Tinh Môn (Dịch)

Chương 35: Trảm Thập, Phá Bách, Đấu Thiên



Chương 35: Trảm Thập, Phá Bách, Đấu Thiên

Lưu Long nhìn Lý Hạo, khẽ trấn an: "Đương nhiên, ta cho ngươi làm mồi nhử không phải để ngươi chịu chết! Nhìn thân thể của ngươi, xem ra thực lực cũng chẳng ra sao, cho dù đã luyện vượn thuật thì thời gian tập luyện cũng quá ngắn, tính ra cũng không có bao nhiêu thành tựu!”

Vừa dứt lời, ông ta liền đi về phía dụng cụ thể thao trong phòng, "Đến đây, thử coi bản lĩnh của ngươi thế nào. Xem xem cần phải huấn luyện ngươi ra sao, nhân tiện quan sát thử ngươi có nắm chắc thoát khỏi tay Siêu Năng Giả hay không.”

Thử?

Lý Hạo không nói gì mà chỉ yên lặng đi theo.

Những người khác cũng tò mò đuổi tới.

Khóe miệng Liễu Diễm như dán vào vành tai Lý Hạo, nàng cười tủm tỉm nhắc nhở: "Lấy hết bản lĩnh ra đi, tại đây thì đừng có giấu giếm gì hết. Ngươi quá yếu, không cần che giấu. Giấu cũng chỉ khiến ngươi không thu hoạch được gì nhiều thôi. Trong tay lão đại vẫn còn vài thứ đồ tốt!"

Lý Hạo không nói gì, chỉ lẳng lặng né tránh khỏi miệng người kia, đừng thổi vào lỗ tai ta, thật khó chịu!

"Ha ha ha..."

Liễu Diễm vui vẻ cười, Lưu Long phía trước lại chẳng quan tâm.

Bên cạnh hắn, thành viên nữ khác, bác sĩ Vân Dao khẽ cười nói: "Diễm tỷ, đừng trêu hắn nữa."

"Ai trêu?"

Liễu Diễm cười tươi như hoa, "Tiểu Hạo rất ưa nhìn, nhìn đội chúng ta mà xem, toàn vớ va vớ vẩn! Kẻ thì gầy như sào tre, người thì mập như bức tường, đội trưởng may ra còn tính là được, bất quá chưa bàn đến lớn tuổi thì điểm trừ là da dẻ đen nhẻm như than! Vẫn là Tiểu Hạo tuấn tú nhất!"

Bước chân của ba vị nam nhân kia hơi chậm lại.

Không ai nói gì.

Nhưng Lý Hạo cảm thấy kẻ vô tội là mình đây dường như vừa mới đắc tội một lúc cả ba người rồi.

Ta không nói điều này, tất cả là do Liễu Diễm nói, đừng ôm mối hận với ta.

Lúc này, mọi người đã đến khu tập thể lực.

Dụng cụ nào cũng có!

Lưu Long không quan tâm đến chuyện vừa xảy ra, giọng nói vẫn thanh lãnh như cũ: "Trước khi tiến vào cảnh giới siêu việt thì nhân loại cũng có những tu giả mạnh mẽ, chẳng hạn như lão sư của ngươi. Viên Thạc đã luyện Ngũ Cầm Tân Thư đến cực hạn, lực chiến đấu vô cùng mạnh!"

"Hoặc giống như cục trưởng Tuần Kiểm Ti nhiệm kỳ trước, một thân thiết bố y, cũng đã tu luyện đến cực hạn, dao kiếm thông thường khó mà tổn thương được ông ấy, súng ống cũng chỉ có thể để lại vài vết thương ngoài da."

"Những người này đều là đại diện của cảnh giới phàm tục, tu luyện thần thuật đến cực hạn!"

"Trước khi xuất hiện Siêu Năng Giả thì chúng ta gọi những người như Viên lão là võ sư! Các cao thủ võ lâm, các đại sư, bằng xương bằng thịt, đại diện cho những kẻ chống lại vũ khí nóng!"

Võ sư!

Lý Hạo cẩn thận lắng nghe, đây đều là những lĩnh vực trước đây hắn chưa từng biết đến.

