Chương 26: Một Kẻ Điên Rồ!
"Không nên suy nghĩ quá nhiều!"
Lưu Long cắt ngang dòng suy nghĩ của Lý Hạo, thờ ơ nói: "Vụ án tự thiêu còn lâu mới kết thúc! Người có siêu năng lực đã vào cuộc, theo lý thuyết thì dù đã giết người thì cũng nên rời đi từ lâu. Tuy nhiên, đối phương đã bày binh bố trận ở Ngân Thành mười năm, thậm chí còn lâu hơn nữa. Đây không phải là một vụ giết người tình cờ, cũng không phải là báo thù, đây là một vụ giết người có mục tiêu, có chủ đích."
"Nhiệm vụ của bọn chúng còn chưa kết thúc, rất có thể là vì đối phương còn có mục tiêu khác. Ta vốn đang suy nghĩ xem mục tiêu tiếp theo là ai? Hiện tại xem ra rất có thể là ngươi!"
Lý Hạo cố nén run rẩy, chất vấn ông ta: "Tại sao lại là ta?"
"Tại sao ư?"
Lưu Long nhìn hắn, "Có rất nhiều người họ Lý nhưng gần đây kẻ nổi bật nhất chỉ có một mình ngươi! Đương nhiên ta muốn nâng cao sự hiềm nghi về ngươi lên mức tối đa."
Lý Hạo lại giật mình, xem ra Lưu Long cũng biết thổ khúc mà Trần Na từng nhắc đến.
"Những kẻ đó đều nhìn chằm chằm ngôi nhà cũ kỹ này của Trương gia, chẳng phải là vì có hứng thú với đao Trương gia sao?"
Lời nói của Lưu Long suýt nữa khiến Lý Hạo thất thố tới nỗi tự bại lộ.
"Đao Trương gia và kiếm Lý gia đều nằm trong tay ngươi rồi nhỉ?"
Lý Hạo cảm thấy toàn thân đều ớn lạnh.
Người này đã biết, ông ta biết hết mọi chuyện!
Đương nhiên có thể là vì Lý Hạo báo cáo vụ án nên ông ta suy luận ra, nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà Lưu Long đã có thể phát hiện ra nhiều chuyện như vậy, quả là vô cùng đáng sợ!
"Là đồ vật siêu năng sao?"
Lưu Long tự lẩm bẩm rồi nhanh chóng lắc đầu, "Không thành vấn đề, không thành vấn đề! Đồ vật siêu năng không có nhiều tác dụng đối với người bình thường. Bảo vật trong mắt bọn chúng không đáng một xu trong mắt chúng ta. Ngươi mang nó đi cũng được, không mang đi cũng không có vấn đề gì."
"Ngược lại nếu do ngươi đem đi vẫn là tốt nhất!"
Lưu Long nói: "Trong trường hợp này, mục tiêu tiếp theo của bọn chúng nhất định phải là ngươi! Một trăm phần trăm là ngươi! Sau bao nhiêu năm bố trí như vậy nhất định không thể từ bỏ, cho dù có thu hút sự chú ý cũng không bỏ! Vì vậy, khi ngươi gia nhập đội chấp pháp, ngươi không chỉ giúp ta mà còn là đang cứu chính mình. Bởi vì ngươi không thể tự đối phó với những Siêu Năng Giả."
Lý Hạo không muốn thừa nhận chuyện này nhưng bây giờ trong lòng hắn lại ngập tràn bối rối, nén giận nói nhỏ: "Đội trưởng, hình như đội chấp pháp cũng có tai mắt của đối phương... Đội trưởng nói nhiều như này chẳng lẽ là vì..."
"Ha."
Lưu Long giễu cợt: "Ngươi nghi ngờ ta? Đúng là thế nhưng là không cần thiết. Không phải tất cả những gì ta làm ngươi đều hiểu. Đương nhiên, về sau ngươi có thể sẽ hiểu được."
Lý Hạo nghiêm nghị nói: "Đội trưởng có chuyện gì cứ nói thẳng đi."
Lưu Long lại im lặng.
Thật lâu sau, ông khẽ thở dài, rất nhanh trở lại bình thường, có điều giọng điệu đều đều nhưng những gì ông nói lại khiến Lý Hạo kinh hãi.
