Chương 37: Không Hy Vọng Gì
Trần Kiên không đánh vào mặt mà là đánh vào cổ của Lý Hạo, lúc bấy giờ trên cổ Lý Hạo hằn rõ một mảng đỏ ửng.
Lý Hạo sửng sốt, ngây người không phản ứng, như thể đã gãy cổ mất rồi!
Lúc này hắn không cảm giác được gì khác ngoài trừ cơn ong ong đang vang trong não, đầu óc choáng váng, từ cổ trở xuống thậm chí còn không có cảm giác gì.
Hắn đã nhảy lên, đã mượn trợ lực nhưng lại bị người ta tát đến mức kinh hồn bạt vía.
Triệt để thẫn thờ!
Mà Trần Kiên vẫn thành thật như cũ, ngơ ngác nhìn bàn tay thô ráp của mình rồi lại nhìn Lý Hạo ngã trên mặt đất, quay đầu lúng túng nói với đám người Lưu Long: "Ta... ta không ngờ hắn phản ứng chậm như vậy... Hơn nữa, không ngờ tới hắn lại nhảy lên. Lão đại từng dạy nếu thực lực không đủ mà lăng không chính là tự tìm chết. Không ngờ hôm nay ta đã gặp phải trường hợp như thế."
Nếu không đủ thực lực mà nhảy lên giữa không trung, một khi bị người ta chặn đường và tính được điểm rơi thì nhất định sẽ bị xâu xé.
Đây là điều tối kỵ trong thực chiến!
Ngay cả một võ sư Phá Bách, trừ khi cần thiết, nếu không sẽ rất hiếm lăng không vọt lên, bởi vì trong trường hợp đó thì tất cả các khuyết điểm của ngươi đều lộ ra, đồng thời không có cơ hội phản công.
Cước đạp thực địa chính là điều mỗi võ sư phải lưu ý khi chiến đấu! (Cước đạp thực địa: Đôi chân đứng vững vàng trên mặt đất)
Trong khi đó Lý Hạo lại ỷ mình học được vượn thuật, cảm thấy mình càng ngày càng nhanh nhẹn, ban nãy vì muốn tránh né bàn tay của Trần Kiên mà vọt lên không trung, kết quả là bị anh ta đánh phát ngốc luôn rồi!
. . .
Toàn bộ tầng hầm lúc này vô cùng yên tĩnh.
Chỉ có âm thanh lúng túng của Trần Kiên vang lên.
Lý Hạo cúi gằm xuống, mặt mày đỏ bừng, hắn vốn tự cho là bản thân thông minh, nhưng hôm nay lại gặp phải đả kích thật lớn.
Tự nhận mình giỏi giang, cuối cùng dễ dàng bị một tấm lá chắn trong đội tát bay. Nếu không phải Trần Kiên hạ thủ lưu tình thì Lý Hạo tin chắc mình đã bị đối phương đánh gãy cổ rồi!
Vừa nãy còn cảm thấy bản thân không đạt tới cảnh giới Trảm Thập thì ít ra cũng trảm được năm sáu tên gì đấy, nhưng hiện giờ Lý Hạo đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Chính xác là bị thực tế đánh cho tỉnh ngộ!
Ta... không phải là một võ sư.
Nói đúng hơn ta chỉ là một kẻ nửa nạc nửa mỡ, mới tập võ được vài ngày. Ta chưa từng thực chiến với ai, không khác gì một con gà mờ. Là trước đây ta đã luôn đánh giá quá cao bản thân!
Nghĩ đến tình cảnh tối hôm qua, hắn còn từng ảo tưởng cho rằng chỉ cần mình rút súng đủ nhanh thì có thể giết chết huyết ảnh và những người giật dây phía sau...
Giờ nghĩ lại... quả là quá ngây thơ!
Quá ấu trĩ!
. . .
Những người khác dồn dập nhìn Lưu Long, sau đó nhìn qua Lý Hạo, ánh mắt ái ngại.
Anh chàng này bị đánh đến ngớ ngẩn rồi à?
Xem ra… tố chất tâm lý có vẻ rất kém!
Lưu Long cũng hơi nhíu mày, tuy rằng ông ta có ý định hạ tự tin của Lý Hạo xuống, nhưng đây không phải là vấn đề chính, cái chính là để Lý Hạo hiểu được kẻ thù mà bọn họ phải đối mặt mạnh hơn hắn tưởng rất nhiều.
Kết quả thì hay rồi, chỉ một lần mài giũa thôi mà có vẻ như Lý Hạo bị đánh bay sạch luôn sự tự tin trước đó.
Lý Hạo nằm trên mặt đất, đến bây giờ vẫn chưa đứng dậy, hắn không thể tiếp nhận thất bại như vậy sao?
"Chỉ được như vậy thôi ư?"
Trong mắt Lưu Long thoáng hiện lên một tia thất vọng, ông ta cho rằng dù thực lực Lý Hạo không đủ tốt, nhưng tâm lý, trí não, sự kiên nhẫn và sức chịu đựng của hắn đều là hạng nhất, dù sau đối phương cũng là người vừa mắt Viên Thạc, hắn còn vì người bạn của mình mà bí mật theo đuổi một vụ án trong một năm trời. Ông ta cảm thấy Lý Hạo rất có giá trị bồi dưỡng.
Nhưng liệu có phải Lý Hạo là kẻ luôn trải qua mọi thứ quá thuận lợi nên người như hắn không thể chịu được đả kích không?
Ông ta đang tự hỏi.
Mà bên kia, Lý Hạo chậm rãi đứng lên, xoa xoa cổ, trên mặt lộ ra một tia ngượng ngùng.
Trông hệt như một cậu bé!
Thực tế thì hắn cũng không lớn, nếu không thôi học thì bây giờ vẫn còn là học viên cổ viện.
"Ta luôn cảm thấy mình khác biệt, thông minh hơn những người khác, có thể được nhận vào cổ viện, hơn nữa còn được Viên lão sư thu nhận làm đồ đệ, sau đó còn có thể thuận lợi tiến vào Tuần Kiểm Ti và phát hiện vụ án, dường như ta có thể làm được mọi việc, như thể ta làm gì cũng không quá tệ..."
Lý Hạo lắc đầu cười khổ, "Hôm nay ta mới biết một khi xuất trận, thật ra ta chẳng là cái thá gì! Mang tiếng học vượn thuật được 3 năm, nhưng thực tế cả năm nay chẳng mấy khi luyện tập, còn không chăm chỉ bằng các lão tuần kiểm khác! Thật xấu hổ!”
“E rằng Trần đại ca đã luyện võ nhiều năm, đúng không?"
Trần Kiên thành thật đáp: “16 năm! Ta luyện võ từ năm 12 tuổi."
"..."
Lý Hạo không nói gì.
Không phải vì anh ta luyện võ được 16 năm, mà là vì... đối phương 28 tuổi!
Đùa gì thế này?
Ngươi chỉ mới 28 tuổi?
Thoạt nhìn người đàn ông mập mạp ấy, hắn cảm thấy Trần Kiên ít nhất đã 40 tuổi, vậy mà hóa ra đối phương chỉ mới 28?
Không có gì để nói!
Trên mặt Lý Hạo lộ ra vài phần bất lực: "Lão sư ta nói, luyện võ, kỳ thực một là xem thiên phú, hai là xem siêng năng! Siêng năng quan trọng hơn thiên phú! Ngươi đã luyện võ 16 năm... Ta không nói mình không có thiên phú, nhưng dù ta có ngày 3 bữa luyện tập thì không bị Trần đại ca đập chết đã là do ngươi hạ thủ lưu tình!"
Trần Kiên phì cười, bảo: "Đừng nói như vậy, thật ra ngươi cũng không tệ. Dù giữ sức nhưng ta cũng đã dùng 30% công lực. Ta tát ngươi một cái, ngươi không ngất đi mà chỉ nằm trên mặt đất, thực sự đã quá lợi hại rồi."
"..."
Đây là khích lệ sao?
Lý Hạo nhìn anh ta, nhìn vị đại ca mập mạp dáng vẻ thật thà chất phác này, những lời ngươi vừa nói... không có ý gì khác chứ?
Một lá chắn hậu vệ dùng 30% sức mạnh tát ngươi ngã xuống đất chứ không chết, đây là điều mình nên thấy tự hào à?
Lưu Long ở bên cạnh bèn lên tiếng: "Có thể tỉnh táo lại là được rồi. Ta còn tưởng rằng ngươi bị tát đến muốn rút lui luôn kia kìa, nếu thế thì ta đương nhiên sẽ đáp ứng ngươi, còn may mà xem ra ngươi vẫn khá kiên cường."
Sau đó, giọng điệu ông ta lại quay về vẻ lạnh nhạt cố hữu: "Bất quá ta phải nói cho ngươi biết, Trần Kiên chỉ là một võ sư Trảm Thập, lại còn thiên về lực phòng ngự! Ngươi nên nhớ rằng bất kỳ Siêu Năng Giả nào cũng đều mạnh hơn hẳn hắn! Ngươi thậm chí còn không tránh khỏi đòn tấn công của Trần Kiên thì càng đừng mong thoát chết khỏi tay Siêu Năng Giả."
"Đương nhiên, ngươi chỉ mới vừa gia nhập, thực lực yếu ớt cũng là chuyện bình thường, hiện tại coi ngươi là thành viên dự bị, ngoài việc tiếp tục xử lý vụ tự thiêu thì ngươi sẽ là mồi nhử, những thời điểm khác… ngươi chú tâm củng cố bản thân và giúp chúng ta phân tích sắp xếp một số dữ liệu đi!"
Ông không hi vọng Lý Hạo hiện tại có thể phát huy tác dụng gì.
Căn bản là không có hy vọng!