Ray nhìn Alex, nhịn không được lộ ra một nụ cười nhạo: “Đây là nguyên nhân gây ra vết thương trên môi với tay anh à?”
Alex trừng mắt liếc Ray, khóe miệng miễn cưỡng giơ lên một tia cười khổ:“Đây là tát tai đầu tiên của tôi trong suốt hai mươi tám năm, có lẽ cũng chỉ có mình em ấy dám làm vậy, có thể thấy em ấy đặc biệt khác với mọingười, bảo tôi làm sao không yêu thương em ấy?”
Ray nhướng mộtbên chân mày, cười than thở: “Lời nói này từ miệng anh phát ra thậtkhiến cho người khác giật mình, tôi trước nay chưa bao giờ nghĩ đến cómột ngày anh cũng biết yêu thương một ai đó, hơn nữa lại còn là contrai. Tôi cũng thấy vết thương trên tay anh, tuy không nghiêm trọng lắm, nhưng cũng là lần đầu tiên anh bị thương, đến nước này tôi chắn chắn là anh đã chọn phải một tình nhân hết sức nguy hiểm. Alex, cậu ta là sĩquan của quân đoàn Marine Hoa Kỳ, anh thực sự có thể lưu lại cậu ta sao? Chắn chắn sẽ xuất hiện một số rắc rối.”
“Tôi mặc kệ thân phận em ấy là gì, tôi đã quyết định rồi. Quân đội Mỹ không có khả năng vì lí do này mà phái quân đối phó chúng ta, nếu bọn họ tới với thực lực cùngtrang bị của chúng ta cũng không có gì lo sợ.”
Ray tựa người vào sô pha: “Xem ra vì người này, có phát động chiến tranh thế giới anh cũng không sợ?”
Alex chợt than nhẹ: “Tôi chỉ tốn vài giây để yêu, nhưng muốn làm cho em ấyyêu mình thì không biết phải tốn bao nhiêu thời gian, thậm chí bỏ cả đời này không biết có thể đạt được trái tim em ấy không nữa.”
Ray bật cười: “Không có lòng tin?”
“Đã gây ra chuyện như thế thì sao còn tự tin?”
“Tôi chỉ có thể chúc anh may mắn thôi.”
Alex liếc mắt sang anh: “Chờ một ngày nào đó anh cũng yêu một người, anh sẽ không bình tỉnh được như vầy.”
“Tôi chỉ cùng phụ nữ lên giường, không nói chuyện tình cảm, tuyệt đối sẽ không có phiền phức.”
Alex hừ một tiếng không tiếp tục đề tài này, đứng dậy nói: “Anh theo tôi ra ngoài một chút.”
Ray đứng dậy đi theo Alex ra phía cửa phòng khách: “Đi đâu?”
“Khu thương mại, mua cho Lăng một ít quần áo.”
Từ lúc chào đời đến nay, đây là lần đầu tiên chỉ trong một khoảng thờigian ngắn khiến cho Ray hốt hoảng suýt sặc nước bọt hai lần: “Mua…muaquần áo? Alex, anh chưa vào khu thương mại lần nào mà?”
“Ừm, chưa.”
“Vậy anh biết mua quần áo sao?”
Alex vừa đi đến cửa phòng, nghe lời nói của Ray nhịn không được khẽ cườinhạt: “Tôi nghĩ sẽ không có vấn đề, tôi biết rõ vóc người của em ấy, sovới bản thân tôi chắc còn hiểu rõ hơn.”
Ray thở dài trong lòng,xong, hết cứu, Alex thực sự đã yêu tên Jason kia —— Alex nói tên thậtcủa cậu ta là Sở Lăng gì đó, mặc kệ, dù sao anh cũng không hiểu tiếngTrung, làm sao nhớ được cái tên khó như vậy —— tính tình Alex luôn lạnh lùng điềm tỉnh nhưng chỉ cần nhắc tới tên Jason kia sẽ lập tức trở nênvô cùng ôn nhu, dù có là người mù liếc mắt một cái cũng thấy được yêuthương mạnh liệt trong mắt Alex…
Sở Lăng ôm chân ngồi trêngiường, nhìn về phía bầu trời đang dần u ám ngoài cửa sổ, trên người cậu vẫn là tấm áo khoát ngủ, bởi vì quần áo rách nát cùng vật dụng bênngười đều bị nữ hầu kia mang đi, ngoại trừ tấm áo trắng này cậu cũngkhông còn thứ gì khác để thay.
Cửa phòng mở ra, Alex bước vàophòng, sau đó là Ray cùng hai anh vệ sĩ trên tay xách đầy các loại túito nhỏ khác nhau, tất cả đều là quần áo cùng đồ dùng hằng ngày mớitoanh.
Alex liếc nhìn Sở Lăng, cậu vẫn ngồi trên giường khôngthèm liếc mắt đến anh, sau đó gọi nữ hầu vào: “Nina, đem số quần áo nàyxếp vào phòng thay đồ.”
Nina gật đầu, sau đó bắt đấu đem số quần áo vào phòng bên cạnh.
Alex bảo đám vệ sĩ ra ngoài, đi tới bên cạnh giường: “Lăng.”
Sở Lăng vẫn lạnh lùng như trước.
“Xuống dưới ăn cơm với tôi được không?”
Sở Lăng vẫn không nhúc nhích, giồng như không hề nghe thấy lời Alex nói.
“Lăng, em nhất định rất đói bụng, xuống lầu ăn chút gì đó, được không?”
Sở Lăng tiếp tục bất động, cứ như Alex không hề tồn tại. Alex thở dài,ngồi xuống giường, móc một vật gì đó từ trong túi ra, đưa đến trước mặtSở Lăng: “Lăng, em rất muốn nó phải không?”