Ngày đấy,khi cô yêu Hồng Phúc, dẫn về ra mắt, ông bà tin tưởng vào lựa chọn của cô nên không có ý kiến gì. Ngày gặp mặt cha mẹ Hồng Phúc để bàn việc cưới xin, dù có cảm giác có gì đấy gờn gợn, họ vẫn vui vẻ vun vén cho con gái và con rể. Ông bà không ngờ rằng, chỉ hai năm sau, con gái mình đã phải ly hôn. Cha cô tự trách bản thân rất nhiều. Ông không nói ra nhưng luôn ray rứt, bản thân lớn tuổi sao lại không nhìn ra bọn người đấy là thứ giả nhân giả nghĩa. Để giờ đây cô gái phải chịu cảnh nhỡ nhàng.
Hôm nay, cả hai nhìn thấy cô con gái mình yêu thương tươi tắn như hoa đứng trước mắt, lòng họ cũng vơi nhiều đau xót. Chỉ hi vọng rằng, sau này con gái sẽ gặp được người thật lòng yêu thương.
****
Bảo Ngọc xin nghỉ phép sáng thứ 5 để ở nhà với ba mẹ. Tối qua thức quá khuya để soạn đồ đạc nên 8h sáng cô mới ngáp dài ngáp ngắn đi xuống nhà. Muốn cùng họ ra ngoài ăn sáng, không nấu nướng làm gì. Nhìn xuống phòng khách, ba mẹ cô đang ngồi đăm chiêu, hình như là vừa có khách đi ra. Lòng lo lắng không hiểu chuyện gì, vừa thấy cô, mẹ cô đã gọi:
- Ngọc, lại đây ngồi ba mẹ hỏi chuyện.
- Sao vậy ạ? Có gì mà trông ba mẹ nghiêm trọng thế? Ai vừa đi ra phải không?
Cha cô đăm chiêu, mẹ cô lên tiếng:
- Hàng xóm sang con ạ. Thấy ba mẹ về, họ sang hỏi thăm.
- Họ kể có người hay chở con về. Anh ta là ai vậy con?
- Sếp con ạ.
- Sếp gì mà ngày nào cũng chở nhân viên về tận nhà?
- Dạ, thật ra thì…. Chúng con đang yêu nhau.
Cha cô thở dài:
- Nghe con có người yêu, ba rất mừng. Nhưng con gái à, con có rõ hoàn cảnh gia đình nó không? Bố mẹ nó thế nào? Đã sai lầm một lần rồi, giờ quen ai cũng phải kỹ càng con ạ.
- Con biết mà ba.
Mẹ cô không kiềm được, lên tiếng:
- Mình phải quen người cùng tầng lớp con ạ. Nghe hàng xóm bảo, anh ta là đại gia.
- Dạ? Sao họ lại nói vậy ạ?
- Họ sang chúc mừng ba mẹ, con gái quen được một anh chàng vừa đẹp trai vừa giàu có đấy.
- Dạ? Họ gặp anh ấy lúc nào mà nói như đúng rồi vậy ạ?
- Mẹ cũng không biết, chỉ nghe họ nói anh ta chở con về bằng cái xe hiệu ron ron (Roll Royce) gì đấy.
- Ba mẹ không rành về xe cộ đâu, nhưng họ trầm trồ bảo cái xe đấy mười mấy tỷ.
Bảo Ngọc há hốc miệng. Thành thật mà nói, cô cũng mù tịt về xe như cha mẹ. Có biết hiệu gì với hiệu gì. Nhìn logo cũng chẳng biết nó là hãng nào, lấy đâu ra mà nắm được xe đấy bao nhiêu tiền.
Cha cô lên tiếng:
- Nếu kể về mặt bằng chung thì nhà mình cũng thuộc loại khá giả. Con cái cũng không phải lo lắng gì về cuộc sống. Nhưng với tầng lớp cao như thế, phương tiện đi lại cũng bằng giá trị mấy cái nhà thì họ nhìn mình thế nào hả con? Ba mẹ không mong con lấy chồng giàu sang làm gì. Cứ tìm người cùng tầm với mình, yêu thương chăm sóc cho mình thì tốt hơn con ạ.