Lưu Long nói tiếp: "Võ sư cũng có điểm mạnh và điểm yếu. Tất nhiên, trong nhiều trường hợp thì không chỉ phân chia dựa trên sức mạnh đơn thuần! Một số người có tốc độ tốt, một số người giỏi phòng thủ, một số người thiên về sức mạnh thân thể…"

"Mỗi người đều có thế mạnh riêng, nên tự nhiên không dễ dàng phân cấp với nhau! Kẻ có tốc độ nhanh có thể giết chết võ sư có sức mạnh nhưng lại chậm. Kẻ mạnh cũng có thể giết võ sĩ nhanh chỉ bằng một cú đấm."

"Là một võ sư thì có nghĩa là kẻ đó có một khả năng vượt trội hơn người thường, do đó mới được gọi là võ sư! Tốc độ và sức mạnh là biểu hiện trực quan nhất. Còn khả năng phòng thủ, chẳng hạn như Trần Kiên, không tới bước ngoặt sinh tử sẽ rất khó cân nhắc mạnh yếu thế nào."

Lý Hạo lại gật đầu.

Đúng vậy!

Hắn tò mò nhìn Lưu Long, "Ý đội trưởng là võ sư khó có thể phân biệt được mạnh yếu? Cho nên, tất cả võ sư đều giống nhau..."

"Vô nghĩa!"

"..."

Lý Hạo câm nín, chính ngươi mới nói vậy mà.

Lưu Long xua tay, "Đừng nghĩ nhiều, mạnh là mạnh, yếu là yếu! Bởi vậy hơn mười năm trước, võ học tuy cũng phân biệt mạnh yếu nhưng không có phân biệt nhiều tầng thứ, Trảm Thập, Phá Bách, Đấu Thiên! Đây đều là võ sư!"

Lý Hạo hơi giật mình, cái này... quá trực quan!

Cũng quá đơn giản!

Lưu Long như biết ý, lạnh lùng nói: "Nghe hiểu rồi đúng không? Trực tiếp vậy đấy! Người ở đây đều là trình độ quân sĩ trong quân đội chính quy! Phàm kẻ được gọi là võ sư, yêu cầu cơ bản nhất là có thể đột phá một tiểu đội 10 người trước mặt, chém giết bọn họ, đây là tiêu chuẩn ở mức Trảm Thập! Lên nữa là Phá Bách, độ khó vượt quá sức tưởng tượng của ngươi, có thể đánh bại một trăm quân sĩ quân đội chỉ bằng một đòn, thì gọi là Phá Bách cường giả!”

"Đến Đấu Thiên..."

Lưu Long hít sâu một hơi, "Đó chỉ là trên lý thuyết, thực tế, người bình thường cho dù có mạnh cỡ nào thì khi gặp phải đội quân ngàn người, cho dù bọn họ không sử dụng vũ nóng thì ngươi cũng chỉ một đường tìm chết! Thể lực và sức lực của ngươi sẽ nhanh chóng tiêu hao trong trận chiến. Dù mạnh đến đâu cũng có giới hạn, căn bản là không thể đạt tới mức Đấu Thiên!"

"Cho đến khi xuất hiện các Siêu Năng Giả, một số Siêu Năng Giả sẽ thực sự có trình độ Đấu Thiên."

Lý Hạo hơi giật mình, vội hỏi: "Ý đội trưởng là siêu cấp Siêu Năng Giả mới có thể làm được chuyện này. Vậy số ít Siêu Năng Giả yếu kém cũng chỉ ở mức Trảm Thập, Phá Bách?"

"Chỉ?”

Lưu Long nhìn hắn có chút giễu cợt, "Chờ một ngày nào đó, ngươi thử rồi sẽ biết! Phá Bách lấy một địch trăm! Tốc độ và sức mạnh đều đạt đến cực hạn, một Siêu Năng Giả như vậy, còn có thêm một số năng lực đặc biệt, cho dù là cao thủ võ lâm Phá Bách thì gặp phải đối phương cũng rơi vào thế cửu tử nhất sinh. Ngươi cho rằng đó là yếu kém sao?"

Lý Hạo không nói gì.

Phá Bách...

Nghe qua thì có vẻ không khó, nhưng Lý Hạo tự biết là trình độ này thật sự rất lợi hại. Không nói đâu xa, ở phía đối diện kia có một đội quân mấy trăm người, tất cả đều là những quân sĩ cường hãn, Lý Hạo mà thử đột nhập thì có lẽ vừa xuất hiện liền bị một búa bổ chết.

Lúc này Lý Hạo rất tò mò về thực lực của Lưu Long.

"Thực lực của đội trưởng là Phá Bách sao?"

