Nói được nửa chừng, anh lại quay sang nhìn Khương Nhiễm, ánh mắt thâm sâu khó đoán, lời nói đầy ẩn ý, đôi môi ẩn hiện ý cười.
" Tốt nhất là nên ở cạnh một người biết nghe lời và có thể 'thoả mãn' chị."
Chữ 'thoả mãn' được Thẩm Tư Niên cố ý nhấn mạnh kéo dài, giọng điệu pha chút cợt nhả.
Nhìn bộ dáng không đứng đắn của anh, gương mặt Khương Nhiễm bỗng chốc phủ lên một màu hồng nhạt.
Nhưng đàn anh còn đang ngồi ở đây nên cô nhanh chóng lấy lại hình tượng, khuôn mặt ửng hồng thoáng chốc liền bị thay thế bởi tầng sương lạnh, bộ dạng nghiêm túc, không muốn tiếp tục nghe Thẩm Tư Niên nói.
" Nếu cậu còn nói linh tinh. Tôi sẽ gọi Tiêu Vũ đưa cậu về."
Nghe giọng điệu không muốn đùa của Khương Nhiễm. Thẩm Tư Niên cũng biết điều, không hé răng nửa câu. Thay vào đó, ánh mắt như tử địch nhìn Tấn Lam Thành vẫn không thay đổi, dịu đi một tí nào.
Lời mà Thẩm Tư Niên nói ra lúc nãy, một người đàn ông đã trưởng thành ở độ tuổi này sao không hiểu anh đang nói đến vấn đề gì. Bề ngoài trông anh ta có vẻ rất bình tĩnh nhưng chỉ Tấn Lam Thành biết trong lòng anh ta đã gợn lên từng đợt sóng.
Dù vậy anh ta vẫn tin tưởng Khương Nhiễm. Anh tin cô không phải người như vậy. Và cũng sẽ không trở thành người như vậy.
Nhưng dáng vẻ ngượng ngùng muốn trốn tránh vừa rồi của cô khiến anh không thể không nghi ngờ.
Mấy năm nay, dù Tấn Lam Thành luôn ở nước ngoài để phát triển sự nghiệp, cũng không quên để ý đến việc ở trong nước, đặc biệt là người nào đó.
Theo những gì anh biết về Khương Nhiễm trong mấy năm không không gặp, tính cách khó chiều của cô không phải giới showbiz chưa từng đồn thổi. Đọc những bài viết về cô, anh còn không tin. Bởi vì so với một Khương Nhiễm táo bạo, vui vẻ, tự tin, mạnh mẽ của 5 năm trước thì Khương Nhiễm của 3 năm sau hoàn toàn như là một người khác.
Cho đến khi anh vào đoàn phim, nhận vai diễn trong kịch bản của cô. Anh mới biết những gì cánh nhà báo viết không hoàn toàn là không đúng sự thật. Khương Nhiễm thật sự thay đổi rồi.
Nhưng vào giờ phút này, khi anh ngồi đây chứng kiến từng sắc thái của cô, có giận hờn, có ngượng ngùng, có lúng túng cũng có nghiêm túc. Tấn Lam Thành mới biết bản tính con người làm gì dễ thay đổi như thế, chẳng qua là Khương Nhiễm đang dùng vỏ bọc để che giấu nó đi thôi.
Và tính cách ấy chỉ thể hiện với một số người.
Nghĩ rồi anh nhìn vào khuôn mặt cau có của Thẩm Tư Niên.
Mải thẫn thờ chìm đắm trong chính dòng cảm xúc hỗn loạn của bản thân mà anh không nghe thấy tiếng gọi thúc giục của Khương Nhiễm.
" Đàn anh... đàn anh... anh không không sao chứ?"
Tấn Lam Thành hồi thần, vẻ mặt hơi lúng túng.
" À... hả... không có gì. Anh không sao?"
" À mà em vẫn thích uống café cùng americano nhỉ?"
" Vâng."
" Anh đã gọi cho em một cốc rồi đó."
" Cảm..."
Lời cảm ơn mà Khương Nhiễm còn chưa kịp nói ra thì Thẩm Tư Niên ngồi bên cạnh đã xen vào.
" Hôm nay, chị ấy đến kỳ. Không thể uống café. Đến điều này mà anh cũng không biết sao?"
Tấn Lam Thành nhìn cô, cảm thấy hơi có lỗi.
" Xin lỗi, anh không biết."
" À... không..."
" Cũng đúng, anh có là gì của chị ấy đâu. Không biết là lẽ đương nhiên."
Gương mặt trước sau của Thẩm Tư Niên vô cùng khác nhau. Giây trước khi nói chuyện với Tấn Lam Thành thì vẻ mặt lúc cũng bày ra dáng vẻ muốn ăn tươi nuốt sống người ta. Giây sau khi nói với Khương Nhiễm thì lại ý hệt như con cún con, vừa đáng yêu, vừa dễ mến.
" Nhiễm, tôi đã gọi cho chị một cốc trà gừng. Tí nữa chị uống cho ấm bụng."
Khương Nhiễm thật sự bất lực với chú cún con này. Chuyện tế nhị của phụ nữ, ai lại nói toạc ra như cậu bao giờ. Hơn nữa Tấn Lam Thành đang ở đây.
" Đàn anh, anh vừa nghĩ cái gì vậy? Em thấy anh nhập tâm quá."
" Anh chỉ nghĩ đến một số chuyện khi chúng ta còn học đại học thôi. Nhớ lại lúc đó, chúng ta vẫn chỉ là những cô cậu học sinh vô ưu vô lo, vui vẻ biết bao."
" Đúng vậy. Hồi đó, cứ khi nào rảnh là cả bọn lại tập chung rủ nhau đi uống nước xem phim. Các anh còn hay giảng bài cho em và Tịnh Y nữa."
Và cứ thế Tấn Lam Thành và Khương Nhiễm nói chuyện một lúc rất lâu, dường như không để ý đến dáng vẻ khó chịu của ai đó.
Thẩm Tư Niên ngồi nhìn hai con người nọ hàn huyên chuyện cũ, không xen ngang vào được liền tự mình ôm cục tức vào lòng lẩm bẩm.
" Quá khứ thì chỉ là quá khứ. Con người ai đến một lúc nào đó cũng sẽ phải trưởng thành và hướng về tương lại. Ai như anh ta, cứ dừng lại cái tuổi thanh xuân đấy chứ."
" Hừ, cũng không biết là hồi niệm thanh xuân hay hồi niệm ai đó."
" Cậu lẩm bẩm cái gì vậy?"
" Tôi có nói gì đâu. Nhiễm, tôi chỉ nghĩ hai người ngồi nói chuyện cũng gần 30 phút rồi. Chị không sợ anh ta gây rắc rối cho chị rồi đưa chỉ lên hotsearch à?"
Tấn Lam Thành không vui nhìn Thẩm Tư Niên nhưng anh chả thèm đáp lại anh ta.
Lời Thẩm Tư Niên nói mới làm cho Khương Nhiễm ngờ ngợ nhận ra hình như vừa nãy có rất nhiều người đưa máy chụp trộm bọn họ thì phải.
Thẩm Tư Niên thì không sao. Vì anh ngồi tít trong góc lại có châu cây kia che chắn nên sẽ không lộ. Còn Tấn Lam Thành dù đã cố ý chọn vị trí ít người nhưng vẫn không tránh khỏi một số ánh mắt chú ý.
Đột nhiên, Tấn Lam Thành không biết là hoa mắt hay là thật mà anh lại nhìn thấy nụ cười xảo quyệt của Thẩm Tư Niên. Có một dự cảm không lành dường như sắp ập tới.
Bỗng bên ngoài rầm rộ lên tiếng ồn, làm mất đi cái vẻ yên bình thường ngày của quán, khiến không ít khách hàng chú ý.
" Có thật là Tấn ảnh đế ở bên trong không?"
" Tấn ảnh đế... Tấn ảnh đế..."
" Tại sao anh ấy lại chọn nơi ít người thế này?"
" Có phải có nguyên nhân gì không?"
" Có phải anh đang ở riêng cùng bạn gái phải không
" Tấn ảnh đế... anh cho chúng tôi gặp mặt được không ạ?"
" Tấn ảnh đế... Tấn ảnh đế..."
Reng... reng... reng...!
Tiếng chuông điện thoại Tấn Lam Thành vang lên inh ỏi, kêu đi kêu lại như muốn thúc giục người nghe.
Tấn Lam Thành nhấc máy: " Alo, chị Ngọc. Là em."
" Lam Thành, em có biết tình hình của em bây giờ vô cùng căng thẳng không?"
" Em biết."
" Em mau gửi địa chỉ cho chị. Chị cho người đón em. Trong khoảng thời gian chờ đợi thì cần thận một chút."
" Vâng."
Tút... tút... tút...!
" Không ảnh hưởng gì tới anh chứ?"
Tấn Lam Thành nhìn cô. Hiếm khi thấy vẻ mặt lo lắng như thế này của cô dành cho anh. Anh vui lắm.
Anh lấy một cái lưỡi trai đội lên đầu cho cô rồi bản thân cũng đeo khẩu trang lại. Dù không muốn nhưng trong lúc thế này, anh vẫn cần đến sự giúp đỡ của cậu...
" Cậu Thẩm, có thể phiền cậu đưa Tiểu Nhiễm ra khỏi đây được không? Đám nhà báo phóng viên bên ngoài đến là nhắm vào tôi, sẽ không ảnh hưởng đến hai người đâu?"
Nói xong, chưa đợi Thẩm Tư Niên gật đầu đồng ý, Tấn Lam Thanh đứng lên bước ra ngoài đánh lạc hướng đám người.
Đám chó săn này đến tìm anh là thật. Nhưng trong showbiz, Khương Nhiễm là một người có tầm ảnh hưởng không hề nhỏ. Nếu đám người ngoài kia biết anh và cô ở cùng nhau, thì họ sẽ không nghĩ đấy chỉ là ngẫu nhiên. Điều này, sẽ gây ảnh hưởng đến sự nghiệp của cô ấy.
Thẩm Tư Niên nhìn bóng lưng Tấn Lam Thành rời đi, nhếch môi khinh bỉ.
" Hừ! Đồ phiền phức. Tôi đã nói rồi, anh nhất định sẽ gây ra phiền phức cho cô mà."
Quay sang nhìn Khương Nhiễm, vẻ mặt của cô có vẻ rất điềm tĩnh, không có gì là sợ hãi cả. Ngược lại còn pha thêm chút khí chất lạnh lùng.
Lăn lộn trong giới giải trí lâu như vậy, một chút chuyện nhỏ này cũng không thể giải quyết được thì cô đã không còn là Khương Nhiễm nữa.
Anh thấy cô gọi điện cho ai đó.
" Alo, Tiêu Vũ..."
" Chị Nhiễm, bên ngoài có rất nhiều phóng viên...chị..."
" Tôi tạm thời không sao. Đừng lo. Ngược lại Tấn Lam Thành đang ở bên ngoài, cậu nghĩ cách đưa anh ấy về giúp tôi."
" Còn chị?"
" Tôi chưa muốn về."
" Vâng, em hiểu rồi."
Tút... tút... tút!
Cô bình tĩnh đứng dậy.
" Đi thôi."
Thấy cô muốn đi, Thẩm Tư Niên níu nhẹ áo cô lại.
" Nhiễm, tôi chưa muốn về."
Nhìn dáng vẻ đáng thương, nũng nịu của anh. Trái tim Khương Nhiễm xao xuyến. Cô quay mặt kéo thấp mũ lưỡi trai xuống, che đi gương mặt đỏ ửng vì xấu hổ của bản thân.
Giọng bất lực: " Nói đi! Cậu muốn gì?"
" Tôi muốn đi khu vui chơi giải trí cùng Nhiễm."