“ Anh nói đùa rồi. Mắt nhìn người của tôi trước giờ vẫn luôn tốt. Người tôi nhìn trúng trước nay không bao giờ là người bình thường.”
Đây chính là dáng vẻ khiến Albert bị thu hút bởi cô, kiêu ngạo, tự tin còn có ngông cuồng.
Chính cái dáng vẻ này đã thu hút không biết bao nhiêu trái tim của đàn ông thiên hạ bao gồm cả anh. Nhưng với những người đàn ông khác, họ si mê cô còn anh đối với cô chỉ dừng lại ở mối quan hệ bạn bè.
“ Được được, tôi biết mắt nhìn của Khương nữ thần trước giờ không sai mà.”
“ Nhưng lần này cô quả thật đã nhặt được một bảo bối tốt đấy.”
Vừa nói anh vừa đưa mắt nhìn người đàn ông đang đứng trước máy ảnh đằng kia.
Khương Nhiễm có chút bất ngờ, người như Albert cũng hiếm khi có thể mở miệng khen người khác một câu thế mà lại nhìn trúng Thẩm Tư Niên.
Reng... Reng... Reng...!
Không phải là tiếng chuông reo phát ra từ điện thoại của cô mà là của Albert.
Albert nhìn cái tên hiển thị lên màn hình, rồi quay sang cô thông báo nhẹ.
“ Tôi đi nghe máy.”
Khương Nhiễm gật đầu nhẹ ý chỉ đã biết.
Thẩm Tư Niên ở bên này mặc dù đang chụp hình nhưng mắt anh luôn hướng về phía hai người họ đang đứng.
Chết tiệt! Rốt cuộc vừa nãy cô và tên tóc vàng kia nói gì mà có thể khiến cô cười tươi như vậy.
Khương Nhiễm là người rất ít khi cười với người khác.
“ Xong rồi. Chụp xong rồi. Thẩm Tư Niên, cậu làm tốt lắm!”
Nhiếp ảnh gia vừa lên tiếng dừng chụp. Thẩm Tư Niên chẳng để ý mấy lời khen ngợi của những người xung quanh mà đi thẳng tới chỗ cô đang đứng.
Bất ngờ, một song sắt dài từ trên rơi xuống, ngay vị trí mà Khương Nhiễm đang đứng.
“ Nhiễm, cẩn thận!!!”
Thẩm Tư Niên la lớn, hốt hoảng chạy tới ôm lấy cô bao bọc trong vòng tay rắn chắc của mình.
Rầm!
Thanh sắt cứ thế mà đổ rầm lên người anh. Khương Nhiễm sợ hãi theo quán tính mà ôm chặt lấy anh. Lúc bình tĩnh lại mới để ý thấy tay đặt ở phía sau lưng anh bỗng cảm thấy một thứ chất lỏng ướt và dính.
Là máu!
Rồi lại nhìn sắc mặt tái mét của anh. Thẩm Tư Niên bị thương rồi.
Mọi người hoảng loạn chạy tới nâng thanh sắt lên.
Cô nhìn bàn tay của mình đã trở thành màu đỏ còn người đàn ông đã bảo vệ cô thì đã gục trên vai cô. Khương Nhiễm giật nảy mình giọng hết sức khẩn trương.
“ Gọi cấp cứu! Mau gọi cấp cứu!”
...
Tại bệnh viện – Phòng hồi sức.
Khương Nhiễm ngồi bên cạnh ngắm nhìn thật kĩ gương mặt của người đàn ông đã bảo vệ cô.
Nhìn kĩ lại mới thấy, thì ra Thẩm Tư Niên lại có một khuôn mặt đẹp trai như vậy. Mặc dù đang bị thương, sắc mặt đã trở lên nhợt nhạt hơn nhiều so với bình thường nhưng từng đường nét, góc cạnh đều hoàn hảo đến độ khiến người ta phải ghen tị.
Người bước vào giới giải trí lâu năm như cô đã từng gặp không ít những nghệ sĩ diễn viên có dung mạo xuất chúng nhưng lại không có ai mang dáng vẻ yêu nghiệt giống như anh.
Lần đầu tiên nhìn thấy anh, dáng vẻ có vẻ như ngốc nghếch nhưng lại không giống của anh đã khiến cô bị thu hút.
Cô không biết cảm giác lúc đó là gì. Cô cũng thừa nhận vì một số cảm xúc ích kỉ của bản thân mà có phần thiên vị anh hơn những người khác. Nhưng phần lớn, cô nhìn ra được ở anh có cái gì đấy rất thu hút, anh là một viên đá thô, có thể từ từ mài giũa thành một viên hồng ngọc quý. Anh chính là tương lai của giới giải trí, sau này nhất định có thể sẽ khuấy động điên đảo thế giới showbiz đã nhiều năm lẳng lặng, như cô năm đó. Nên ở Thẩm Tư Niên, cô cũng dành một phần quan tâm và kì vọng hơn các nghệ sĩ khác trong công ty.
Chẳng qua là, lúc anh vì cô mà bị thương. Ai không biết, trong lòng cô lo lắng đến mức nào, thậm chí có một cảm giác sợ hãi. Cô không biết tại sao đối với Thẩm Tư Niên cô lại sinh ra cảm giác mà rất lâu rồi cô chưa gặp lại. Cảm giác rất khó để diễn tả, nó khiến cô trở lên mông lung.
Trong lúc cô mải chìm đắm trong dòng suy nghĩ cùng những xúc cảm không rõ ràng kia thì người trên giường bệnh không biết đã tỉnh từ lúc nào.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, anh bỗng cảm thấy hình như bản thân bị thương thế này cũng rất đáng.
“ Tôi đẹp trai đến vậy sao?”
Đột nhiên Thẩm Tư Niên lên tiếng làm Khương Nhiễm có hơi thốt tim. Anh tỉnh từ lúc nào vậy?
“ Cậu tỉnh rồi?”
“ Ừm!”
Anh chống tay có ý định ngồi dậy thì cô đến gần giúp anh tiện thể lấy một chiếc gối đặt đằng sau để anh tựa vào.
Sau đó lại rót cốc nước đưa đến trước mặt anh một cốc nước kèm theo lời nói, cũng không biết là vì quan tâm hay vì cái gì khác.
“ Lần sau đừng làm như thế nữa. Tôi không thích nợ ân tình người khác.”
Anh nhận lấy cốc nước từ cô nhưng lại không vội uống mà chỉ cầm trên tay. Anh nhìn thẳng vào mặt cô, giọng trầm khàn, đôi mắt chất chứa nhiều cảm xúc hỗn tạp.
“ Bất kể là trong hoàn cảnh nào, chỉ cần chị gặp nguy hiểm, tôi vẫn sẽ làm như thế.”
Ngừng một chút, anh lại nói tiếp nhưng lần này giọng anh bỗng trở lên thâm tình, ánh mắt nhìn cô một cách dịu dàng.
“ Nhiễm, tôi không muốn nhìn thấy chị bị thương.”
Thân thể cô chết đứng, chân chôn chặt một chỗ không thể di chuyển được. Không biết có phải cô nhầm lẫn hay không nhưng trong một khoảnh khắc, hình như trái tim cô đã lỡ đập lệch một nhịp, cảm giác trong lòng giờ đây dường như rất hỗn loạn. Cô không hiểu rốt cuộc anh làm vậy là có ý gì. Cô không lên tiếng vì không biết phải nói gì. Còn anh không nên tiếng vì anh muốn nghe nỗi lòng của cô.
Nhiễm, liệu chị đã có thể mở lòng với tôi chưa?
Cả hai đều không lên tiếng cũng vì thế mà bầu không khí phút chốc giống như là ngừng lại khiến người trong phòng không khỏi bí bách, khó xử.
Để trốn tránh cái cảm xúc đến một cách bất thường này, Khương Nhiễm viện cớ ra ngoài.
“ Cậu ngồi nghỉ đi. Tôi ra ngoài mua chút đồ.”
Anh thất vọng nhìn cánh cửa đã khép lại. Quả nhiên theo đuổi cô là chuyện không dễ dàng gì.
Nhưng mà Nhiễm à, chị không biết rằng lúc chị gặp nguy hiểm, anh đã sợ đến mức nào đâu. Cảm giác giống như là thế giới sắp sụp đổ vậy, anh của giây phút đó vô cùng sợ hãi, cảm giác sợ chưa bao giờ từng có.
Nếu chị thực sự xảy ra chuyện gì thì anh không biết bản thân mình sẽ làm ra chuyện đáng sợ thế nào đâu. Giờ khắc này, trong mắt anh phủ một tầng sương che giấu đi sự tàn nhẫn ẩn sâu dưới đáy mắt.
Cạch!
Người bước vào không ai khác chính là Albert, trên tay anh còn cầm theo giỏ hoa quả, dáng vẻ nghiêm túc không giống như bộ dạng không đứng đắn khi ở cạnh Khương Nhiễm.
“ Tôi đến thăm cậu tiện thể mang cho cậu chút đồ coi như là lời cảm ơn thay cho Nhiễm Nhiễm.”
Thẩm Tư Niên nhìn Albert, giọng lạnh như băng: “ Người đến thăm tôi nhiều như thế, thiếu chút đồ không của anh cũng chẳng sao. Hơn nữa, người tôi bảo vệ là Khương Nhiễm không liên quan gì tới anh, anh không có tư cách cảm ơn thay chị ấy.”
Nhìn dáng vẻ như muốn đóng băng anh của Thẩm Tư Niên, Albert vẫn bĩnh tĩnh mà đặt giỏ hoa quả lên chiếc bàn cạnh giường bệnh rồi ung dung ngồi xuống ghế, không hề sợ hãi lên tiếng.
Cảm giác của anh ban đầu quả thật không sai.
“ Thẩm Tư Niên, chắc không phải cậu có ý gì với Nhiễm Nhiễm đấy chứ.”
“ Liên quan gì tới anh.”
Albert phì cười: “ Thật là... lâu ngày không gặp, cô ấy vẫn thu hút người khác như vậy, kể cả ong bướm lẫn nam nhân đều không tha."
“ Tôi nói này, cậu nên cất bộ dạng đáng sợ ấy của mình đi thì hơn. Tôi với Nhiễm Nhiễm chỉ là bạn bè thôi.” Và mãi mãi cũng sẽ chỉ là bạn bè thôi, không bao giờ có thể vượt qua ranh giới này được.
Dù Albert đang cười nhưng là một người đàn ông, sao Thẩm Tư Niên lại có thể không nhận ra sự hụt hẫng và đau lòng trong mắt Albert chứ.
Anh ta cũng thích cô. Nhưng lại chỉ có thể dùng bộ mặt như không có cái gì ở bên cạnh nói chuyện vui vẻ với cô với tư cách là một người bạn, một người hợp tác lâu năm.
Bởi vì Albert biết anh sẽ mãi không thể trở thành người đàn ông trong trái tim của cô ấy được.
Nên thay vì theo đuổi, anh lại lựa chọn trốn chạy vì... anh không muốn phá vỡ mối liên kết duy nhất này giữa anh và cô.
So với Thẩm Tư Niên, anh có vẻ thua xa nhỉ?
Hai người nói chuyện một lát rồi Albert cũng xin phép rời đi. Nhớ lại lời anh ta nói lúc nãy.
“ Thẩm Tư Niên, cậu ở trong mắt Khương Nhiễm rất khác.”
Câu nói ấy giống như là ghim sâu vào lòng anh. Nó cứ văng vẳng bên tai anh không ngừng lặp đi lặp lại.
Thẩm Tư cũng không biết bản thân nên vui hay nên buồn.
Rất khác sao!?
Với người khác, thấy Khương Nhiễm quan tâm đến anh thì họ có thể phỏng đoán là do anh đặc biệt đối với cô hoặc là do nghệ sĩ mới như anh cần được chiếu cố.
Nhưng bản thân anh lại có suy nghĩ độc lập khác.
...
Ở bên này, Giang Lâm nhìn vào thông tin trên màn hình điện thoại thì vô cùng hả hê.
Đáng đời Thẩm Tư Niên, còn tưởng anh thông minh thế nào. Cuối cùng chẳng phải cũng bị cậu ta làm cho nhập viện sao.
Trợ lý của Giang Lâm đứng bên cạnh, giọng bồn chồn lo lắng.
“ Giang Lâm, làm như thế có được không. Nếu bị chị Nhiễm phát hiện thì sự nghiệp của cậu...”
Giang Lâm dường như không vui với thái độ sợ sệt này của cô ta.
“ Chị sợ cái gì! Làm thì cũng làm rồi. Cho dù có phát hiện ra thì cũng chẳng điều tra tới tôi. Thẩm Tư Niên cậu ta đắc tội tôi thì ít nhiều cũng phải chịu chút thiệt. Nếu không thể đối đầu trực diện với cậu ta thì tôi đây cũng nên dạy cho cậu ta hiểu ở trong giới giải trí, thì không nên cuồng vọng quá.”
Dù Giang Lâm đã nói là mọi việc đều đã ổn thoả nhưng cô ta vẫn cảm thấy lòng mình vô cùng bất an.