" Chị quên rồi sao? Hôm nay là ngày nghỉ mà."
Đúng vậy! Hôm nay là ngày nghỉ.
Đối với một người vừa đảm nhận chức tổng giám đốc Hoa Nghệ vừa làm công việc của một đạo diễn như Khương Nhiễm, ngày nghỉ vô cùng hiếm hoi hoặc là có cũng như không.
Như mọi khi, ngày nghỉ cũng như bao ngày khác, Khương Nhiễm thường dậy rất sớm để tranh thủ xử lí các văn kiện và hợp đồng của công ty rồi lại bù đầu vào nghiên cứu kịch bản và sửa sang lại các cảnh diễn của diễn viên. Đến tối ăn cơm muộn nên cô toàn gọi đồ ăn ngoài hoặc thủ sẵn đồ ăn nhanh ở trong tủ lạnh vì cô không biết nấu ăn cũng như không có thời gian học cách nấu.
Tác phong làm việc của cô rất dứt khoát, làm đến đâu thì nhanh gọn lẹ đến đấy. Thời gian giờ giấc của cô cứ như vậy kéo dài liên tục 3 năm nay rồi. Không thể thay đổi.
Ngày hôm nay là ngoại lệ.
Trong ba năm nay, Khương Nhiễm chưa có một lần nào có lấy một giấc ngủ ngon lành. Thậm chí, thỉnh thoảng khi cô mất ngủ còn phải dùng đến thuốc ngủ để hỗ trợ.
Nhưng hôm qua là ngày đầu tiên cô ngủ ngon như vậy, ngủ đến không biết trời đất, không biết có người nằm bên cạnh mình cả đêm. Kể ra cũng lạ, dường như lần nào cô ngủ cùng với Thẩm Tư Niên đều ngủ rất ngon, nửa đêm không bị thức giấc, bị ác mộng quấy nhiễu.
Nhìn người đàn ông đang rúc vào người mình, ánh mắt cô có cái gì đấy đã thay đổi, tâm trạng trở lên phức tạp.
Reng... reng... reng!
Bỗng chuông từ điện thoại cô reo lên. Khương Nhiễm cầm máy nhìn vào màn hình. Thẩm Tư Niên liếc mắt cái đã thấy ngay dòng chữ 'Tấn tiền bối' hiển hiện lên màn hình trắng.
Hiển nhiên người này là ai, Thẩm Tư Niên biết rõ mồn một, chẳng phải là cái người tên Tấn Lam Thành thì còn ai khác vào đây nữa. Anh ta gọi điện đúng lúc này chắc chắn là có ý gì với Khương Nhiễm. Anh vươn người gần đến chỗ cô hơn, dỏng tai lên lắng nghe.
Thấy người gọi là Tấn Lam Thành, Khương Nhiễm không chần chừ bắt máy ngay.
" Alo, đàn anh! Anh gọi em có chuyện gì sao?"
Nghe nói như vậy, người ở đầu dây bên kia hơi chững người lại, miễn cưỡng nói.
" Không có chuyện gì thì không thể gọi cho em sao?"
Khương Nhiễm bối rối: " Ý... ý em không phải như vậy. Đàn anh... anh..."
Chưa đợi cô nói xong, Tấn Lam Thành vội chen ngang, dường như là không muốn làm cô phải khó xử, lập tức chuyển chủ đề.
" Được rồi được rồi. Không nói đến cái này nữa. Hôm nay đoàn phim nghỉ, em có bận gì không. Anh mời em uống café tiện thể ôn lại chuyện cũ. Cũng lâu lắm rồi hai người chúng ta chưa ngồi xuống nói chuyện tử tế với nhau."
Từng lời từng chữ Tấn Lam Thành nói ra đều lọt vào tai Thẩm Tư Niên không sót một từ nào.
Thì ra là hẹn cô đi uống café với mục đích để được ở riêng với cô. Anh đoán không sai mà.
Nhưng chiêu này của anh ta cũ rích rồi, lời anh chuẩn bị nói ra tiếp đây mới là cao tay.
" Nhiễm, sao chị không ngủ thêm chút nữa. Đêm qua chị đã mệt như vậy mà. Dù sao hôm nay cũng là ngày nghỉ, ngủ thêm chút nữa đi, không cơ thể chị sẽ không chịu nổi đâu."
Giọng Thẩm Tư Niên không to không nhỏ nhưng vừa đủ để người bên kia nghe thấy.
Khương Nhiễm trợn tròn mắt vội bịp miệng Thẩm Tư Niên lại, không để anh phát ngôn bừa bãi.
Câu chữ mà Thẩm Tư Niên nói ra, nghe thì có vẻ là những lời quan tâm thông thường nhưng chất giọng của anh lại không hề bình thường, kiểu như mập mờ rất khiến người khác dễ hiểu lầm.
Cô chỉ thầm mong Tấn Lam Thành không để ý mà nghĩ nhiều.
Tấn Lam Thành sững người lại, không thể tin được những lời mà mình vừa nghe được.
Bên cạnh cô đang có người sao? Đây là giọng của đàn ông. Hơn nữa giọng nói này...
Để chắc chắn suy đoán của mình không sai, Tấn Lam Thành một lần nữa lên tiếng, giọng kìm nén lắm mới có thể nói một cách bình thường.
" Tiểu Nhiễm, em vừa ngủ dậy sao? Bên cạnh em có người nào khác à? Vậy..."
Khương Nhiễm lên tiếng cắt ngang lời Tấn Lam Thành.
" À... dạ... không có gì. Chẳng phải anh hẹn em đi uống café sao. Em nhất định sẽ tới, anh gửi địa chỉ qua cho em."
Thấy cô vội vàng lảng tránh như vậy. Anh ta cũng không muốn làm cô phải bối rối thêm, nhẹ giọng đáp.
" Được. Địa điểm anh sẽ gửi qua máy cho em."
Điện thoại vừa kêu tút... tút... tút!
Khương Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, cũng may đàn anh không phải là người suy nghĩ sâu xa.
Rồi cô lại quay sang lườm nguýt Thẩm Tư Niên như một lời cảnh cáo.
" Lần sau không được làm như vậy nữa."
Thẩm Tư Niên bị cô trách móc tủi thân dụi dụi vào người cô, hệt như một chú cún đáng thương bị chủ trách phạt.
" Tôi... tôi có làm gì đâu. Tôi chỉ muốn quan tâm Nhiễm một chút thôi mà. Đêm qua tôi thấy chị rất mệt nên mới muốn chị nghỉ ngơi thêm chút."
Anh ngước mắt đáng thương nhìn cô.
" Nhiễm, là tôi nói sai ở đâu khiến chị không vui sao? "
Nhìn bộ dạng hết sức là oan ức của anh, Khương Nhiễm mủn lòng định an ủi anh đôi chút. Nhưng đấy chỉ là giây trước, giây sau lời Thẩm Tư Niên thốt ra khiến cô cảm thấy bản thân như bị anh chơi đùa vậy.
" Hay là trong đầu chị nghĩ đến chuyện đen tối gì sao?"
Khương Nhiễm đen mặt: " Thẩm Tư Niên! Cậu cút xuống khỏi giường tôi ngày."
Nói rồi không đợi anh kịp phản ứng. Khương Nhiễm đã co chân đạp cả người Thẩm Tư Niên ra khỏi giường làm cho cơ thể anh tiếp đất một cách đau điếng.
" Ui..."
Anh kêu một tiếng. Ánh mắt như sắp khóc nhìn về phía Khương Nhiễm, giọng nũng nịu.
" Nhiễm, tôi đau..."
Cô rời khỏi giường quay ngoắt người đi không thèm nhìn anh lấy một cái. Nể tình hôm qua, cậu ta mang lại cho cô chút hơi ấm còn mua bánh cho cô. Không xách cổ trực tiếp đuổi cậu ta ra khỏi cửa đã là nương tay lắm rồi.
Ở đấy mà diễn trò. Dáng vẻ xảo quyệt của anh cũng không phải cô chưa từng được chứng kiến.
Thấy cô cầm quần áo đi vào nhà tắm mà không thèm để ý đến mình. Thẩm Tư Niên hậm hực ngồi dậy sau phát đạp của Khương Nhiễm.
Tất cả là cái tên đàn ông đáng ghét kia.
Chợt nhớ ra cái gì đấy, anh nhanh chóng đứng dậy chạy một cách thần tốc về căn hộ của mình tranh thủ sửa soạn lại quần áo và vệ sinh cá nhân.
Vừa nãy Khương Nhiễm đã đồng ý tới địa điểm hẹn gặp Tấn Lam Thành. Anh không thể để hai người đó ở một mình nhau được.
Trước khi đi, anh còn gọi cho Kiệt Duẩn nhắc nhở một số chuyện.
...
Ngồi trong xe, Khương Nhiễm khoanh tay cau mày lạnh lùng nhìn Thẩm Tư Niên bên cạnh.
" Cậu lên xe của tôi làm gì?"
" Nhiễm, chị đừng hiểu lầm. Tôi có một tí việc nên tiện đường đi cùng xe với chị luôn."
Cô nghi hoặc quan sát biểu hiện của anh. Thẩm Tư Niên nói một cách rất tự nhiên, không có điểm gì đáng ngờ cả. Nhưng cô vẫn cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Không muốn tiếp tục bận tâm đến anh nữa, cô đưa mắt nhìn qua cửa kính xe.
Mắt vẫn chăm chăm ra đường phố tất bật ngoài kia. Cô lơ đãng hỏi một câu.
" Tiêu Vũ, bây giờ là mấy giờ rồi?"
Tiêu Vũ đưa tay xem đồng hồ.
" Chị Nhiễm, bây giờ đã hơn 8 giờ rồi."
8 giờ?
Kỳ lạ! Nếu bây giờ là 8 giờ thì con đường này đáng lẽ không tấp nập xe cộ như vậy. Giờ này không phải giờ cao điểm, sẽ không xảy ra tình trạng tắc đường mới đúng.
Thời gian mà Tấn Lam Thành hẹn cô là 8 rưỡi mà từ đây đến chỗ anh cũng phải mất gần 20 phút nữa. Như thế này sẽ trễ hẹn mất.
" Tiêu Vũ, lái nhanh lên chút, chú ý an toàn."
" Vâng." Tiêu Vũ lập tức nhấn ga vượt qua mấy chiếc xe đang chặn đường.
Tiêu Vũ đã theo cô lâu như vậy rồi. Về trình độ lái xe của anh, cô rất yên tâm.
Thẩm Tư Niên khó chịu quay sang nhìn cô, giọng nói không vui, ánh mắt như muốn toé ra lửa.
" Chị khẩn trương muốn gặp tên đàn ông đó vậy sao?"
Đường chật ních xe như vậy mà cũng dám cho người vượt lao lên phía trước. Cô không sợ bản thân mình sẽ gặp nguy hiểm hay sao.
Là vì gấp gáp muốn đến gặp anh ta?
" Tên đàn ông đó?" Ý Thẩm Tư Niên là đang nói đến đàn anh sao?
Khương Nhiễm cau mày: " Thẩm Tư Niên, chú ý lời nói của cậu một chút. Anh ấy là tiền bối của cậu."
Một câu tiền bối hai câu đàn anh. Nghe thật chướng tai.
Muốn anh xem anh ta là tiền bối.
Hừ! Nằm mơ đi.
Người đàn ông có ý định muốn cướp cô khỏi tay anh mà cô lại muốn anh coi anh ta là bạn sao.
Nực cười!
...
Đứng trước cửa quán café - nơi mà Tấn Lam Thành đã hẹn gặp cô. Khương Nhiễm nhìn lên biển hiệu quán rồi lại nhìn sang người đàn ông bên cạnh, nheo mắt nghi hoặc.
" Cậu có việc là ở đây sao."
" Đúng vậy." Thẩm Tư Niên gật đầu đáp.
Sao lại trùng hợp như thế chứ?
Thẩm Tư Niên nói cậu có việc nên đi nhờ xe cô một đoạn. Nhưng lại không ngờ, việc mà cậu nói lại trùng với nơi mà cô đến.
Có phải quá vô lí rồi không?
Đây thật sự chỉ là ngẫu nhiên thôi sao?
" Vậy cậu làm việc của cậu đi. Chú ý một chút, bản thân cậu là người của công chúng. Tôi có việc nên vào trước."
Nhắc nhở Thẩm Tư Niên một chút, Khương Nhiễm nhanh chóng bước vào.
Còn Thẩm Tư Niên vẫn đứng đó. Nói thật, anh quả thật sinh ra để dụ ong gọi bướm. Rõ ràng là đã bịp khẩu trang, đội mũ kín nhưng ngoại hình cao ráo, sáng sủa cùng khí chất bất phàm này vẫn thu hút không ít những cặp mắt xung quanh, chốc chốc lại có một số cô gái giơ điện thoại lén lút chụp hình. Nhưng lại bị anh liếc xéo một cái.
Anh duỗi chân ung dung bước vào.