Tỉnh Lại Lần Nữa, Tôi Cưa Đổ Bạn Thân

Chương 32: Thoa thuốc



Trở về hiện tại, Phúc Dương cùng Gia Khánh đã về đến tòa nhà kí túc xá, trên đường đi thì mấy món đồ của Phúc Dương đều bị Gia Khánh giành lấy để giúp cậu xách, Phúc Dương thấy thế cũng không lấy lại đồ, hai người chậm rãi đi lên lầu.

Đến cửa phòng 503 thì đương nhiên cậu là người mở cửa, phòng đối diện có người nhìn thấy Gia Khánh thì gật đầu gọi một tiếng “Đại ca”, anh quay sang nhìn người nọ một cái coi như đã nghe thấy, cửa phòng cũng nhanh chóng khép lại.

Phúc Dương cởi giày ngồi lên giường, Gia Khánh mang đồ đến đặt lên giường cho cậu, Phúc Dương khẽ nói “ Cảm ơn” với anh, Gia Khánh chỉ “Ờ” một tiếng rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh. Qua mấy giây thì bên trong truyền ra tiếng nước chảy, Phúc Dương chợt nhớ đến khi nãy Gia Khánh không mang quần áo vào, vậy lát nữa anh mặc gì để trở ra đây?

Trong đầu nhanh chóng hiện lên hình ảnh Gia Khánh dùng khăn che nửa người dưới, nửa người trên thì để trần, mặt của cậu lập tức đỏ lựng, Phúc Dương lắc đầu xua đi những hình ảnh vừa rồi, sau đó thì mỉm cười nằm vật ra giường lăn lộn mấy vòng khiến cho mái tóc rối hết cả lên, đồng thời cũng làm ảnh hưởng đến vết thương trên lưng cậu. Phúc Dương khẽ rên lên một tiếng nhỏ nhưng ngay sau đó đã im bật, cậu không muốn bị Gia Khánh nghe thấy.

Một lát sau thì từ trong nhà vệ sinh truyền ra giọng nói của Gia Khánh, cậu nhanh chóng ngồi bật dậy rồi xuống giường đi đến trước cửa nhà vệ sinh, Phúc Dương nuốt ngụm nước bọt, chậm rãi hỏi lại.

- Cậu vừa gọi gì thế?

Cửa nhà vệ sinh mở ra, Gia Khánh nghiêng người để nửa người trên của mình lộ ra ngoài, nửa người dưới thì bị cánh cửa che khuất, nhanh chóng nói với Phúc Dương.

- Khi nãy quên mang quần áo, cậu đến tủ lấy giúp tôi đi!

Phúc Dương nghệch mặt ra nhìn nửa người trên vẫn còn dính nước của anh, cậu cắn môi rồi lập tức xoay người chạy nhanh đến tủ quần áo, nhắm mắt lấy đại một bộ rồi đi đến đưa cho anh. Gia Khánh lấy quần áo từ tay cậu, nhìn nhìn một chút rồi khẽ nói.

- Cậu vẫn chưa lấy quần lót cho tôi!

Cả người Phúc Dương lập tức căng cứng, nhưng cậu phản ứng rất nhanh, không nói tiếng nào liền lập tức đi đến tủ quần áo lần nữa. Mặc dù đều là con trai như nhau nhưng kích thước quần trong của Gia Khánh và cậu hoàn toàn không giống, Phúc Dương chọn đại một cái rồi đi đến đưa cho anh, Gia Khánh nhận lấy rồi khẽ nói “ Cảm ơn”, cậu máy móc gật đầu rồi trở về bên giường ngồi xuống. Đến lúc Gia Khánh trở ra thì đã mặc xong quần áo chỉnh tề, Phúc Dương ôm bộ đồ ngủ trong tay rồi đứng lên đi thẳng vào nhà vệ sinh, cậu cũng muốn tắm lại một lần nữa.

Một lát sau

Phúc Dương ngồi trên giường đưa mắt nhìn động tác thoa thuốc của Gia Khánh, lúc này anh đang giúp cậu thoa thuốc vào mấy vết thương trên đầu gối. Sau khi xử lý xong vết thương ở chân thì Gia Khánh ngẩng đầu nhìn cậu nói.

- Cởi áo rồi quay lưng lại, tôi giúp cậu thoa thuốc!

Phúc Dương vừa nghe xong yêu cầu của Gia Khánh thì liền nắm chặt lấy vạt áo ngủ, cậu máy móc lắc đầu lấp bấp nói.

- Không... không cần đâu, tôi có thể tự thoa được!

Gia Khánh đương nhiên không tin lời nói này của cậu, vết thương ở trên lưng mà cậu cũng tự thoa thuốc được, trừ khi Phúc Dương có mắt mọc ở sau đầu!

- Cậu tự thoa được à, mau cởi áo quay lưng lại nhanh lên!

Mắt thấy Phúc Dương muốn từ chối thì Gia Khánh liền nói tiếp.

- Nếu cậu không cởi thì tôi sẽ cởi cho cậu đấy!

