trương Viễn tùy ý ném viên đá sang một bên. Lý Hạo còn nghi ngờ rằng cha Trương chỉ muốn viện cớ đánh con trai mà thôi.
"Chẳng lẽ đó là thanh đao Trương gia được nhắc đến trong thổ khúc?"
Nếu đúng như vậy thì có thể chắp ghép được rồi.
Sau này Lý Hạo không bao giờ nhìn thấy viên đá ấy nữa, thật ra sau khi Trương Viễn bị đánh, Lý Hạo và Trương Viễn đã sớm ném vật nọ qua một bên đầu.
Nhớ thương gì một hòn đá nhỏ đâu, nếu bọn họ muốn nghịch đá, ven đường có rất nhiều.
Bây giờ ngẫm lại, Lý Hạo đã chắc chắn những gì được đề cập trong thổ khúc đều là sự thật.
Hắn vô thức sờ lên ngực, mặt dây chuyền ngọc bội không có bất kỳ thay đổi nào.
Sự mát lạnh truyền đến đầu ngón tay khiến Lý Hạo bừng tỉnh trong nháy mắt, ngay sau đó, hắn nhìn Trần Na, có phần háo hức và kích động, nói nhanh: "Na tỷ, ta có thể gặp bà nội tỷ được không?"
Hắn muốn biết giai điệu ấy xuất phát từ đâu, ai đã làm ra nó, nó đã được lưu truyền từ khi nào, thổ khúc Na tỷ hát đã phải là phiên bản hoàn chỉnh hay chưa?
Tại sao những vụ án tự thiêu lại liên quan đến một thổ khúc nông thôn?
Huyết ảnh kia là gì, tại sao nó lại muốn giết người của tám gia tộc trong thổ khúc?
Hơn nữa, nếu đã giết là giết một người, hay là giết tất cả những người có liên quan đến tám gia tộc, nếu vậy...
"Hả?"
Trần Na chưa kịp nói gì, Lý Hạo bỗng giật nảy mình.
Hắn nhanh chóng mở tập tài liệu ra, mặc dù đã đọc tập tin này vô số lần, lúc bấy giờ hắn vẫn cẩn thận kiểm tra lại một lượt, điếng người khi nhận ra: "Cha mẹ của Hồng Kiều đã qua đời. Khi nàng chết cũng không lớn tuổi lắm, nên sau khi Hồng Kiều chết, Hồng gia cũng chẳng còn ai nữa."
"Về phía Chu Thanh, vợ của hắn vẫn còn sống nhưng Chu Thanh không có con, hai vợ chồng đã nhiều năm không thai nghén đứa con nào."
"Trương Viễn thì không cần nói..."
Trương gia cũng chỉ có một độc đinh duy nhất là Trương Viễn, cha mẹ Trương Viễn đều qua đời sớm nên Trương Viễn cũng là hậu duệ duy nhất của Trương gia.
"Vương Hạo Minh khi chết chưa kết hôn nhưng Vương Hạo Minh không phải là con một, anh ta còn có một em trai..."
"Lưu Vân Sinh là một lão nhân, một đời độc thân."
"Triệu Thế Hào có một cô con gái. Sau khi Triệu Thế Hào chết, nàng theo mẹ rời Ngân Thành, tung tích không rõ."
Lý Hạo nhanh chóng kiểm tra, một số người trong số này đã kết hôn, một số đã có con, không phải tất cả đều độc thân, vì vậy Lý Hạo vẫn chưa phát hiện ra vấn đề gì trong chuyện này.
Nhưng một khắc sau, Lý Hạo đột nhiên nghĩ đến chính mình.
"Cha mẹ ta đột ngột qua đời cách đây ba năm do tai nạn, chiếc xe bị lật do mất lái, nhưng... có chắc đó là một vụ tai nạn ngoài ý muốn không?"
Cha mẹ của Lý Hạo đã qua đời cách đây ba năm.
Một vụ tai nạn!
Không liên quan gì đến vụ án tự thiêu, vì vậy Lý Hạo chưa bao giờ đưa cha mẹ mình vào vụ này, bởi vì đây là vụ án tự thiêu.
Trong lòng Lý Hạo có hàng vạn suy nghĩ.
Bốn nhà Trương, Hồng, Chu và Lưu triệt để tuyệt tự, không tồn tại trực hệ.
Vương Hạo Minh có một em trai, Triệu Thế Hào có một cô con gái, nếu hắn là họ Lý trong Kiếm Lý gia, thì Lý gia cũng có nghĩa là chính hắn.
"Đây không phải là giết một người, mà là... diệt toàn gia."
Trong lòng Lý Hạo dâng lên từng cơn ớn lạnh, sợ hãi, cùng với sợ hãi chính là càng thêm phẫn nộ!
Cha mẹ ta không phải chết vì tai nạn?
Đương nhiên, tất cả chuyện này đều không thể xác định hoàn toàn, dù sao thì Vương gia và Triệu gia vẫn có người còn sống.
. . .
"Lý Hạo!"
Tiếng gọi của Trần Na khiến Lý Hạo tỉnh táo lại.
"Ngươi ổn chứ?"
Khi Trần Na nhìn thấy Lý Hạo hỏi xong, đến lượt nàng trả lời thì hắn phớt lờ, có phần phân tâm.
"Không sao!"
Lý Hạo vội vàng lắc đầu, Trần Na liếc hắn một cái, đột nhiên nói: "Ngươi cho rằng những người này có liên quan đến mấy dòng họ trong thổ khúc à? Nhưng nó chỉ là dân ca nông thôn, một số cải biên dựa theo thần thoại, một số là do người ta thuận miệng hát thôi. Ta cảm thấy có thể chỉ là một sự tình cờ ngẫu nhiên. Ở đây chẳng phải còn thiếu hai họ sao?"
Nàng đang trấn an Lý Hạo, nhưng lời vừa dứt thì nàng đã sửng sốt nhìn chằm chằm hắn.
Còn thiếu hai người, một người họ Trịnh và một người họ Lý!
Lý Hạo?
Chuyện này có liên quan đến Lý Hạo?
Dù sao nàng cũng là tuần kiểm, đầu óc khá nhanh nhạy, trong nháy mắt nàng lập tức nghĩ đến Lý Hạo, Lý Hạo vẫn luôn truy tra vụ án của 6 người kia, sẽ không liên quan gì đến hắn chứ?
"Lý Hạo, ngươi họ Lý phải không?"
"..."
Lý Hạo nở một nụ cười gượng gạo, còn có thể nói không sao?
Trần Na nhíu mày, "Ngươi nói thật cho ta biết, cái chết của sáu người kia có vấn đề gì vậy?"
Nàng xem lướt qua hồ sơ chứ chưa có thời gian xem kỹ, nhưng xem ra bọn họ đều chết vì sự cố bất ngờ, hơn nữa cũng không tập trung tại một năm, chuyện này cũng có thể có quan hệ gì à?
"Na tỷ, trước tiên đừng nói chuyện này nữa, ta có thể gặp bà nội tỷ được không?"
Lý Hạo không muốn bàn thêm về vụ án.
Trần Na thấy vậy liền nhịn xuống, không hỏi nữa, nàng nói: "Ta vừa nói mà ngươi không nghe, bà của ta đã qua đời mấy năm trước rồi."
"Xin lỗi!"
"Không sao, khi bà ra đi đã ngoài 90, cũng xem như hỉ tang."
Trần Na quả thực không sao, nàng nói rất nhanh: "Nhưng thổ khúc này nhiều người tầm tuổi bà nội ta đều có thể hát được. Khi còn nhỏ là thế, giờ thì ta không biết còn bao nhiêu người già ở quê, cũng một năm rồi ta không về.”
Thấy Lý Hạo rất để bụng chuyện thổ khúc, Trần Na lại nói: "Bằng không, nếu thực sự có hứng thú, chúng ta hãy bớt chút thời gian về thăm quê ta một chuyến, gặp lão nhân nào trong làng thì có thể hỏi thử xem."
Lý Hạo suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
"Ngày mốt chúng ta đều nghỉ, Na tỷ có tiện không?"
"Được!"