Giảng Du gắt gao nắm chặt tay Tĩnh Lạc, hai người đối mặt với mấy chục cao thủ đại nội, có vẻ hơi đơn bạc.
"Tĩnh Lạc, mau đến đây."
Tề Thu Viễn lạnh lùng ra lệnh cho Tĩnh Lạc, cậu vẫn đứng yên bất động khiến Tề Thu Viễn bừng lên lửa giận.
"Qua đây! Đừng để trẫm nhắc lại."
Tĩnh Lạc vẫn không phản ứng, chỉ nhíu mày chắn trước người Giảng Du.
"Hoàng thượng, y chỉ là muốn vào cung thăm thuộc hạ, không làm chuyện gì xấu cả, xin để y đi đi."
"Dư nghiệt tiền triều, tuyệt không thể lưu lại."
"Hoàng thượng..."
Tề Thu Viễn có vẻ mất kiên nhẫn.
"Lên! Bắt sống cho ta!"
Nhóm đại nội cao thủ nhanh chóng bao vây hai người, đại chiến kịch liệt.
Tĩnh Lạc và Giảng Du kề sát lưng nhau, chiêu chiêu chống đỡ, bảo vệ đối phương.
"Đừng sợ."
Tĩnh Lạc nhỏ giọng thì thầm, Giảng Du nghe vậy chợt chẳng còn bối rối nữa, ra tay cũng dứt khoát hơn.
Một khắc qua đi, gần một nửa thị vệ đã bị hạ đo ván, trên người cả hai cũng xuất hiện vô số vết thương.
Áp suất quanh thân Tề Thu Viễn tăng lên rõ rệt, hắn thâm trầm nhìn Tĩnh Lạc thời thời khắc khắc đều kín kẽ bảo vệ Giảng Du.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Tĩnh Lạc kề sát vào tai Giảng Du, nhỏ giọng dặn.
"Ta mở đường, mau chạy đi, đừng lo cho ta."
Giảng Du sửng sốt, mặt tái mét.
Tề Thu Viễn đằng xa nhìn thấy cảnh đó, ngỡ đâu Tĩnh Lạc công nhiên hôn Giảng Du, lý trí hoàn toàn vỡ nát. Hắn nghiến răng nhấn mạnh từng chữ.
"Giết hắn cho ta!!!"
Tĩnh Lạc vẫn chưa khỏe hẳn, trong giây lát bộc phát sức mạnh, mở một con đường máu cho Giảng Du.
Cậu dùng nội lực đẩy Giảng Du ra xa, quay lưng đứng đối mặt với đám cao thủ.
Giảng Du trơ mắt nhìn Tĩnh Lạc cách mình ngày một xa, thân ảnh đó vẫn ngay thẳng như tùng, chưa từng do dự.
Hai bóng đen nhanh chóng nhào ra đón lấy Giảng Du rồi phóng đi mất, mặc cho y vùng vẫy đòi quay lại.
"Giỏi, giỏi lắm. Hay cho tình nghĩa thâm sâu."
Tề Thu Viễn cười lạnh, trong lòng tức tối lại không chỗ phát tác, nhìn người nọ bị thương thì cảm thấy hơi xót, nhưng nghĩ tới cậu vì người khác mới bị thương lại nghẹn khuất, trách hờn.
Giây phút nghe hệ thống thông báo Giảng Du đã được cứu thoát, Tĩnh Lạc rốt cuộc không trụ nổi nữa, vô lực ngã xuống.
Tề Thu Viễn giật mình lao tới ôm cậu, vội bế chạy về phòng. Hôm đó cả thái y viện thức trắng đêm.
...
Tĩnh Lạc tỉnh lại trong tiếng đao kiếm hỗn loạn, bên ngoài ồn ào như đang đánh trận.
【Ký chủ, Tề Vĩnh Hiên dẫn binh tạo phản.】
Nhanh như vậy?
Tĩnh Lạc hơi nhíu mày nghi hoặc, nhưng sự việc cấp bách, cậu phải quay lại bên cạnh Tề Vĩnh Hiên.