- Lại nữa, nó giàu có như thế thì cha mẹ nó cũng không phải loại tầm thường gì. Hào môn sâu như biển, con thì tình tình bộc trực sống thế nào được hả con?
- Người giàu họ sống kiểu giàu,mình chạy theo không được đâu. Con lớn rồi, cha mẹ cũng không ép con phải thế này, phải thế kia được. Nhưng đừng để mình mắc sai lầm lần nữa. Suy nghĩ thật kỹ vào.
- Dạ, con biết rồi. Con sẽ suy xét cẩn thận. Ba mẹ yên tâm.
Để đánh tan bầu không khí nặng nề, cô cười nói:
- Con gái xinh đẹp như hoa thế này, thiếu gì người để chọn ạ. Ba mẹ đừng lo.
- Hay quá nhỉ? Ba mẹ ăn sáng rồi. Mẹ nấu bún đấy, tự múc mà ăn đi.
- Thế mà con định mời ba mẹ đi ăn sáng. Haizz
- Cảm ơn cô. Đợi cô thì chúng tôi bụng dính vào lưng.
- Hì hì. Chỉ có mẹ là thương con nhất.
Tâm trạng cô rất rối. Nhưng vẫn tỏ ra vui vẻ nói cười. Cô vẫn biết anh giàu có, nhưng giàu đến cỡ nào thì lại chưa bao giờ suy xét đến. Đến cả chiếc xe anh đi, cô lên lên xuống xuống không biết bao nhiêu lần, cô cũng chỉ nhìn nhận nó như một phương tiện di chuyển bốn bánh. Để đến bây giờ, nghe người ngoài lên tiếng, cô mới biết mình không hề biết xe anh đi hiệu gì.
Đúng 1h trưa, cô vào đến công ty. Mang kẹo ba mẹ cô mua ở nước ngoài làm quà mời các phòng. Người ta vẫn nói: “vắng chủ nhà, gà mọc đuôi tôm”. Sếp Thắng đi công tác, mọi người thở phào, ai rãnh rỗi cũng chạy khắp nơi bàn chuyện phiếm. Lan Phương ngoắc ngoắc:
- Chị Ngọc, vô phòng em bàn chuyện đi chơi.
- Loli à, dạo này lơ là mọi người lắm nha.
Bảo Ngọc cười hì hì, bước vào:
- Không có khách hay sao mà mọi người tụ tập hết ở đây vậy?
- Có khách vô thì tản ra thôi. Lâu lâu sếp mới đi vắng, xõa chút mà. Ha ha.
- Sáng nay mới nghe tin, năm nay công ty cho nhân viên đi du lịch Nha Trang nha, 3 ngày 2 đêm.
- Khi nào, khi nào?
- Nghe nói là tháng sau. Kết bán hàng đợt 1 thì đi. Nhớ chuẩn bị đồ bơi cho thiệt đẹp zô đó.
- Loli, chị mặc hai mảnh đi.
Bảo Ngọc nói đùa:
- Thôi đi, cho em xin. Em không có đủ tự tin vậy đâu. Em theo đạo Hồi, phải mặc kín từ đầu tới gót chân.
Lan Phương cười hí hứng:
- Đúng đó, chị mặc vậy đi cho thiên hạ an ổn. Ha ha.
Hoàng Nhi phòng kế toán bỗng từ đâu nhảy ra:
- Mình sẽ mặc hai mảnh màu đỏ lửa. Thiêu cháy hết các anh đẹp trai ngoài bãi biển.
- Anh Zũ, quản lý sở thú nhà anh đi kìa.
- Nhi ơi, em mau lại đây. Thân hình em thì đóng cửa mình thiêu cháy nhau được rồi em yêu.
- Hai cái người kia, mắc ói quá nha. Đi chỗ khác, đi chỗ khác.
Chưa có thông báo chính thức mà ai cũng như đúng rồi, bàn luận rất xôm. Cười giỡn ầm ĩ như vậy đúng kiểu vắng chủ nhà.
Trong lúc không ai để ý, Bảo Ngọc lẻn xuống hầm xe của tòa nhà. Quốc Thắng đi công tác nên để xe của anh ở đây. Cô nhất định phải kiểm tra, xác nhận lời nói của hàng xóm đúng hay không? Thật ra cô chỉ cần hỏi thăm bất kỳ người nào trong công ty cũng sẽ biết thông tin, nhưng cô sợ bị nói ra nói vào. Tìm được xe sếp, cô chụp hình rồi gửi cho nhỏ bạn thân.
- Ngọc trong đá: ê Hiền, mày biết logo của hãng xe này không?
- Hiền như ma sơ: biết. Roll Royce. Mà má ơi, mày lúa cũng vừa vừa thôi chứ. Cái hãng xe nổi tiếng như vậy mà không biết hả? Về đập đầu vô gối đi.
- Ngọc trong đá: huhu, ai quan tâm bao giờ đâu mà biết. Người ta nói không biết thì hỏi. Sao mày nỡ lòng sài sể bạn thân yêu của mày như vậy? Nó tủi thân biết hông?
- Hiền như ma sơ: ha ha, mày tính mua một chiếc lái chơi hả? Hình mày gửi cho tao, nghe nói cái xe đó là 16-17 tỷ gì đó thôi à. Có mua thì mua tặng tao một chiếc nghe. Tao cũng thích. Ha ha
- Ngọc trong đá: ráng đợi nghe cưng.
Cô vẫn không mấy tin tưởng lời tàm phào ba láp của bạn, nên lên mạng tìm hiểu. Nhìn thấy giá trị chiếc xe, tâm trạng cô rơi xuống đáy. Cô tìm thông tin về nữ đại gia Nguyễn Quỳnh Như.
Đọc xong, cô như rớt thì trên thiên đàng xuống địa ngục. Người với người lại chênh lệch đến như thế. Ba mẹ cô thuộc thành phần trí thức, cũng được coi là kinh tế không đến nỗi nào. Cuộc sống của cô từ bé đến lớn cũng thoải mái, sung sướng. Nhưng so với gia đình anh thì có thể coi nhà cô là tầng lớp bần cùng xã hội. Giá chiếc xe hơi anh đi đã gấp đôi tài sản cả nhà cô. Cao như thế cô biết mình không với tới được. Cố đấm ăn xôi chỉ tự hại mình mà thôi. Cô thẫn thờ. Điện thoại reng nhiều lần, cô không buồn nhấc máy. Cho đến khi cô nàng Như Quỳnh ỏn ẻn đi vào:
- Ngọc, em làm gì mà sếp gọi nãy giờ cho em không được. Ảnh la um sùm kia kìa. Thiệt tình, ngồi ngay cái điện thoại mà không nhấc máy, làm cái gì không biết.
- Dạ, em nghe rồi. Cám ơn chị.
- Chỉ giỏi làm phiền người khác.
Nàng ta lằm bằm, ngúng ngẩy bỏ ra ngoài.
Cầm di dộng, cô nhìn thấy mấy cuộc gọi nhỡ của anh. Cô không biết giờ gặp anh thì nên nói gì. Nhưng không gọi lại thì không được, nhỡ là việc công thì sao?
- Alo, em nghe.
- Sao thế? Để điện thoại ở đâu mà anh gọi mãi không được.
- Dạ, em đi toilet.
- Sao thế, nghe giọng ỉu xìu vậy? Có bị ốm không? Mệt thì đi khám bác sĩ, rồi về nhà nghỉ ngơi đi nhé.
- Em không sao. Anh làm việc đi.
- Việc cũng ổn rồi. Không được, anh phải về sớm xem em thế nào. Sáng mai ký xong hợp đồng anh sẽ về luôn.
Bảo Ngọc lắc đầu quầy quậy:
- Em không sao thật mà, anh đừng lo.
- Em về nhà nghỉ ngơi đi, nghe lời, anh yêu. Về anh mua kem cho nhé.
Cô phì cười:
- Anh cứ làm như em là trẻ con, lấy kem ra để dỗ em đấy à?
- Còn không phải sao? Em chỉ cần thấy kem thì mắt sáng rỡ còn gì.
Cô gục đầu xuống bàn, đăm chiêu.