Hôm nay Tề Vĩnh Hiên tổng cộng chỉ dẫn theo năm người, tính thêm cả hắn là sáu.
Lấy sức sáu người đối địch với gần năm mươi tên thích khách, tràng cảnh vô cùng hỗn loạn.
"Hửm, võ công không tồi."
Tề Thu Viễn nhìn Tĩnh Lạc vừa lưu loát đá bay ba tên, âm thầm cảm thán.
Tĩnh Lạc bên kia cũng đang vô cùng căng thẳng, những tên thích khách này bản lĩnh không nhỏ, cậu phải thật thận trọng né đòn.
Chợt, một ánh sáng bỗng lóe lên, khi Tĩnh Lạc nhìn qua thì thấy một chiếc phi tiêu đang phóng đến chỗ Tề Vĩnh Hiên bằng vận tốc ánh sáng.
Giảng Du bên cạnh cũng nhận ra, y xoay người đánh bay phi tiêu nhưng chẳng ngờ nó chỉ là mồi nhử, cái chí mạng theo sau phi tiêu đó vọt tới.
Chiếc phi tiêu như phóng đại trong tầm mắt của Giảng Du, khoảng cách quá gần, y đột nhiên không biết phải phản ứng thế nào.
Đúng lúc này, Tĩnh Lạc bộc phát nội lực, cậu phá vòng vây bay qua, ôm chặt Giảng Du trong ngực.
Phập!
Tiếng vật nhọn đâm vào da thịt, không gian như bị đình chỉ ngưng trệ.
"A...Lạc?"
Giảng Du hốt hoảng bấu vào vạt áo của Tĩnh Lạc, đôi tay run rẩy sờ ra phía sau lưng cậu, chợt chạm phải một thứ chất lỏng ấm nóng.
"A Lạc!"
"Không sao...đừng lo."
Vừa dứt lời Tĩnh Lạc đã buông y ra, mạnh mẽ đối chọi với đám thích khách, hơn một khắc sau cuối cùng cũng giải quyết xong.
"Đám thị vệ của hoàng đệ võ công đúng là cao cường, xem ra đã tốn không ít tâm tư."
"Hoàng huynh quá lời, sao dám sánh với đám cẩm y vệ của huynh chứ?"
Ánh mắt Tề Vĩnh Hiên tràn ngập lạnh lẽo.
Chợt tiếng gọi của Giảng Du kéo dời sự chú ý qua đó.
Chỉ thấy giờ phút này, Tĩnh Lạc đang chống kiếm khụy một gối trên đất ngăn cho thân thể không ngã xuống, miệng không ngừng trào ra máu tươi.
Giảng Du bên cạnh đang cố đỡ lấy cậu nhưng chỉ có thể bất lực.
Tiếu Minh lập tức xem xét vết thương sau lưng cậu, ngay chỗ vết thương đã nhiễm đen.
"Có độc!"
"?!!"
"Mau hồi phủ!"
Tề Vĩnh Hiên bỗng cảm thấy trong lòng nóng rát như có lửa đốt, hắn bất chấp lễ nghi, chẳng thèm từ giã một câu đã vội bế Tĩnh Lạc lên ngựa phóng nhanh đi.
Tề Thu Viễn nhìn đám người đi xa, ánh mắt u ám sâu thẳm.
"Có độc? Trẫm chỉ ra lệnh thăm dò thôi, sao lại có độc được?"
"Tra cho trẫm!"
Đám cẩm y vệ giật thót trong lòng, kẻ dẫn đầu tiến lên chắp tay khom người.
"Thần nhất định sẽ điều tra rõ."
*
Tề Thu Viễn nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng rồi ra lệnh hồi cung, nhưng chỉ vừa đi vài bước thì hắn chợt nhớ đến điều gì đó.
"Người bị thương lúc nãy, tra luôn cho trẫm!"
"Dạ!"
...
Tề Vĩnh Hiên bế Tĩnh Lạc một mạch chạy về phủ, vào tận tẩm phòng của hắn, đặt cậu lên giường.
Thái y nghe triệu gọi lập tức ba chân bốn cẳng xách hộp thuốc chạy tới
Sau một lượt kiểm tra băng bó, thái y vừa lau mồ hôi vừa từ tốn giải thích.
"Vị công tử này trúng độc không quá nghiêm trọng, chẳng qua bản thân hắn cưỡng ép vận khí khiến chất độc lan nhanh nên mới thành ra như vậy. Chỉ cần tĩnh dưỡng khoảng nửa tháng kết hợp với uống thuốc sẽ rất nhanh hồi phục."
*
Nghe vậy, tâm trạng của Tề Vĩnh Hiên thoáng chốc buông lỏng, Giảng Du bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Chủ tử, xin hãy để thuộc hạ đưa A Lạc về phòng."
Giảng Du chắp tay, khụy một gối xuống trước mặt Tề Vĩnh Hiên.
Lúc nãy do còn hoảng loạn nên không nói, giờ nhìn đến người này lại nhớ một màn hai người ôm nhau lúc nãy, trong lòng như có tảng đá đè nặng.
Bất chợt Tề Vĩnh Hiên không muốn để họ có cơ hội chung đụng.
"Không cần, hắn có công cứu ta, theo lý thì ta nên chăm sóc hắn."
"Chủ tử, A Lạc..."
"Sao hả?"
Giọng điệu của Tề Vĩnh Hiên không tốt lắm, uy áp trong lời nói khiến Giảng Du im bặt, trong lòng đang cuồn cuồn sóng.
"Lui ra đi."
Giảng Du cắn răng đáp một tiếng, trước khi đi còn lưu luyến liếc nhìn Tĩnh Lạc đang hôn mê trên giường.
Trong phòng thoáng chốc lại trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân chầm chậm tiến gần đến mép giường.
Tề Vĩnh Hiên lẳng lặng ngắm nhìn Tĩnh Lạc.
Giờ phút này cậu đang bị thương nằm trên giường, mái tóc đen tuyền xõa tung càng nổi bật lên sắc môi tái nhợt.
Đôi mắt phượng kia bình thường sắc lạnh u trầm, giờ an tĩnh nhắm lại trông ôn hòa hơn ngày thường biết bao.
Đôi môi mỏng hơi mấp máy trông thật khiêu gợi giống như đang dụ người nhanh chóng chiếm đoạt, thưởng thức nó.
So với một nam nhân chân chính thì thân hình cậu có hơi nhỏ, làn da đặc biệt rất trắng, Tề Vĩnh Hiên có cảm giác bản thân hắn có thể ôm trọn cậu trong lòng mà không tốn chút sức nào.
Tề Vĩnh Hiên nâng tay vuốt ve ngũ quan người nọ, từ trán dọc xuống sống mũi rồi đến đôi môi, xúc cảm ấm mềm thật dễ nghiện.
Chẳng biết từ lúc nào hắn đã bắt đầu thích dõi theo người này, dù cậu chẳng có biểu tình, dù cậu không muốn thân cận với hắn.
Cũng chẳng biết những rung động kia bắt nguồn từ đâu mà khiến hắn ngày càng ghen tị, ghen với sự quan tâm cậu dành cho Giảng Du, ghen với vị trí của Giảng Du trong lòng cậu.
"Ta muốn..."
Tề Vĩnh Hiên chỉ phun ra hai chữ như vậy, cũng chẳng biết hắn muốn gì, chỉ là cảm xúc trong mắt đã dần thay đổi rồi.
......................