Lúc Tĩnh Lạc ra ngoài, nơi nơi rải rác xác chết, máu nhuộm đỏ con đường.
Tề Thu Viễn dẫn binh chắn trước cung của cậu, đối diện là Tề Vĩnh Hiên đang bừng bừng sát khí.
"Cút!"
"Hoàng đệ, đây là hoàng cung của trẫm, nên cút là ngươi đấy."
"Khó nói lắm, sau hôm nay nó sẽ là của ta."
Hai bên căm tức nhìn nhau, Tĩnh Lạc đứng ngoài quan sát.
Ngay lúc Tề Vĩnh Hiên và Tề Thu Viễn đang giao thủ, một thế lực thứ ba bất chợt tấn công, ép Tề Vĩnh Hiên lùi ra sau.
Hắn kinh ngạc ngẩng đầu, chưa kịp nhìn rõ đã bị hắc y nhân dẫn đầu tấn công, từng bước ép sát.
Tĩnh Lạc thấy vậy phi thân ra tiếp chiêu, chắn phía trước Tề Vĩnh Hiên.
"Tĩnh Lạc!"
Hai tiếng gọi đồng loạt vang lên.
Tề Vĩnh Hiên kinh hỷ nhìn cậu, mà Tề Thu Viễn lại thâm trầm giận dữ.
Hắc y nhân dẫn đầu nhíu mày nhìn cậu, chỉ bằng ánh mắt Tĩnh Lạc cũng nhận ra, kẻ đó chính là Tiếu Minh.
Cậu không nói gì, xông lên giao thủ, Tiếu Minh không muốn tổn thương đến cậu nên chỉ đỡ đòn, nhưng cố tình lại lùi xa khỏi trận đấu.
Bỗng một hắc y nhân khác phóng từ sau đến ôm cậu, Tĩnh Lạc toan giật trỏ thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
"A Lạc!"
"A Du?"
Giảng Du thế nhưng lại bắt tay với Tiếu Minh phản bội Tề Vĩnh Hiên.
"Mau đi với ta!"
Giảng Du không đợi Tĩnh Lạc đáp đã kéo cậu đi, Tiếu Minh cũng ra hiệu phe mình rút lui, nhưng Tề Thu Viễn lại nhanh hơn một bước.
Chẳng biết hắn lấy cung tên ra từ lúc nào, nhắm thẳng vào kẻ đang kéo Tĩnh Lạc, chính là Giảng Du.
Tĩnh Lạc nhận thấy sát khí, kéo Giảng Du sang bên cạnh né tên, chẳng ngờ vừa né tên đã có một thanh kiếm lao tới.
Là Tề Vĩnh Hiên muốn giết chết Giảng Du.
Tĩnh Lạc dứt khoát đẩy Giảng Du qua phía Tiếu Minh, bản thân cũng vừa vặn hứng trọn nhát kiếm của Tề Vĩnh Hiên.
Cảm giác đau đớn xâm chiếm đầu óc khiến Tĩnh Lạc khẽ rên lên một tiếng, khụy xuống.
Tề Vĩnh Hiên như bị đóng đinh, trợn mắt khó tin nhìn thanh kiếm của mình đâm xuyên lồng ngực của thanh niên.
"A Lạc!!!"
"Lạc Lạc!!!"
"Tĩnh Lạc!!!"
Tĩnh Lạc nghe thấy rất nhiều người gọi tên mình nhưng lại không muốn phản ứng, cơ thể không còn chút sức lực nào.
Giảng Du bần thần lao tới đá Tề Vĩnh Hiên một cước văng về sau, đón lấy Tĩnh Lạc.
Tề Vĩnh Hiên không phản ứng kịp, được thủ hạ đỡ được, trơ mắt nhìn Tĩnh Lạc bị mang đi.
Tề Thu Viễn cũng đuổi tới nhưng cũng chỉ có thể phẫn nộ nhìn người nọ cách mình ngày một xa.
Tĩnh Lạc cảm thấy ý thức chìm nổi, chợt nghe âm thanh của hệ thống.
【Đếm ngược mười phút... Bắt đầu!】
......................