Khương Nhiễm chống tay ngồi dậy, cô cứ im lặng không nói một lời nào khiến Thẩm Tư Niên càng thêm bối rối.
“ Nhiễm... có phải chị giận tôi không? Lần sau... lần sau sẽ không...”
“ Vừa nãy, cậu thật sự chỉ diễn?”
“ Hả?”
“ Không có ý đồ gì khác?”
Anh phát hiện cô không hề tức giận liền gật đầu lia lịa.
“ Thật sự chỉ có diễn.”
Nếu như chỉ vì diễn, cô cũng không muốn trách anh. Nhưng càng nghĩ cô lại càng cảm thấy không đúng.
Kĩ thuật hôn của anh điêu luyện như vậy, rốt cuộc là không có kinh nghiệm ở chỗ nào?
So với cô, anh thậm chí chỉ có hơn chứ không hề kém.
Có phải anh đã từng động môi với rất nhiều phụ nữ khác rồi không, nghĩ đến đây chẳng hiểu sao trong lòng cô lại vô cùng bức bách, khó chịu.
Cảm giác dường như dưới đáy lòng có một ngọn lửa giận đang hừng hực cháy.
Cô cầm ly nước trên bàn uống một hơi để giải toả cơn khát vì bị anh liếm không còn cái gì trong miệng.
Nhìn cốc nước đã bị cô uống cạn, ánh mắt anh bỗng trở lên sắc bén loé lên một tia sáng.
Cô thả lỏng tựa lưng vào ghế nhắm mắt bình ổn tâm trạng, giọng nói nhàn nhạt lên tiếng.
“ Cậu về đi. Tập luyện như thế cũng đủ rồi. Hơn nữa tôi thấy kĩ năng của cậu không cần phải rèn luyện thêm đâu. Dù gì đoạn diễn của cậu ngày mai cũng chỉ đơn giản là chạm môi thôi.”
“ Như vậy chưa đủ.”
Khương Nhiễm là đang đuổi khéo anh sao. Nhưng anh nào sẽ để cô toại nguyện. Đêm này còn rất dài, Nhiễm à.
Và cô cũng phát hiện... hình như cơ thể cô... không hề bài xích với sự đụng chạm của anh.
Cảm giác hai người hôn môi, đó là cảm giác rất lâu rồi cô không còn được cảm nhận nữa.
Cô không muốn bản thân bị đắm chìm trong khoái cảm đó vì thế mới dùng máu để ép mình phải tỉnh táo.
Cô không thể bị những tình cảm này chi phối được.
Đặc biệt là tình cảm do chính anh mang lại.
“ Chưa đủ.”
Mãi mãi cũng không đủ.
Không nghe rõ lời Thẩm Tư Niên nói, cô hỏi lại.
“ Cậu vừa nói gì?”
“ Tôi nói là tôi biết rồi nhưng nhỡ đâu... tí nữa chị lại kêu tôi ở lại thì sao!?”
Đối với lời nói mờ ám của anh, anh hiểu nhưng còn Khương Nhiễm lại không nhận ra điểm khác thường. Cô day nhẹ thái dương mệt mỏi nói.
“ Tôi không cần cậu. Cậu về đi.”
“ Vậy tôi về nha. Chúc chị ngủ ngon.”
Tiếng đóng cửa kêu “ cạch” một cái, Khương Nhiễm liền tiến về phòng ngủ, bước chân loạng choạng.
Tại sao cơ thể lại kì lạ như vậy?
Trong cơ thể như thể đang tồn tại một ngọn lửa đang hừng hực sục trào vậy. Vô cùng nóng.
Rõ ràng khi nãy còn đang rất bình thường tại sao anh vừa rời đi thì cơ thể cô bỗng trở lên nóng như lửa thiêu đốt vậy.
Đầu óc Khương Nhiễm bắt đầu trở lên mơ màng, mọi thứ trong tầm mắt dần trở lên mờ nhạt không rõ. Cô cắn thật mạnh vào cánh tay đến rỉ máu để duy trì sự tỉnh táo còn sót lại, khó khăn lê bước vào nhà tắm.
Cô xả nước ngâm mình trong bồn nước lạnh. Nhưng nó không khiến thân nhiệt cô giảm đi. Hạ thân ở giữa hai chân nóng đến bỏng rát, cảm giác vô cùng trống vắng. Cô muốn được lấp đầy. Trong lúc cô đang vật vã với cơn kích tình thì cánh cửa nhà tắm lần nữa được mở ra.
Mà người đứng trước mặt cô giờ khắc này không ai khác chính là Thẩm Tư Niên. Dù là đang trong trạng thái không được tỉnh táo nhưng ngâm trong nước lạnh được một khoảng thời gian cũng đủ khiến cô nhận diện được người này là ai.