Lưu Long còn chưa đáp thì Liễu Diễm đã xen vào: "Cứ coi là thế đi, miễn cưỡng cũng tính là được! Lão đại mà không mạnh thì làm sao có thể dẫn dắt chúng ta giết Siêu Năng Giả? Thực lực Siêu Năng Giả vẫn rất mạnh, thậm chí kẻ yếu nhất cũng đã so được với Phá Bách rồi, có khi còn cao hơn!"

Nghe vậy, rốt cuộc Lý Hạo đã biết chính xác Lưu Long mạnh đến mức nào.

Tất nhiên, hắn chỉ biết trên mặt chữ nghĩa chứ thực tế ông ta lợi hại ra sao thì… hắn thực sự không có bất kỳ cảm giác trực quan nào.

Phá Bách, nghe có vẻ không quá khó khăn.

"Viên Thạc lão sư thì sao?"

"Lão sư ngươi vào thời kỳ đỉnh phong hẳn là cũng có lực chiến Phá Bách, bất quá hiện tại đã già yếu, thể lực và tốc độ đều giảm sút, ta e rằng không còn được như xưa nữa."

Lưu Long khẽ lắc đầu, "Ban đầu một số võ sư đỉnh phong cũng đạt tới trình độ này! Chỉ là qua nhiều năm, vũ khí nóng càng ngày càng được cải tiến lợi hại hơn, sau đó siêu năng xuất hiện, tất cả mọi người đều truy cầu siêu năng, rất ít người khổ luyện võ đạo phàm trần!"

"Bước vào lĩnh vực thần bí chính là một bước lên trời, thể chất cường tráng, thể năng cường hóa, ban đầu chỉ là người thường, một ngày sau có thể sánh ngang với võ sư Trảm Thập, một thời gian ngắn nữa lại sánh ngang Phá Bách võ sư! Ngươi nói xem, còn bao nhiêu người nguyện ý tu luyện cổ võ?"

Ông nhìn Lý Hạo, đoạn thở dài, "Siêu Năng Giả muốn phá bỏ giới hạn của cơ thể con người, để con người đột phá bản thân, gia tăng giới hạn vô hạn. Cho dù chỉ là thùng gỗ nhỏ nhưng vẫn sẽ chứa được nhiều nước hơn so với một chén rượu, mà võ sư phàm tục chính là chén rượu, còn Siêu Năng Giả lại chính là thùng nước. Ngươi hiểu chưa?"

Lý Hạo gật đầu, hiểu rõ.

Đúng là khiến người ta tuyệt vọng!

Võ sư bình thường nếu không thể phát huy năng lực thần bí mà trở thành Siêu Năng Giả thì tu luyện cả đời cũng không thể phá giới hạn, tu luyện nhiều năm nhưng cũng không thể đọ sức với Siêu Năng Giả mới bắt đầu.

Quả là tuyệt vọng!

Giống như Viên Thạc, ông tập võ từ khi còn trẻ, đến nay đã hơn bảy mươi, thể lực ngày càng giảm sút, vốn là người đứng đầu trong giới võ thuật nhưng kết quả bây giờ thì… từ Phá Bách có lẽ chỉ còn là Trảm Thập.

Làm sao có thể so với Siêu Năng Giả nhập môn?

Một tông sư ở độ tuổi 70 cũng chỉ có thể so sánh với một số thanh niên mới bắt đầu bước vào lĩnh vực thần bí.

Chẳng trách khi vừa mới bắt đầu dạy hắn luyện Ngũ Cầm Tân Thư, lão sư từng bảo luyện nhiều chỉ để tăng thêm khả năng bảo mệnh, cường thân kiện thể mà thôi.

Chưa bao giờ nói rằng đây là thuật giết người!

Bởi vì thực tế quá khắc nghiệt!

Lưu Long giới thiệu sơ lược về cảnh giới xong liền bảo hắn: "Thử đi, để ta quan sát xem tốc độ và sức mạnh của ngươi đạt tới đâu."

Nghe vậy, Lý Hạo không hỏi nhiều nữa.

Không che giấu gì, cũng không cần thiết.

Chút kỹ năng vượn thuật của hắn e rằng còn không lọt vào mắt đám người này.

Giữa khoảng sân trống, Lý Hạo tựa như một con vượn nhào lộn leo trèo khắp mọi ngóc ngách, thậm chí có một số bao cát còn bị hắn trực tiếp đánh văng trên đường phóng ngang qua.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv