" Niên ca ca, chờ em với..."
Châu Minh Nguyệt vội vàng chạy đuổi theo bước chân của Thẩm Tư Niên, cô ta vụng về nắm lấy tay anh với hi vọng níu anh ở lại.
" Anh... anh định đi đâu vậy?"
Hôm nay, Châu Minh Nguyệt hào sảng mời cả đoàn phim đi ăn, bề ngoài thì lo nghĩ cho mọi người ở đoàn phim cả ngày làm việc vất vả. Còn nguyên nhân sâu xa chính là muốn ở gần Thẩm Tư Niên. Cô ta muốn ở trước mặt mọi người Châu Minh Nguyệt với Thẩm Tư Niên chính là một cặp.
Ông nội Châu Minh Nguyệt nhận nuôi Thẩm Tư Niên, nói ra thì Châu Minh Nguyệt và Thẩm Tư cũng có chút quan hệ. Vốn dĩ mối quan hệ giữa họ không tính là xa lạ nhưng từ khi Thẩm Tư Niên bước vào giới giải trí, anh dường như ngày càng xa lánh cô ta hơn trước.
Nên cô ta chỉ có thể dùng cách này để đến gần anh. Nhưng không ngờ vừa mới đặt mông ngồi xuống không lâu, anh đã rời đi luôn.
Thẩm Tư Niên nhíu mày nhìn bàn tay của cô ta đang nắm lấy tay anh, không nhanh không chậm rút tay lại, giọng điệu không vui.
" Đi đâu? Tôi đi đâu liên quan gì đến cô."
" Từ khi nào mà cô có quyền can thiệp vào lịch trình của tôi..."
Châu Minh Nguyệt cứng họng, rồi lại nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh, hai mắt ửng đỏ, tủi thân lên tiếng.
" Anh... anh đừng hung dữ với em như vậy. Em... Em chỉ muốn quan tâm anh một chút thôi. Hơn nữa, anh quên lời ông nội dặn dò rồi sao. Ông nói anh phải chăm sóc, bảo vệ em. Anh... anh không thể không quan tâm em được."
Châu Lịch - Ông nội Châu Minh Nguyệt chỉ có mình cô là cháu gái. Nên mọi thứ, mọi điều tốt đẹp trên đời, ông đều dành tất thảy cho đứa cháu bảo bối này. Thẩm Tư Niên được ông nuôi dưỡng, Châu Minh Nguyệt cũng được coi là em gái của anh.
Nên ông nội Châu luôn dặn dò hai anh em phải đùm bọc, che chở lẫn nhau. Là 'anh trai' Thẩm Tư Niên có nhiệm vụ phải chăm sóc Châu Minh Nguyệt. Nhưng...
" Châu tiểu thư, bây giờ cô cũng 21 tuổi rồi, cũng không phải con nít 3 tuổi mà lúc nào cũng muốn người khác phải kè kè bên cạnh."
Châu Minh Nguyệt cụp mắt xuống, hình như là không muốn đối diện với anh, lí nhí nói.
" Có... có phải anh vẫn còn giận em chuyện năm đó không?"
Đột nhiên cô ta vòng tay ôm chặt lấy thân thể anh.
" Anh đừng giận. Chỉ vì em yêu anh quá nên mới làm vậy. Niên ca ca, người thích hợp nhất đứng cạnh anh chỉ có thể là em." Chỉ có thể là Châu Minh Nguyệt này.
Em không cho phép anh có bất kì quan hệ quá phận nào khác với đám người phụ nữ đó.
Anh là của em.
Sắc mặt Thẩm Tư Niên lập tức lạnh xuống âm độ, đôi mắt đen láy sâu không thấy đáy. Đối với sự đụng chạm của cô ta chỉ làm anh càng thêm chán ghét.
" Chuyện năm đó? Châu tiểu thư đây là đề cao bản thân quá rồi. Tôi không có thì giờ đứng đây cùng cô ôn lại chuyện cũ."
Nói rồi, anh gỡ tay cô ta ra khỏi người mình, ghét bỏ đẩy cô ta sang một bên. Tiện thể còn cởi luôn cả áo ngoài ném vô thùng rác gần đó.
Châu Minh Nguyệt hiểu hành động này của Thẩm Tư Niên chính là đang chê cô ta bẩn. Cô ta cuộn tròn bàn tay thành nắm đấm, hai mắt hiện lên tia thù hận.
" Thẩm Tư Niên, có phải anh có người khác rồi không?"
" Không liên quan đến cô."
Nực cười!
Người khác? Cô ta nói linh tinh cái gì?
Trong tim anh trước giờ chỉ có một người con gái, lấy đâu ra người thứ hai.
" Là Khương Nhiễm đúng không?"
Thẩm Tư Niên không trả lời cô ta, đồng nghĩa với việc anh đang ngầm thừa nhận điều đó là đúng.
Không muốn lãng phí thời gian ở đây nói nhảm với cô ta, anh sải bước rời đi.
Châu Minh Nguyệt nhìn bóng lưng anh mờ dần trước mặt, bàn tay cô ta siết chặt hơn đến nỗi lòng bàn tay hằn in những vết đỏ của móng tay. Sự ghen ghét đối với cái tên Khương Nhiễm càng nhiều hơn một tầng.
Suy đoán của cô ta ban đầu quả thật không sai. Người mà cô ta cho theo dõi Khương Nhiễm về báo cô và anh có mối quan hệ không bình thường. Ở công viên giải trí, hai người còn có như hành động hôn môi, ôm ấp đầy thân mật.
Khương Nhiễm, ngoài cái khuôn mặt ra thì cô có cái gì xứng với anh.
Dám cướp người của Châu Minh Nguyệt này, cô sẽ phải trả giá.
Niên ca ca là người đàn ông của cô ta. Vị trí Thẩm phu nhân chỉ có thể là cô ta.
...
Thẩm Tư Niên rời khỏi đó, lấy điện thoại ra gọi cho Kiệt Duẫn.
" Điều tra vị trí của Khương Nhiễm cho tôi."
" Cho cậu 5 phút."
Nhưng chỉ chưa đầy 3 phút sau, Kiệt Duẫn báo lại. Năng suất làm việc nhanh như vậy khiến Thẩm Tư Niên rất hài lòng.
" Boss, vị trí của Khương tiểu thư tôi đã gửi qua máy của anh. Ngoài ra..."
" Hửm?"
" Ngoài ra bên cạnh cô ấy còn có người khác."
Thẩm Tư Niên cau mày, chất giọng lạnh như băng.
" Ai?"
" Là... Tấn Lam Thành."
Kiệt Duẫn vừa dứt lời, anh ta liền có thể cảm thấy luồng khí u ám từ đầu dây bên kia. Dáng vẻ của boss hiện giờ chắc hẳn rất đáng sợ. Cũng may anh ta không có ở đó, không thì sẽ trở thành bia đỡ đạn cho anh mất.
Chỉ là giây sau, suy cho cùng Kiệt Duẫn vẫn không thoát khỏi số phận trở thành bia đạn.
" Cậu qua đón tôi."
" Boss..."
Tút! Tút! Tút!
Kiệt Duẫn khẽ thấm mồ hôi.
Đúng là sợ cái gì, đến cái đó.