Lời này vừa nói xong thì Phúc Dương lập tức cởi áo ra, nửa người trên trắng trẻo của của cậu đập vào mắt Gia Khánh, anh đưa mắt thích thú nhìn cậu.

- Da cậu so với con gái còn trắng hơn ấy, ngay cả eo cũng nhỏ như vậy, một tay của tôi cũng có thể ôm hết eo cậu!

Phúc Dương bị mấy lời này của anh làm cho ngượng chín cả mặt, trong lòng lại âm thầm kêu rào, muốn Gia Khánh thực hiện lời nói của mình ngay lập tức, thế là Phúc Dương không cản lại được ý chí mãnh liệt trong lòng mình, cậu đỏ mặt run run nói.

- Tôi... không tin cậu có thể... dùng một tay ôm hết eo tôi!

Gia Khánh vừa nghe xong mấy lời không tin tưởng của cậu thì máu nóng liền dâng lên, anh ngay lập tức tiến sát đến kéo lấy người cậu, tay đưa sang vòng ngang eo Phúc Dương. Quả thật có thể dùng một tay mà ôm hết eo cậu!

Làn da trên cánh tay của anh chạm vào eo cậu khiến cho Phúc Dương cảm thấy eo mình giống như bị thiêu đốt, cậu đỏ mặt đánh lên tay Gia Khánh.

- Buông ra đi!

Người kia giống như muốn chống đối với cậu, cánh tay càng dùng lực siết chặc vòng eo nhỏ của Phúc Dương, do hai người kề sát vào nhau nên hơi thở của anh phả vào tai cậu khiến Phúc Dương bị nhột. Gia Khánh dùng tay còn lại nhéo má cậu, hùng hổ nói.

- Còn dám không tin lời nói của tôi không?

Phúc Dương bị siết đến khó chịu, cậu không mặc áo, nếu lát nữa Gia Khánh thả tay ra thì trên eo cậu sẽ xuất hiện dấu đỏ cho mà xem. Phúc Dương cắn răng nói.

- Không dám nữa, cậu buông tay ra đi, tôi đau!

Gia Khánh cũng không dùng đến nhiều sức lực, anh nghe cậu kêu đau thì liền bỏ tay ra, ở trên eo của Phúc Dương đúng là đã nổi lên một vòng đỏ ửng. Phúc Dương nhìn xuống eo mình thở dài một hơi, da trắng quá cũng không phải là chuyện tốt.

Bầu không khí đột nhiên im lặng, ánh mắt của Gia Khánh vẫn đặt trên vết hằng đỏ ở eo cậu, Phúc Dương cảm thấy hơi mất tự nhiên, cậu khẽ động đậy quay lưng về phía Gia Khánh, nói.

- Không phải nói là giúp tôi thoa thuốc sao, còn không mau làm đi!

Gia Khánh bị cậu làm cho giật mình, từ lúc buông tay khỏi eo cậu thì anh bắt đầu đờ người ra, trong đầu hiện ra mấy hình ảnh cấm trẻ em, thế nên lúc này Gia Khánh mới nhớ đến việc thoa thuốc giúp Phúc Dương.

Bởi vì ngồi quay lưng nên Phúc Dương không nhìn thấy biểu hiện trên gương mặt anh, nếu như hiện tại có người khác ở đây thì chắc họ sẽ bất ngờ vì đại ca trường Gia Hòa đang đỏ mặt. Thuốc vừa thoa vào vết thương thì cảm giác mát lạnh truyền tới, Phúc Dương thõa mãn ngồi yên để anh thoa thuốc cho mình, đến khi cảm nhận được Gia Khánh đã ngừng tay thì cậu mới quay người, lên tiếng.

- Cảm ơn cậu nhé, hôm nay làm phiền cậu quá nhiều rồi!

Gia Khánh đứng lên, tiến về phía giường mình ngồi xuống, anh đưa mắt nhìn Phúc Dương rồi căn dặn.

- Khi ngủ nhớ đừng nằm ngửa đấy, thuốc sẽ bị dây ra ga giường, không còn tác dụng nữa!

Phúc Dương gật đầu ghi nhớ lời của anh, dù sao buổi chiều hôm nay cũng đã ngủ quá nhiều, thế nên cậu đành ngồi đọc sách đợi đến khi thuốc thấm hết vào da thì mới đi ngủ.

Căn phòng nhanh chóng chìm vào yên lặng, lâu lâu lại phát ra âm thanh của tiếng giấy cọ vào nhau, hai người không ai lên tiếng, ở bên ngoài phòng chóc lại truyền tới âm thanh đùa giỡn của mấy phòng bên cạnh. Một lúc sau thì đám người Thành Đạt, Vũ Luân cùng Thái Vũ chơi đá bóng trở về, bầu không khí lập tức trở nên náo nhiệt, Gia Khánh khẽ nâng mắt nhìn Phúc Dương đang cười nói với Thành Đạt, trong đầu chợt nhớ tới mấy hình ảnh không đúng chuẩn mực của mình khi nãy.

Gia Khánh đột nhiên cảm thấy bản thân giống như những gì mà chị gái đã nói, hình như anh đúng là bị bệnh thật rồi!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv