Máu tức sục sôi trong phút chốc tràn lên choán hết cả tâm trí, Lâm Cảnh Phong quyết định ra tay sớm hơn dự định. Hắn phóng ra ám hiệu, sau đó bỗng từ đâu ra xuất hiện mấy chục hắc y nhân xông vào, tay cầm đao kiếm chém loạn. Kẻ võ công yếu thì nhanh chóng dùng khinh công trốn thoát, người tu vi cao thì ở lại tiếp chiêu. Tiếng hô hộ giá hoàng thượng hốt hoảng liên tục vang lên, Lâm Liệt Vũ trong nháy mắt liền được bao quanh bởi cận vệ tinh nhuệ nhất.
Lâm Minh Dạ không quan tâm tới những hoàng tự khác, hắn chỉ lo bảo hộ tỷ đệ Lâm Vân Nam, ngoài mặt một tay cầm kiếm giả vờ chật vật đánh trả, đồng thời cũng lén nhả ra một chút công pháp thực sự để hù doạ thích khách. Đám hắc y nhân thấy hắn nguy hiểm hơn lường trước thì không dám suy nghĩ hồ đồ mà tấn công ngay nữa. Nguyệt Tử Ly an an ổn ổn ở trong luồng ma khí ẩn thân cửu cấp của nàng, cặp mắt không nhiễm chút tình trần nào nhìn tam công chúa, cũng như là cháu gái mình tự sinh tự diệt, mặc kệ nàng ta vừa đánh vừa kêu gào cầu cứu.
Chỉ trong thoáng chốc, sảnh đường đều là một cảnh tượng hỗn chiến đổ nát.
"Thái tử, ngươi lại dám làm ra loại chuyện động trời này!"
Lâm Minh Dạ nhìn Lâm Cảnh Phong một thân tự tin quan sát cục diện đổ máu trước mắt mà không khỏi cảm thấy giận sôi lên. Thái tử điên rồi sao?! Bình thường hắn ta đều ẩn nhẫn ở trong bóng tối giựt dây, nhưng hôm nay giống như là có gì đó đã làm cho hắn trở nên kích động bất thường, đột nhiên lại liều lĩnh trắng trợn! Thực ra, cao thủ mà hắn thuê còn không động được tới một cọng tóc của Lâm Minh Dạ và Nguyệt Tử Ly, nhưng nếu thái tử đã tự tin có thể giết được Lâm Minh Dạ, vậy thì hắn cũng thuận theo mơ tưởng của thái tử điện hạ đi vậy.
"Lâm Minh Dạ, ngươi không nên vu oan giá hoạ cho bổn cung như vậy. Ngươi xem, bổn cung là thất cấp đạo tu, tự bọn hắc y nhân cũng biết bổn cung không phải là đối thủ nên mới không động đến đó chứ."
Đối mặt với Lâm Minh Dạ, Lâm Cảnh Phong chỉ trưng ra vẻ mặt lạnh nhạt và trịch thượng. "Xem nào... Người đời sẽ nói gì về ngày hôm nay nhỉ? Nhị hoàng tử, Dạ Vương đột nhiên quay trở về sau 8 năm mất tích, tiện thể đem tới một đám thủ hạ ma tu do chính mình nuôi dưỡng để huyết tẩy hoàng thất, ý đồ giết cha, diệt huynh đệ để đoạt ngôi. May mắn thay, thái tử điện hạ đã kịp thời ứng cứu, giết chết bọn phản đồ, chứng minh chính mình là người thừa kế ngai vàng được trời cao công nhận...".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngoảnh Đầu Nhìn Lại Yêu Ngươi
2. Vung Tiền Mua Định Mệnh
3. Cầu Xin Nam Thần Cạo Trọc
4. Hủ Nữ Ga Ga
=====================================
"Ngươi nói láo mặt không đổi sắc, không sợ thần tiên trên cao có mắt trừng phạt sao? Không sợ sẽ có kẻ đem chân tướng phơi bày ra ánh sáng hay sao?" Lâm Minh Dạ khinh bỉ chất vấn.
Lâm Cảnh Phong cười khẩy một cái, ánh mắt độc ác lóe lên, "Tại sao ta lại phải sợ một đống xác chết không biết nói đó chứ? Đương nhiên, trong đống xác chết đó, bao gồm cả ngươi, đệ đệ thân yêu ạ."
Các binh lính tướng lĩnh đầu quân cho thái tử cũng đã ập tới, ở bên ngoài điện mà kịch liệt giao tranh với quân của hoàng thượng, cũng không còn ai rảnh để ý tới tình hình ở trong này. Thì ra hắn đã sớm thu thập được cho mình một lực lượng sẵn sàng lật đổ ngai vàng cho hắn rồi.
Lâm Minh Dạ toan mở miệng chửi hắn ta thêm một câu, thì bất chợt, cận vệ của hoàng thượng đều nháo nhào hét lớn, "Hoàng— hoàng thượng trúng độc rồi! Mau khẩn truyền ngự y!!!"
Lâm Minh Dạ lập tức nhìn lên, thấy Vũ đế mặt đã tái mét thổ ra huyết đen.
Không nghĩ rằng mình sẽ giúp được gì cho cục diện của hoàng đế, Lâm Minh Dạ quyết định đối phó trực tiếp với Lâm Cảnh Phong. Từ nãy tới giờ hắn đều che giấu đi thực lực của chính mình, Thái tử còn tưởng hắn mới chỉ dừng chân ở tứ cấp ma tu, vì thế mà mới không quá phòng bị hắn. Thái tử a thái tử, kẻ như ngươi mà đòi làm hoàng đế cái gì chứ? Ngươi mà lên ngôi, khẳng định chỉ trong vòng hai năm, Thanh Long quốc liền bị xoá sổ khỏi bản đồ!
"Nếu ngươi đã chọn cái chết, vậy bổn vương sẽ thành toàn cho ngươi—" Lâm Minh Dạ không muốn dây dưa ở đây với thái tử nữa, hắn toan xuất ra toàn lực, một đao chém chết tên hỗn đản này, nhưng đám ngự y đều khẩn trương gọi hắn lên, "Bệ hạ chống đỡ không được lâu nữa! Bệ hạ có lời muốn nói với Dạ Vương điện hạ!"
Hết cách, Lâm Minh Dạ miễn cưỡng thoát ra khỏi kiếm của Lâm Cảnh Phong, tạm thời dùng công pháp giữ chân hắn kẹt tại chỗ, trực tiếp bỏ qua ánh mắt ai oán của thái tử. Hắn mau chóng để Lâm Vân Nam và tỷ tỷ hắn vào trong vòng bảo vệ chắc chắn bậc nhất, ra hiệu triệu tập Ám, Trực, Quang, Trung đến giải quyết nốt đám hắc y nhân, sau đó phóng lên trên xem tình hình.
Lâm Minh Dạ nhìn ly rượu của hoàng đế, hắn rút ra một cây ngân châm nhúng vào. Đầu kim lại không biến đen. Hắn đem lên mũi ngửi thử, liền trừng mắt chấn kinh, trong lòng đã suy ra được kết luận. Nhưng chuyện khám ra độc là của ngự y, hắn không nên dính líu quá nhiều.
Sau đó không lâu, ngự y cũng chẩn ra được cùng một thứ mà Lâm Minh Dạ đã đoán ra. Nhưng cho dù lúc này đã tìm ra được nguyên nhân phát độc thì cũng đã không còn kịp nữa rồi. Vũ đế đã bị đầu độc từ lâu, nhưng lại chỉ tưởng là bệnh nan y không tìm được danh tính, chén rượu này có thành phần lành tính với người thường nhưng lại là khắc tinh của độc này, sẽ kích thích kịch độc phát tác, coi như là vô phương cứu chữa, chỉ còn có thể nằm chờ chết.
Vũ đế nhìn thấy được Lâm Minh Dạ đã tới, tảng đá trong người như được buông xuống. Y run rẩy lấy từ trong ống tay long bào một cuộn giấy, được niêm phong bằng dấu mộc chính thức của quân chủ, đưa cho hắn cầm lấy. Rồi y thều thào, "Dạ nhi, trẫm biết bây giờ mà nói ra thì đã quá muộn màng... Trẫm nguyện lấy mạng ra tạ tội với mẫu phi ngươi và ngươi... Nguyện vọng trước lúc lâm chung của trẫm, chính là mong ngươi có thể tiếp quản giang sơn này... Tha thứ cho trẫm, trẫm xuống đó sẽ đi gặp mẫu phi ngươi, sẽ bù đắp thật tốt cho nàng. Còn có, thay trẫm gửi lời tạ ơn trưởng công chúa đã thực hiện lời hứa..."
"Phụ hoàng...!"
Lâm Minh Dạ chỉ kịp thốt lên một tiếng, rồi cứ vậy mà nhìn dấu hiệu cuối cùng của sự sống rời bỏ khỏi hoàng đế.
Hoàng đế Lâm Liệt Vũ băng hà, quần thần xung quanh đều gào khóc thảm thương. Lâm Minh Dạ lần đầu tiên biết được chân tâm của y dành cho hắn, không biết nên như thế nào mà phản ứng, tay cầm di chúc của y mà run rẩy.
Bên dưới, thái tử cuối cùng cũng bứt phá ra khỏi chiêu giữ chân của Lâm Minh Dạ, ý định nhân cơ hội hắn còn đang ngỡ ngàng thì bất ngờ xông lên chém hắn một đường trí mạng.
Hoàng thượng giờ đã chết, bây giờ chỉ còn mỗi mình tên nghiệt súc kia ngáng đường hắn. Xử lý xong hắn rồi, thiên hạ giang sơn này sẽ là của hắn! Mỹ nữ khắp thiên hạ này sẽ là của hắn! Phượng Tử Ly sẽ là của hắn!!
"Lâm Minh Dạ!!! Ngươi đi chết đi!!!—??!"
Lâm Minh Dạ giật mình bừng tỉnh khỏi bàng hoàng mà quay đầu lại, chỉ để thấy thân ảnh của thái tử chỉ còn một chút nữa là nhào tới mình thì bỗng nhiên khựng lại, khoé miệng bật trào ra máu tươi. Hắn ù ù khạc khạc, đau đớn thấu xương nơi giữa ngực khiến cơ thể hắn không còn vận hành được bất cứ chức năng nào nữa.
"Tiễn người xuống cửu u hoàng tuyền chính là bổn phận của Bỉ Ngạn Cung."
Nguyệt Tử Ly ở đằng sau rút kiếm ra khỏi người Lâm Cảnh Phong. Lưỡi kiếm nhuốm máu bị một vẩy của nàng liền trở lại sạch sẽ sáng bóng. Thái tử nặng nề đổ gục xuống nền đất. Nàng ra tay nhưng là đã tránh khỏi nơi yếu hiểm nhất, chừa cho hắn một chút hơi thở, thoi thóp chứ vẫn không chết ngay.
"T... tiểu Ly nhi... nàng...!"
Thái tử bất khả tư nghị trợn mắt ngước nhìn lên. Nguyệt Tử Ly khinh bỉ, phượng mâu ngoan lệ như một nhát dao, một lần nữa cứa vào hắn, "Nghe cho kĩ đây thái tử điện hạ. Bổn cung là trưởng công chúa Phượng Linh quốc Phượng Tử Ly, cũng là Bỉ Ngạn Cung cung chủ Nguyệt Tử Ly, nữ ma đầu cửu cấp hạ kỳ, thần cản sát thần phật cản sát phật, ngày hôm nay đến đây để thực hiện ước hẹn của Vũ đế, phò tá Lâm Minh Dạ lên ngôi vua. Cho dù ngươi có đứng ở nơi duy ngã độc tôn, thì đến cả đầu móng chân của bổn cung, ngươi cũng đừng mơ mà chạm vào. Một kiếm này chính là thay cho hắn, Lâm Minh Dạ, báo thù cho những lần ngươi dồn hắn vào chỗ chết. Ngươi biết không? Độc trong người hắn chính là do ta giải. Dạ Vương phủ bị ngươi phóng hỏa, chính là ta đã cứu hắn ra. Lần ngươi phái người tới truy sát hắn trong rừng trúc, chính ta đã giết hết bọn chúng, sau đó đem hắn về phong làm hộ pháp của ta. Thái tử điện hạ ngốc nghếch à, kẻ mà ngươi nên đối phó, lẽ ra phải là bổn cung chủ mới đúng."
Lâm Cảnh Phong nghe thấy, có muốn nói gì cũng không thể nói được nữa. Thì ra, tên Bỉ Ngạn hộ pháp đeo mặt nạ sứ có thân thủ tuyệt đỉnh võ lâm ấy lại là Lâm Minh Dạ...! Hắn không phải là một tên ma tu tép riu, và chủ tử của hắn lại là đệ nhất nữ ma đầu trên giang hồ...!
Nguyệt Tử Ly ngẩng mắt lên nhìn Lâm Minh Dạ, bình thản nói, "Ngươi tự tay kết liễu kẻ thù kiếp này của ngươi đi."
Lâm Minh Dạ nhảy xuống đài. Hắn từ trên nhìn xuống thái tử nằm ở dưới đất chỉ còn vài hơi tàn mà hấp hối, còn đâu dáng vẻ cao cao tại thượng như một canh giờ trước.
"Lâm Cảnh Phong, thù này, coi như trả lại cho ngươi."
Một kiếm dứt khoát đâm xuống, đoạn đi hơi thở của thái tử, chết không nhắm mắt.
Ngu muội, lại còn tham lam, tự cao, chủ quan, luôn tự cho mình là đúng, người như thế không sớm thì muộn cũng sẽ lâm vào kết cục duy nhất này, đến thần phật cũng không cản nổi.
Đúng y như những gì Lâm Minh Dạ đoán trước, yến tiệc này sẽ có máu đổ thành sông. Thanh Long quốc chỉ trong một đêm biến từ hỉ thành bi, từ bi thành hỉ, giang sơn đổi chủ, bước sang trang mới của triều đại.
Sau buổi tối định mệnh đó, tam công chúa bị trọng thương liền được đưa về Phượng Linh. Đêm đến, lòng người hoảng loạn còn chưa nguôi, Lâm Minh Dạ lại bị Nguyệt Tử Ly quẳng lên giường lăn đến năm vòng. Cổ tay hắn bị trói chặt, nàng cắn loạn trên người hắn đến nỗi rách da ứa máu, rồi trực tiếp thúc mạnh tiến vào chứ không trêu đùa hắn như trước.
"Ngươi nói cho ta! Ngươi là của ai?!"
Thanh âm nàng rống giận tựa như một mãnh thú bị thương.
"Của... của đại nhân... A...!! Minh Dạ là của đại nhân... ha... ah...! Đời đời kiếp kiếp đều là của đại nhân—Aa!... ah..."
"Phải... Ngươi là của ta...! Bất luận là ai cũng không được mơ tưởng tới đồ của ta...!"
Nàng nói, nhưng lại giống như tuyệt vọng buông ra những lời tự huyễn hoặc chính mình, nàng cố gắng tách li ra khỏi thực tại, tin tưởng hắn sẽ mãi mãi là của nàng, mãi mãi ở bên nàng.
Nhưng hắn lại là... người duy nhất mà nàng không thể mơ tưởng.
Nàng so với khi trước còn thô bạo hơn mấy phần, như điên nhân mà luôn miệng tuyên bố hắn là người của nàng, bất luận là ai cũng không thể động vào vật của nàng. Nàng cường bạo chiếm đoạt lấy hắn, tròng mắt đen tựa như phát rồ hoá thành màu đỏ huyết dụ, toàn thân nàng bùng ra một cỗ ma khí doạ người.
Hắn sợ hãi, nhưng cũng không ngăn nàng. Hắn chỉ cảm thấy, nàng vào thời điểm đó lại trở nên vô cùng cô độc. Vì vậy, hắn nguyện ý ôm lấy thịnh nộ của nàng, chỉ mong trấn an được tâm tình hỗn loạn như bão tố của nàng. Hắn hoàn toàn biến thành cái lô đỉnh thoả mãn dục vọng không hồi kết của nàng, ở dưới thân nàng vặn vẹo thân người, ánh mắt mê ly nhiễm hương vị dâm dục, cổ họng liên tục cho ra loại âm thanh dâm mỹ cuốn hút, câu hồn đoạt phách người khác.
Thân thể của hắn nhiễm phải tẩm hương dung chi tục phấn của tam công chúa, nàng chê hắn bẩn, muốn toàn bộ trên dưới của hắn phải được tẩy rửa bằng hương của nàng. Hậu huyệt của hắn bị lấp đầy bởi tinh dịch của nàng mà phát ra tiếng nước nhóp nhép, càng nghe càng chọc cho người ta hưng phấn trở lại. Nếu là người bình thường đã sớm chịu đựng không nổi, nhưng hắn lại có thể chịu bị khoan thủng mãnh liệt như vậy đến mấy canh giờ liền, cũng chưa bao giờ kêu nàng buông tha, trái lại còn khẩn cầu nàng tiếp tục trừng phạt cái lỗ nhỏ dâm đãng của hắn. Trừng phạt vì hắn hư hỏng, dám dùng khuôn mặt này để đi quyến rũ người khác. Trừng phạt vì hắn bị thao lộng mãi mà vẫn không cảm thấy đủ.
Nếu là nàng, hắn muốn bao nhiêu cũng không bao giờ là đủ. Hắn sợ chỉ cần một phút ngừng lại, hắn sẽ mất đi nàng, chi bằng cứ vĩnh viễn ở trên giường điên loan đảo phượng, hắn mới yên lòng, cảm nhận được nàng vẫn còn ở đây, nàng không đi đâu hết.
"Nhưng sau đêm nay, ngươi cuối cùng cũng được trả lại tự do rồi, tiểu diệp tử của ta..."
Sáng hôm sau, hắn đã không còn thấy bóng dáng của nàng ở bất cứ đâu nữa. Thứ duy nhất nàng để lại cho hắn chỉ có những dấu răng cắn thủng da nhưng đã bắt đầu lành trở lại, hương thơm của nàng lại vô tình nương theo gió, cũng dần dần vơi đi.
Nàng tựa như một giấc mộng đẹp, đem đến hoan hỉ cho hắn, cũng đem hoan hỉ rời khỏi linh hồn hắn mà biến mất.
Nàng nói, hắn là của nàng, hắn chỉ có thể nghe theo lệnh nàng. Nhưng nàng lại bỏ hắn đi. Nàng lệnh hắn không được trốn ra khỏi nơi này.
Vì sao... nàng lại cứ nhẫn tâm như vậy...?
Tuân theo di chiếu của tiên đế, thái tử tội danh tày trời, hành thích hoàng thượng, lôi kéo phản đồ, bị tước đi mọi phong hiệu, tuỳ ý xử tử. Dạ Vương gia có mệnh đế vương, lập tức truyền ngôi, trở thành tân hoàng đế của Thanh Long quốc.
Trong di thư của Lâm Liệt Vũ để lại đã giải thích tất cả về sự việc năm đó. Mẫu phi của Lâm Minh Dạ, Hạ Yến lại chính là phi tử duy nhất có được chân tâm sủng ái của hoàng đế. Mâu thuẫn chính là, hoàng hậu đã sinh ra được hoàng tử đầu tiên, vì sức ép của quần thần cùng dân chúng, Vũ đế đã lỡ lập thái tử mà không đợi được kết quả chiêm tinh từ quốc sư.
Thanh Long quốc chọn vua dựa vào sao chiếu mệnh, nếu triều đại nào có người sinh ra mà được sao chiếu làm mệnh đế vương thì nhất định phải ngồi lên ngôi vua, nếu không xã tắc sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục. Không ngờ, khi vừa mới phong thái tử xong thì Hạ phi lại sinh ra được một sao chiếu mệnh nhân, điều này đe doạ nghiêm trọng đến vị thế hoàng hậu cùng thái tử. Tin tức này đáng lẽ chỉ có hoàng đế, mẫu phi Lâm Minh Dạ cùng quốc sư biết. Hoàng đế cùng mẫu phi hắn sợ hắn bị phát hiện liền đồng lòng đóng một vở kịch phi tử hoàng tử bị thất sủng, nhằm khiến cho kẻ khác bỏ xuống hoài nghi hắn chính là người được truyền ngôi.
Nhưng không hiểu vì sao mà rốt cuộc vẫn là lộ đến tai hoàng hậu và thái tử. Hoàng hậu vốn ban đầu cũng giúp nhi tử giữ vững ngôi vị của mình, nhưng dần dần lại linh cảm được báo ứng, liền khuyên ngăn con trai không nên cưỡng cầu, chính vì thế mà bị sát hại bởi chính nhi tử mình dứt ruột sinh ra. Hạ phi cũng là do người của thái tử bỏ độc mà chết dần chết mòn.
Vừa không bảo vệ được nữ nhân quan trọng nhất của mình, đồng thời lại đẩy hài tử vào chỗ nguy hiểm, Lâm Liệt Vũ đã sớm không còn ý chí sống tiếp nữa, nhưng Lâm Minh Dạ lại mất tích sau hoả hoạn ở vương phủ, điều này khiến cho Vũ đế sắp chết nhưng vẫn phải gắng gượng đợi ngày hắn trở về. Buổi yến tiệc y đã dự đoán được mạng mình đã tận, cũng chuẩn bị đầy đủ vật cần thiết để giao cho Lâm Minh Dạ, cuối cùng mới yên lòng nhắm mắt.
Lâm Minh Dạ được phong đế, không thể rời khỏi cung được nữa. Bè đảng của thái tử đều bị xử lý sạch sẽ, những kẻ muốn đối phó hắn cũng bị giảng cho một bài học nhớ đời. Những đệ đệ muội muội ngày nhỏ vẫn thường bắt nạt hắn, bây giờ lúc nào thấy mặt hắn cũng phải cung kính khấu đầu.
Hắn vô hồn ngồi trên long ỷ, cũng làm tròn trách nhiệm của một minh quân. Dưới những chính sách mới, triều đình chiêu mộ được nhiều nhân tài mới trẻ tuổi, số lượng cao thủ các môn đồ lại tăng lên chóng mặt, những vấn đề đau đầu cũng được giải quyết, cấp cho bách tính một đời an vui. Hắn thành công khôi phục Thanh Long quốc trở lại với dáng vẻ oai nghiêm vốn có của một cường quốc, ai cũng không thể ngờ tới, 'quỷ vương' quái dị phế vật họ từng chế giễu năm xưa sẽ chính là người vực dậy đất nước tưởng như sắp tàn này.
Bất tri bất giác, hắn tại vị cũng đã trôi qua 10 năm.
"Hữu sự khởi tấu, vô sự bãi triều!"
Tiếng the thé chói tai của thái giám nghe nhiều năm liền như vậy thật sự là muốn dồn ép tinh thần người ta muốn điên rồi. Hắn một thân long bào vô cảm ngồi nhìn các quan văn võ tướng lần lượt khởi tấu ở phía dưới, tựa hồ cái gì cũng không nghe lọt vào tai được nữa.
Thiết nghĩ, hắn ngồi trên cái ghế này cũng đủ nóng rồi.
"Hoàng thượng, huynh suy nghĩ kĩ rồi? Huynh thật sự muốn như vậy sao?"
"Ái đệ đệ, trẫm chỉ tin tưởng đệ. Trẫm đã hoàn thành xong bổn phận, coi như đã hoàn thành xong di nguyện của phụ hoàng, hoàn thành vận mệnh của mình, vốn chỉ chờ tới ngày có thể rời đi. Quãng đường còn lại, đành phải phiền đệ vất vả rồi."
"... Hoàng thượng yên tâm, thần đệ sẽ toàn lực giúp huynh."
Ba năm sau, Dạ hoàng lâm bệnh nặng không qua khỏi. 'Vương phi' tuyên bố trong đêm tiệc may mắn sống sót sau ám sát nhưng lại tổn thương tới mạch sinh tử, không thể hoài long chủng, nên đã trở về thần sơn của Phượng Linh tiếp tục cầu phúc cho bách tính. Hoàng thượng đau lòng nên suốt thời gian qua mặc cho bên dưới hối thúc vẫn khăng khăng không lập hậu cung, do đó dưới gối không có hoàng tự, theo di chiếu truyền ngôi cho hoàng đệ thân tín Chiến thần vương Lâm Vân Nam, mặc dù không được chiếu mệnh nhưng lớn lên lại có thể trở thành một vị vua tốt chính là hỉ sự hiếm gặp. Thanh Long quốc lại đón nhận một triều đại mới, so với thời Dạ hoàng còn phồn vinh hơn.
Nam tử dung mạo tựa tranh vẽ hơn mười ba năm trôi qua vẫn không có dấu hiệu gì của tuổi tác lặng lẽ nhìn ngắm giang sơn phụ hoàng để lại cho mình lần cuối, rồi dứt khoát quay lưng, li khai chốn cung cấm đã giam cầm chân hắn quá lâu này.
"Cung chủ đại nhân, thuộc hạ trở về với ngài đây."