Điều không ngờ tới lại là anh. Chẳng phải hồi nãy anh về rồi sao. Sao còn quay lại làm gì.
Hơn nữa bị anh nhìn cô ở bộ dạng ướt nhẹp thế này khiến cô vừa xấu hổ vừa khó chịu.
“ Ra ngoài!”
Có một điều mà có lẽ Khương Nhiễm cũng không thể ngờ tới, đó là cô trở thành bộ dạng hứng tình thế này chính là do một tay anh an bài.
Ly nước mà cô đã uống có chứa thành phần của xuân dược.
Xuân dược – một cái tên gọi quen thuộc, được người ta ví giống như độc tình, khiến cho con người rơi vào cảm giác ham muốn tình d.ụ.c đến cực điểm. Dù là bất cứ ai, chỉ cần uống phải loại thuốc này đều không tránh khỏi chìm đắm trong dục vọng ham muốn đen tối của bản thân. Muốn giải tình dược chỉ có một cách an toàn nhất cũng là hữu hiệu nhất, đó là quan hệ hay còn nói theo cách khác là làm t.ì.n.h.
Chỉ khi làm tình thì mới có thể hoá giải xuân dược còn ngược lại nếu muốn chống chịu đến cùng thì sẽ phải chịu nỗi đau cắt da cắt thịt, thiêu đốt lục phủ ngũ tạng. Mà cảm giác này như hàng vạn con kiến cắn xé tâm gan, khó chịu vô cùng, trước giờ chưa ai có thể tự mình giải được xuân dược.
Nhìn cô khổ sở do chính hậu quả mình gây ra, anh có chút đau lòng, cũng tự mắng chửi bản thân quá mức vô liêm sỉ.
Nhưng Thẩm Tư Niên không hối hận.
Loại chuyện bỏ thuốc hạ tiện như thế cũng làm rồi, con mồi cũng đã tự mình dâng đến tận miệng thì bấy nhiêu sự áy náy ít ỏi còn tồn đọng đó cũng không đủ để khiến anh dừng lại hành động của mình.
Anh bước từng bước đến gần chỗ cô. Anh càng chậm rãi thì cô càng khẩn trương, hơi thở nóng hỏn. Một chân anh khụy xuống ngắm nhìn người con gái, dù đã hạ thấp người ngang bằng với cô nhưng ở góc độ này mọi cảnh xuân đều cứ thế phơi bày trước mắt anh, cái nhìn thấy cũng đã thấy, cái không nhìn thấy cũng đã được nhìn.
Anh di chuyển tầm mắt của mình lên khuôn mặt quyến rũ của cô. Một tay anh nhẹ nhàng nâng khuôn mặt xinh đẹp đã ửng hồng của cô lên, vuốt ve đôi gò má trắng rồi di chuyển đến hai cánh môi miết nhẹ vết máu vì bị cô cắn. Yết hầu khẽ nhấp nhô, anh nuốt một ngụm nước bọt, không chần chừ mà ngoặm lấy đôi bờ môi căng mọng ấy, giọng nói mị hoặc vang lên.
“ Nhiễm, chị thật sự muốn tôi rời đi sao?”
Được đôi môi anh, bàn tay anh chạm vào, cả tâm trí cô ong ong muốn nổ tung.
Mát!
Môi cậu, tay cậu rất mát.
Cô muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa.
Cô rướn người lên phía trước, hai tay ôm chặt lấy cổ anh, anh cũng thuận tay mà giữ chặt lấy eo cô vuốt nhẹ.
Lần này, cô rất chủ động mà đưa cái lưỡi xinh vào khoang miệng anh, khuấy động cả vùng đất đầy vị bạc hà ấy.
Trên người anh có một mùi hương vô cùng dễ chịu, vừa mát lạnh, vừa tê tê giống hệt như hương vị của lá bạc hà.
Với anh hành động này của cô, anh đương nhiên bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng phối hợp, nhắm mắt hưởng thụ cái hôn của cô.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn anh. Có lẽ... là vì ảnh hưởng của thuốc.
Hai người cứ tiếp tục môi lưỡi quấn quýt như vậy, đến 10 phút sau mới chịu dừng lại đồng thời kéo ra một sợi chỉ bạc trong suốt lóng lánh.
Hô hấp của cả đều trở lên dồn dập, anh nhìn dáng vẻ say tình của cô, ghé sát vào tai thì thầm.
“ Nhiễm, tôi đi rồi thì ai giúp chị đây!?”
Trong lúc mơ màng, cô buột miệng nói, hơi thở đứt quãng không rành mạch.
“ Không đi... không cho đi... không được rời đi...”
“ Được, tôi không đi. Đêm nay cả thể này của tôi mặc sức chị dày vò.”