"Siêu Năng Giả, đúng như ngươi nghĩ, ngươi muốn bước vào và trở thành một người phi thường! Ta... cũng muốn! Không chỉ muốn, thậm chí ta đã suýt bước một chân vào đó nhưng thật không may, cuối cùng ta lại bị đẩy ra."
"Ta không cam lòng, ta đã được kiến thức lĩnh vực kia, nhưng rồi ngươi lại bảo ta lui về, làm sao ta có thể cam tâm?"
"Thực ra ta cũng là một phần nguyên nhân đối với sự hỗn loạn trong đội chấp pháp bây giờ. Mấy năm trước, ta yên tâm cắm rễ vào đội chấp pháp nên rất siêng năng nỗ lực, nhưng từ khi bị đẩy về... ta không còn muốn bình thường như thế này nữa!"
"Cho nên ta lơ là thiếu quan tâm đến đội chấp pháp, ít nhiều cũng khiến đội chấp pháp hỗn loạn như ngày hôm nay."
Đây không phải là những lý do khiến Lý Hạo bị sốc.
Câu tiếp theo mới chính là lý do Lý Hạo muốn bỏ trốn.
"Ta không cam lòng trầm luân như thế, không cam lòng chỉ có thể tình cờ lướt qua cõi huyền bí... vì vậy, ta biết một cách để đưa ta trở lại với siêu năng! Đó là... giết Siêu Năng Giả!"
Ánh mắt Lưu Long lạnh lùng nghiêm nghị, khí tức hung ác sôi trào.
"Giết một Siêu Năng Giả có thuộc tính hoặc khả năng phù hợp với ngươi! Tước đoạt sức mạnh thần bí của hắn, tự dẫn vào cơ thể, một lần không đủ thì hai lần, cho đến khi tự thân có thể kích phát siêu năng thì ngươi sẽ là Siêu Năng Giả kế tiếp kẻ đó!"
"Siêu Năng Giả rất hiếm gặp và rất khó giết. Mỗi lần đều là một lần liều mạng chiến đấu, nhưng ta không muốn chỉ là người bình thường. Trong ba năm qua, chúng ta đã săn và giết một số Siêu Năng Giả, đáng tiếc là vẫn chưa thành công!"
Chúng ta?
Tâm trí Lý Hạo thời khắc này đã cực kỳ rối loạn.
Giết các Siêu Năng Giả và trở thành một Siêu Năng Giả mới, hắn không thể tin, cũng như không thể tưởng tượng rằng một đội chấp pháp lại dám hành sự táo bạo đến vậy!
Trên đầu Lý Hạo toát ra mồ hôi lạnh.
Hắn biết tại sao Lưu Long lại muốn hắn gia nhập, thậm chí ông ta còn biết hắn có một số vấn đề nhưng đều không coi là gì to tát, thậm chí còn hy vọng hắn có thể thực sự thu hút sự theo đuổi của các Siêu Năng Giả.
"Ực!"
Lý Hạo nuốt nước bọt, hắn cảm thấy mình đã đủ to gan lớn mật lắm rồi, nhưng hôm nay hắn đã nhìn thấy một kẻ còn táo bạo và điên cuồng hơn.
Lưu Long liếc mắt nhìn hắn, "Ngươi sợ cái gì? Bây giờ ngươi đã hiểu vì sao ta không muốn để Tuần Dạ Nhân tham gia đúng không? Về phần nguy hiểm... Ai mà chẳng muốn cầu phú quý từ trong nguy hiểm! Nếu không gia nhập hàng ngũ siêu phàm, chẳng lẽ cứ sống một kiếp tầm thường thế này mãi?"
"Lý Hạo, ngươi cũng vậy! Muốn tiến vào cảnh giới siêu phàm, cho dù thật sự gia nhập Tuần Dạ Nhân thì vẫn có khả năng bị trả về, bởi vì Tuần Dạ Nhân sẽ chỉ cho ngươi một cơ hội để dẫn năng lực thần bí vào thân thể! Trong Tuần Dạ Nhân, năng lực thần bí có hạn, trong một lần không thể đạt được thì coi như hết, không có cơ hội thứ hai. Sau khi đã nhìn thấy cảnh giới bí ẩn lại bị đánh về phàm trần, ngươi có bằng lòng không?"
"Lẽ nào... không ai có thể chỉ một lần đã thành công?"
Lý Hạo hỏi một câu, hắn nghĩ đến thứ nước mình uống, năng lượng tinh tú đó có phải là thứ được gọi là năng lượng thần bí không?
Tính ra thì ta cũng đã uống không ít nhưng vẫn chưa thể trở thành Siêu Năng Giả, chẳng lẽ ta cũng là kẻ tầm thường mà Lưu Long vừa nói?
"Có!"
Lưu Long khẽ gật đầu, nhưng nhanh chóng tự giễu: "Mỗi năm Tuần Dạ Nhân sẽ chọn ra mấy vạn người tiến vào làm vật thí nghiệm. Cuối cùng chỉ có một phần trăm thành công, còn lại đều thất bại! Lý Hạo, không nói tới việc chưa chắc ngươi đã lọt vào danh sách được tham gia thí nghiệm ở Ngân Thành, mà cho dù ngươi được chọn xong, ngươi có nghĩ rằng trong số một vạn người, ngươi sẽ trở thành một trong một trăm người thành công hay không?"
Lý Hạo im lặng.
"Cho nên, ngươi chỉ có thể dựa vào chính mình!"
Lưu Long nói rất nghiêm túc: "Tự mình đi giết! Dùng thủ đoạn phàm trần giết chết Siêu Năng Giả! Giết rồi tước đoạt năng lực thần bí của chúng, chỉ cần các ngươi phù hợp với nhau, một lần không được thì hai lần, ba lần, chúng quy chắc chắn sẽ được."
Lý Hạo hít sâu một hơi, ánh mắt hắn nhìn về phía Lưu Long lúc này hệt như đang nhìn một tên điên.
Một người bình thường muốn trở thành Siêu Năng Giả phải không ngừng đi trên bờ vực của cái chết, thậm chí là phải đoạt mạng Siêu Năng Giả để thay thế bọn họ, điều này... quả là đã nằm ngoài dự đoán của Lý Hạo.
Chỉ nghĩ tới ý tưởng ấy thôi mà hắn đã thấy đủ điên rồ.
Vậy mà người trước mặt chẳng những có ý tưởng này, hơn nữa ông ta còn dám ra tay thực hiện.
"Đội trưởng cho rằng ta có thể thu hút Siêu Năng Giả?"
"Nhất định!"
Lưu Long thẳng thắn đáp: "Đừng nói dối ta. Ngay lần đầu tiên nhìn thấy ngươi thì ta đã mơ hồ cảm giác được một ít năng lượng thần bí. Chắc chắn gần đây ngươi có tiếp xúc với Siêu Năng Giả hoặc là đồ vật siêu năng. Người như ngươi khẳng định không thoát được khỏi quan hệ với lĩnh vực ấy!"
Lý Hạo không biết là do tác động của ngọc kiếm hay là do uống nước ngâm kiếm lúc trước, bất quá rất rõ ràng là Lưu đội trưởng đã sớm nhìn ra.
Một kẻ khủng khiếp!
Một cơ thể phàm trần muốn chiến đấu với Siêu Năng Giả để trở thành sự tồn tại siêu năng.
Lý Hạo không biết Siêu Năng Giả mạnh đến mức nào nhưng hắn biết chắc chắn phải rất mạnh, phương thức giết người của huyết ảnh rất lợi hại, không nghĩ tới Lưu Long còn dám… Người này thật sự điên rồi!
"Suy nghĩ kỹ đi, tùy thời hoan nghênh ngươi đến!"
Lưu Long đột ngột nhảy xuống từ trên tháp cao, giọng nói mơ hồ vang lên bên tai Lý Hạo: "Đừng trông cậy vào lão sư của ngươi, ông ta không thể giúp ngươi bước vào, ngay cả ông ta cũng không được. Tuần Dạ Nhân không muốn thu nhận Viên lão hoặc học viên của ông ta, bởi vì... điều đó không có lợi cho bọn họ!"
Trái tim Lý Hạo khẽ động, lão sư... cũng không được sao?