Sở Lăng khẽ cắn môi,con ngươi đen cuối cùng cũng để lộ ra vẻ do dự yếu ớt, cậu dĩ nhiênkhông quên cảm giác thống khổ khi bị Alex cường bạo, quả thật cũng vìvậy mà hận anh, nhưng sau đó, mỗi khi ở cùng một chỗ với mình Alex luôncố gắng áp chế dục vọng, cùng là nam nhân, cậu có thể cảm nhận được Alex có bao nhiêu nỗ lực, mỗi khi bị anh ôm vào ngực có thể nhạy bén cảmnhận được anh đang dùng toàn lực để khống chế bản thân, mà nguyên nhânkhiến Alex phải kiềm nén như vậy chỉ có một, chính là anh thật sự yêuthương cậu nên luôn quan tâm đến suy nghĩ cùng thân thể của cậu mà không hề dùng sức mạnh ép buộc, cho dù biết rõ sức lực cậu không thể phảnkháng cũng tình nguyện hết lần này đến lần khác buông tha.
SởLăng siết chặt hai nắm tay, cho dù cậu liều mạng phủ nhận, nhưng sâutrong đáy lòng lại cảm nhận được rõ rệt tình cảm của Alex dành cho mình, cho dù hắn luôn răng đe chính mình đó là loại tình cảm không bìnhthường, nhưng rốt cuộc không thể đối với những nỗ lực của anh xem nhưkhông thấy không biết.
Ánh mắt Sở Lăng nhìn về phía cửa từng chút trở nên ưu thương, sắc mặt cũng dần tái nhợt, điều khiến cậu sợ hãi bây giờ không phải là sự bức bách của Alex, mà là tâm của cậu, đối với sựtấn công bền bỉ của Alex, cậu không biết còn có thể giữ vững tâm mìnhđược bao lâu, thậm chí không dám nghĩ đến một khi tấm chắn phòng tuyến ở tâm bị phá vỡ sẽ có kết cục gì.
Sở Lăng cúi đầu, liên tục tựcảnh cáo bản thân mình phải kiên cường hơn một chút, tuyệt đối khôngđược khuất phục, bọn họ là địch nhân lại cùng là nam nhân, giữa bọn họkhông thể cũng không có khả năng có tình yêu tồn tại, chuyện đó quáhoang đường cũng quá vớ vẫn, Alex có thể mặc kệ tất cả mọi người trênthế giới cũng như những quy phạm đạo đức, nhưng cậu không thể, cậu thậtsự làm không được——nhưng mà, tâm của cậu… vì cái gì lại bắt đầu xuấthiện một cảm giác đau đớn trước nay không hề có?
Sáng sớm, Ray ôm một đống văn kiện lớn lên lầu, dự định đem đặt vào phòng sách của Alex, vừa mở cửa phòng, trong lòng nhịn không được tinh quái suy đoán hiệngiờ Alex còn ngủ bên cạnh tiểu tình nhân chưa muốn thức dậy.
Ray bỗng nhiên giật mình đứng ở cửa, ngoài ý muốn hỏi: “Alex ?”
Alex ngồi trên ghế hút thuốc nhìn ra cửa sổ xoay lưng về phía Ray, nhìn khỏi thuốc mờ mịt trong phòng cùng số đầu thuốc đầy ắp trong gạt tàn, Raykhông dám tin Alex lại hút nhiều như vậy, nhìn đến trên bàn lại còn cómột đống ly chén cùng chai rượu hỗn độn, Ray lại líu lưỡi, thượng đế ôi, đống chai rỗng kia không phải đều là Whishy chứ.
Ray đi vàophòng, đặt đống giấy tờ lên bàn, nhìn nếp nhăn trên tấm thảm trải ghếsôpha cùng quần áo, cũng không khó tưởng tượng ra tám phần Alex ở trongphòng sách cả đêm.
Ray hơi nhíu mày: “Alex, đã xảy ra chuyện gì?”
Alex vẫn im lặng đưa lưng về phía Ray, mặc cho điếu thuốc giữa hai ngón tay không ngừng tỏa ra khói thuốc.
Suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu, Ray nén cười hỏi: “Alex, không phải Jason đuổi anh tới thư phòng đi?”
Alex thở một hơi, xoay người lại dụi điếu thuốc trên tay vào gạt tàn: “Không đúng cũng không sai.”
Ray nhíu mày: “Alex, đừng nói tiếng Trung, tôi nghe không hiểu.”
Alex nhấc tay quơ quào mớ tóc đen hỗn độn, cười khổ một chút: “Lăng vẫn không chịu cho tôi chạm vào em ấy.”
Ray cười trêu nói: “Thế là anh liền ngoan ngoãn đến ngủ ở thư phòng? Tôithật khó hiểu sao anh không dùng sức mà áp chế cậu ta, dù sao cậu tacũng không phải đối thủ của anh a?”
Alex thở dài: “Chính là dotôi không đành lòng, tôi muốn em ấy đến phát cuồng, nhưng mà Lăng lạilấy cái chết để cự tuyệt, tôi căn bản không có biện pháp, không thể chỉvì thỏa mãn dục vọng nhất thời mà bức tử Lăng, ta thương em ấy như vậy,sao có thể làm thế?”
Ray cười thở dài: “Xem ra mối tình này, anh hẳn là chịu thất bại a.”
Alex chán nãn ngồi vào ghế da: “Chỉ cần đến được tâm của em ấy, cúi đầu nhận thua thì có gì quan trọng?”
Ray khoanh hai tay, kinh ngạc cười nói: “Alex, nếu không phải chính tai tôi nghe được, tôi tuyệt đối không tin những lời này là từ miệng anh nóira.”
“Tôi không thích dối trá, chỉ cần xác định rõ thì tôi tuyệtđối không do dự hay phủ nhận, sớm thẳng thắng với chính mình thì càngsớm tranh thủ được thời gian đến gần Lăng hơn không phải sao. Nếu tôithật lòng thương em ấy thì cần gì phải trốn tránh hay che dấu, chỉ cầnlà chuyện tôi muốn, tôi sẽ không quản nó đúng hay sai, về phần người đời đánh giá tôi ra sao tôi không hề để trong mắt?”
Ray lắc đầu cười thở dài: “Một người luôn nhìn đời bằng nửa con mắt như anh cũng có lúckhổ sở vì tình, xem ra quyết định của tôi là đúng đắn nhất, vĩnh viễnkhông nên yêu người nào.”
Alex nghe Ray nói chịu không được khẽcười: “Nhìn giao tình hơn 20 năm của chúng ta, tôi thật hi vọng anh cócơ hội nếm thử chút cảm giác yêu một người rồi có cảm giác thống khổ khi không đến được với người đó a.”