Chương 45: Từ Xa Quan Sát
Con chó mở mắt ra, trông thấy Lý Hạo đang nhìn chằm chằm mình thì Hắc Báo lập tức nhảy vọt lên, ngay sau đó, nó trực tiếp vồ về phía người đối diện!
Lý Hạo vội tránh khỏi sự vồ vập của nó.
Hắc Báo không quan tâm, đột nhiên nhào xuống đất, thè lưỡi liếm chân Lý Hạo.
"Đi chỗ khác!"
Lý Hạo đá đá chân, cúi người sờ đầu chú chó nhỏ, khẽ nhíu mày, "Ngươi muốn thành tinh à?"
Hắn đang nghĩ, điều này tốt hay xấu?
Hắc Báo thực sự có cảm giác muốn thành tinh!
Là một người bình thường kiêm thành viên của Tuần Kiểm Ti, suy nghĩ đầu tiên của Lý Hạo là liệu điều này có thể gây ra hậu quả không tốt chăng?
Nhưng trong nháy mắt, nghĩ đến những Siêu Năng Giả kia, nghĩ đến huyết ảnh mà người thường không thể nhìn thấy... Đột nhiên, Lý Hạo mất đi những ý nghĩ khác.
Thời buổi này, còn ai quan tâm một con chó có thành tinh hay không!
Huyết ảnh là gì?
Rõ ràng không phải con người!
Hắc Báo tốt xấu gì cũng quen thuộc với mình, thậm chí còn tính là do mình nuôi, nếu thật sự thành tinh, vậy thì càng tốt.
"Bất quá lão sư từng dặn, không thể truyền “Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật” ra ngoài!"
Lý Hạo nhìn Hắc Báo, có chút đau đầu, "Thôi vậy, không sao, chỉ là bắt chước thôi, đúng là ngươi đã học được tinh hoa của hô hấp pháp, nhưng có vẻ chẳng học được tinh túy gì của ngũ cầm bàn công cả..."
Hô hấp pháp chú trọng tiết tấu, cách điều chỉnh nhịp thở và thở theo lỗ chân lông, con chó này thực sự đã bắt chước giống đến 80%.
Ngũ cầm bàn công, tức là tư thế ngũ tâm triều thiên vừa rồi, không đơn giản như bề ngoài, nó cũng đòi hỏi một số phương pháp độc môn, Hắc Báo đương nhiên không học được.
Vả lại thân thể người khác thân thể chó, có học xong thì nhóc con này cũng không dùng được.
"Nó học được hô hấp pháp đúng là do ta bất cẩn!"
Trong tình huống bình thường, cho dù hắn có luyện hô hấp pháp cũng không quá lơ là cảnh giác, lại càng không phô diễn toàn bộ kỹ thuật hô hấp pháp trước mặt người ngoài, nếu sai dù chỉ một chút, toàn bộ hô hấp pháp sẽ phế bỏ.
Nhưng trước mặt một con chó thì ai mà lại để ý nhiều. Vừa nãy Lý Hạo thi triển toàn bộ nên Hắc Báo đã nhìn thấy hết.
Hắc Báo dưới chân như hiểu ra điều gì, ngẩng đầu nhìn Lý Hạo, trong mắt có vẻ nịnh nọt.
Lý Hạo cau mày, nghiêm nghị dặn dò: "Ta biết ngươi có thể nghe hiểu được, sau này trừ phi có ta ở bên cạnh, còn lại những lúc khác ngươi tuyệt đối không được dùng cái này! Để xem... khi nào ta rảnh, ta phải đi tìm lão sư một chuyến, để xem lão sư có muốn thu nhận một… cẩu đệ tử hay không."
Lý Hạo bất chợt phì cười, nói vậy cứ như đang tự chửi mình!
"Quên đi, coi như ta chưa nói gì."
Hắn vốn muốn trêu chọc lão sư một chút, sau đó quay đầu nghĩ, đừng, lão sư là người khuôn mẫu, nếu nói con chó này là học trò của hắn, mang ra ngoài giới thiệu: "Đây là học trò của Lý Hạo ta, học trò của ta chính là một đại hắc cẩu…"
Lúc đó, coi như hắn đã tự đào mộ chôn mình!
Về phần Hắc Báo, không phải nó đều nghe hiểu hết những gì hắn nói, có điều thấy Lý Hạo tươi cười thì Hắc Báo cũng vui vẻ mà lắc lắc cái đuôi hùa theo.
Chó hiểu lòng người, biết Lý Hạo vui, giận, buồn, thật ra ngẫm lại cũng có phần đáng sợ.
Bất quá Lý Hạo vẫn mỉm cười, cũng chẳng sao.
Lý Hạo không bận tâm đến chuyện này nữa, khi nào rảnh rỗi hắn sẽ báo với lão sư một tiếng, dựa theo tính cách của ông ấy thì có lẽ cũng thấy hiếu kỳ, nhưng cũng sẽ không quá lưu tâm đến việc một con chó học hô hấp pháp của mình.
Lúc bấy giờ, Lý Hạo lôi ngọc kiếm trước ngực ra khỏi cổ áo, càng quan sát thì hai mắt lại càng tỏa sáng.
"Năng lượng thần bí!"
Trong thanh ngọc kiếm dường như ẩn chứa rất nhiều năng lượng thần bí.
Tất nhiên, đối với những người khác, sức mạnh bí ẩn không phải là điểm mấu chốt, họ càng quan tâm đến bản thân thanh ngọc kiếm hơn.
Theo lời lão sư, những sức mạnh bí ẩn trên các vật siêu năng đều có giới hạn. Có lẽ vì thế nên Lưu Long mới tỏ ra không mấy quan tâm tới hai món đồ trong tay hắn.
Một là do ông ta cảm thấy số năng lượng ít ỏi ấy không đủ hữu dụng, hoặc hai là do ông ta vốn không sử dụng được các vật siêu năng gia truyền nên mới không thèm để ý.
Trước đây Lý Hạo còn lo lắng phải chăng Lưu Long đang âm thầm tính toán thứ gì, bây giờ nhìn lại xem ra hẳn là không phải.
"Họ không quan tâm nhưng ta quan tâm!"
Lý Hạo nói thầm, lão sư cảm thấy quá ít, vô dụng với ông ấy.
Lưu Long là cường giả Phá Bách, cũng cảm thấy thứ này vô dụng.
Nhưng Lý Hạo chỉ là một kẻ yếu không tới Trảm Thập, dù chỉ là một chút ít năng lực thần bí thì cũng đủ để hắn tiến bộ một mảng lớn.
"Tốc độ, lực lượng và thể chất đều được cải thiện!"
"Nếu giờ khảo nghiệm lại, thực lực của ta sẽ ở mức nào?"
Trảm Thập, xác suất không cao.
Không thể nhanh như vậy!
Hơn nữa so với Trần Kiên, Lý Hạo cảm thấy bây giờ hắn có thể tránh được một cái tát của đối phương, nhưng gần như không thể đấu nổi với anh ta.
Mà Trần Kiên chính là cảnh giới Trảm Thập.
Về phần Trảm Thập cảnh, rốt cuộc thực lực nằm ở mức trảm thập hay trảm cửu thập thì khó mà nói.
Theo sự hiểu biết của Lý Hạo, khoảng cách từ Trảm Thập đến Phá Bách là khá lớn.
Trong đội săn quỷ, ngoại trừ Lưu Long thì hình như 4 người còn lại đều vẫn là Trảm Thập cảnh. Bất quá thực lực bọn họ có mạnh có yếu, bề ngoài thì Liễu Diễm có vẻ mạnh nhất, nhưng nàng ta đã nhấn mạnh nhiều lần là tuyệt đối không được trêu chọc vào bác sĩ Vân Dao.
"Ta còn chưa chạm được tới mức Trảm Thập, cần phải nỗ lực hơn nhiều, ít nhất phải ở mức tự bảo mệnh được!"
Làm gì thì làm, bảo vệ cái mạng nhỏ của mình trước rồi tính.
Huyết ảnh là thứ không dễ động vào.
"Tiếp tục luyện tập!"
Lần này Lý Hạo không sử dụng thổ nạp thuật nữa, trong cơ thể hắn vẫn còn tồn tại một chút năng lượng thần bí, khí lực tràn đầy, đủ để hắn tiếp tục luyện tập Ngũ Cầm Tân Thư.
Cần phải nắm chắc tất cả thời gian!
Nếu có thể nâng cao bản thân thì tuyệt đối không có lý do gì để lười biếng.
. . .
Cùng lúc đó.
Tầng 6, tòa nhà số 5, chung cư Khải Minh.
Lưu Long ôm tay đứng bên ban công, nhìn sang tòa nhà số 6 đối diện, một trong những ngôi nhà trên tầng 3 đã đóng cửa sổ và kéo rèm.
Có thể nhìn thấy một bóng dáng mờ nhạt đang nhảy nhót khắp phòng.
Đó là nhà của Lý Hạo.
Bên cạnh Lưu Long, Ngô Siêu cũng đang đứng nhìn, xem một hồi, y khẽ lắc đầu, “Tiểu tử ấy kéo kín rèm cửa cả ngày, vô cùng phòng bị, nhất định là đã sớm nghi ngờ vụ án của Trương Viễn là án giết người."
Vừa nói y vừa nhìn Lưu Long, "Lão đại, chúng ta cứ theo dõi mãi thế này sao? Sẽ có người tới chứ?"
"Không biết.” Lưu Long bình tĩnh đáp: "Cứ theo dõi tiếp đi!"
Ngô Siêu không nói chuyện này nữa, y nhìn lướt về một phía khác, nói nhỏ: "Lão đại, vị trí của chúng ta là điểm quan sát tốt nhất! Ta đã kiểm tra một lượt, không có người lạ nào tới tòa nhà số 5."
Y lẩm bẩm: “Là không có ai theo dõi hay là bọn họ thông qua một số thủ đoạn siêu năng để ngó chừng Lý Hạo?"
Việc theo dõi không nhất thiết phải có người đến trực tiếp.
Ví dụ một số phương pháp siêu năng cũng có thể quan sát một cách âm thầm, có điều Siêu Năng Giả tự mình theo dõi một người bình thường, điều này thật sự rất hiếm thấy.
Lưu Long không phủ nhận nhưng ông cũng không cho rằng hiện tại thật sự có Siêu Năng Giả đang nhìn chằm chằm khu nhà của Lý Hạo.
Thậm chí có khả năng là đối phương chỉ đang bí mật quan sát, thời gian chưa chín muồi thì kẻ nọ vẫn sẽ kiên nhẫn chờ. Có thể đúng như Lý Hạo nói, đêm mưa mới là lúc đối phương ra tay hành động.
Dù sao thì Lý Hạo vẫn ở đây, cũng sẽ không chạy.
Muốn chạy thì hắn đã chạy từ lâu rồi.
Đã vậy, theo dõi hay không theo dõi, ngược lại không quan trọng.