Tả Vân Phi nhìn con rắn to gần đó, mắt không chút máu nói:
- Lão Ngụy, chúng ta hãy né tránh đi, cái con to bự này phát cuồng.
Mấy người lỡ bị cái đuôi rắn to quét trúng bay xa ngàn thước vùi vào cát, nửa ngày không có phản ứng, chắc đã chết tươi.
Ngụy Phong nhìn, lòng lạnh lẽo, con ngươi co rút, nhưng gã vẫn xông lên đấm mạnh vào người rắn đen. Cú đấm làm con rắn ăn đau, đuôi rắn cuốn lấy Ngụy Phong.
Tả Vân Phi sốt ruột kêu lên:
- Lão Ngụy!
Tả Vân Phi ném mạnh cổ kiếm vào đầu rắn to. Cổ kiếm là pháp bảo cổ kiếm tiên, tuy hiện tại Tả Vân Phi không thể chính xác ngự kiếm nhưng ném mạnh thì dựa vào sự sắc bén mang đến uy hiếp không nhỏ. Rắn to cúi đầu định né qua nhưng Tả Vân Phi hét to, đột phá bản thân khiến phi kiếm chuyển góc độ cắm phập vào đầu rắn.
Thân hình khổng lồ của con rắn dù trúng chiêu vẫn không chết ngay, nó ăn đau giơ cao đuôi rắn ném bay Ngụy Phong hướng tới chỗ đài phong ấn nơi Lâm Thiên ngồi.
Ngụy Phong bị rắn to cuốn lấy vốn đã bị thương nặng, lại bị ném bay, gã hộc vài ngụm máu trên không trung. Bị ma khí ảnh hưởng, mắt Ngụy Phong đỏ ngầu.
Tả Vân Phi kinh kêu:
- Lão Ngụy!
Ngụy Phong bị ném quá xa, cỡ ba, bốn dặm, dù rớt xuống mặt cát thì chắc chắn bị thương nặng.
Trong Tàng Tinh tháp.
Giọng Tiểu Linh đột nhiên vang trong đầu Lâm Thiên:
- Chủ nhân mau tỉnh lại, Ngụy Phong có nguy hiểm!
Lâm Thiên đang phút then chốt lĩnh ngộ một trận pháp, nghe Tiểu Linh nói thì tim rớt cái bịch, vội rút ý thức về thân thể. Nhưng tỉnh táo từ lĩnh ngộ trận pháp mất ba, bốn giây, tuy thời gian ngắn ngủi lại đủ để xảy ra nhiều chuyện.
Ngụy Phong bị ném tới đỉnh đầu Lâm Thiên, hắn hết hồn nhưng phản ứng không chậm, vội vàng phát ra từng đợt kình khí giúp Ngụy Phong giảm lực rơi. Nhưng Ngụy Phong rơi quá mạnh, Lâm Thiên không dám dùng sức bắt buộc gã ngừng ngay. Xung lực đẩy Ngụy Phong tiếp tục bay tới chục thước.
Không gian đột nhiên dao động kịch liệt. Trong đôi mắt giật mình của Lâm Thiên, cơ thể Ngụy Phong chợt biến mất.
Lâm Thiên hét to:
- Lão Ngụy!
Lâm Thiên điên cuồng khuếch tán thần thức nhưng không tìm thấy Ngụy Phong đâu.
Lâm Thiên sốt ruột hỏi:
- Tiểu Linh, lão Ngụy đi đâu rồi?
Tiểu Linh lên tiếng:
- Chủ nhân, xác suất Ngụy Phong sống tiếp là một phần trăm hoặc thấp hơn nữa.
Mắt Lâm Thiên đỏ ngầu, lòng nổi lên cảm giác bất an:
- Tiểu Linh, ta đang hỏi hiện giờ lão Ngụy đi dâu?
Tiểu Linh nói:
- Ta nghĩ chủ nhân nên hiểu hiện tại Ngụy Phong đi đâu.
Đương nhiên Lâm Thiên hiểu, liên tưởng lúc trước Tiểu Linh nói, Ngụy Phong đột nhiên biến mất, rất có thể vì không gian không ổn định mà gã xuyên đến Ma Giới.
Lâm Thiên cay đắng hỏi:
- Lão Ngụy thật sự đi Ma Giới?
Lâm Thiên không muốn tin, thực lực Ngụy Phong hiện tại không đi dạo trong Ma Giới nổi.
So với Tu Chân giới thì Ma Giới là thế giới cao cấp hơn. Sinh vật trong Ma Giới thấp nhất cũng không yếu hơn Nguyên Anh kỳ, Ngụy Phong thì mới chỉ là thiên giai sơ kỳ, thực lực như vậy dù có công pháp tuyệt thế Tu La Chiến quyết trong tay cũng rất khó sống sót.
Trừ phi xảy ra kỳ tích.
Tiểu Linh nói Ngụy Phong có một phần trăm xác suất sống sót chỉ là an ủi Lâm Thiên, xác suất thật sự không cao hơn một phần vạn. Chỉ xảy ra một phần vạn xác suất nên mới gọi là kỳ tích, khả năng một phần trăm không xem như kỳ tích.
- Chủ nhân, Ngụy Phong không có tướng chết sớm.
Tiểu Linh nói:
- Nếu Ngụy Phong có thể sống sót trong Ma Giới thì thực lực tăng trưởng không chậm hơn chủ nhân bao nhiêu.
Lâm Thiên cười khổ nói:
- Chỉ tại ta, nếu ta không tu luyện vào lúc này thì sao lão Ngụy rơi vào Ma Giới quỷ quái kia?
- Chủ nhân, mỗi người có duyên pháp, có lẽ đây chưa hẳn là chuyện xấu với Ngụy Phong.
Tiểu Linh khuyên nhủ:
- Chủ nhân, không lâu sau sẽ hoàn toàn tu sửa khe nứt không gian này.
Lâm Thiên nói:
- Dốc sức tu sửa đi!
Trong lòng Lâm Thiên tăng thêm một mục tiêu, cố gắng tu luyện, nếu có cơ hội thì vào Ma Giới tìm Ngụy Phong thử xem.
Lâm Thiên đã tỉnh lại thì không cho phép đàn sinh vật biến dị tiếp tục quậy phá. Lòng máy động, pháp bảo Xí Ngầu bay lên trời, từng tia chớp giáng xuống đầu đàn sinh vật biến dị.
Một, hai tia sét không tổn thương quá lớn cho bầy sinh vật biến dị, nhưng sau khi bị sét đánh trúng sẽ có thời gian ngắn mất kiểm soát cơ thể. Đám lão quái vật đến Nguyên Anh kỳ làm sao có thể không bắt chặt cơ hội như vậy được? Không lâu sau bảy sinh vật biến dị vùi thây trên cát vàng.
Giọng Lâm Thiên vang trong đầu Long Lăng Thiên:
- Long lão, ta còn cần chút thời gian, các người hãy hộ pháp giúp ta!
Phía xa, Long Lăng Thiên nhẹ gật đầu, tinh thần tỏa định đám người Giáo Hoàng, bọn họ dám rục rịch một cái là lão sẽ đánh ngay.
Mười sinh vật biến dị to lớn đã bị trừ nhưng đám Giáo Hoàng không rời đi. Khu vực ma khí bao phủ ngày càng nhỏ hấp dẫn bọn họ tiếp tục ở lại.
Hai ngày qua đi, trong quá trình Giáo Hoàng, Huyết Đế không làm trò mèo gì. Một mặt vì Long Lăng Thiên luôn theo dõi, mặt khác vì hai ngày này Lâm Thiên không lĩnh ngộ trận pháp mà điều khiển pháp bảo Xí Ngầu lơ lửng trên đầu mình.
Tuy pháp bảo Xí Ngầu trông buồn cười nhưng đám người Giáo Hoàng không dám coi rẻ nó, bọn họ đã thấy Lâm Thiên dùng Xí Ngầu phát ra nhiều công kích uy lực cường đại.
Giọng Tiểu Linh vang trong đầu Lâm Thiên:
- Chủ nhân, đã sửa xong.
Cùng với khe nứt không gian biến mất, những ma khí chậm rãi tán đi. Lâm Thiên đột nhiên mở to mắt, trong mắt lóe tia sáng.
Lâm Thiên cao giọng hỏi:
- Long lão ca, các ngươi đi lên nói chuyện đi?
Long Lăng Thiên nghe vậy liền đáp xuống khu vực đỏ máu trên đài phong ấn. Đám người Giáo Hoàng, Huyết Đế thấy Long Lăng Thiên bình yên thì bay hướng đài phong ấn. Một số cao thủ Kim Đan kỳ bay lên đài phong ấn, dưới Kim Đan kỳ thì tự hiểu Lâm Thiên tất nhiên không mời bọn họ.
Long Lăng Thiên kinh ngạc kêu lên:
- Lâm lão đệ, sao làm được vậy?
Long Lăng Thiên tự hỏi dù có đột phá tu vi hiện tại cũng không thể ứng đối ma khí, vậy mà Lâm Thiên khiến ma khí biến mất hết.
Đám người Giáo Hoàng cũng quan tâm vấn đề, ai nấy vểnh tai lên.
Lâm Thiên lắc đầu nói:
- Long lão ca, đây là bí mật nhỏ của ta, không tiện cho biết. Ta kêu các người lên là muốn nói một việc lớn, một việc liên quan toàn Trái Đất.
Huyết Đế nói:
- Mời Thiên Đế các hạ nói.
Giọng nói của Huyết Đế bớt cuồng ngạo, tăng phần kính phục.
Lâm Thiên liếc đám người đứng trên đài phong ấn, hỏi:
- Mọi người có biết đài phong ấn là để làm gì?
Đám người Long Lăng Thiên lắc đầu, tuy trong lòng bọn họ có chút suy đoán nhưng không dám khẳng định.
Lâm Thiên nói:
- Nơi này có một khe nứt không gian, đầu bên kia là một thế giới khác, Ma Giới.
Huyết Đế, Long lão ca hơi kích động.
Huyết tộc, Lang Nhân nếu tu luyện có thành tựu thì tám chín phần mười sẽ vào Ma Giới. Với bọn họ thì Ma Giới khá hấp dẫn, đương nhiên thực lực hiện tại của bọn họ mà vào Ma Giới thì xác suất sống sót không cao hơn Ngụy Phong bao nhiêu.
Lâm Thiên nói:
- Phong ấn này là để phong khe nứt không gian, tránh cho ma khí Ma Giới vào thế giới. Phong ấn này cũng phong toàn bộ thái dương hệ, tránh có người lỡ vào thái dương hệ phá hủy phong ấn. Bảy chìa khóa hình ngôi sao có thể mở ra phong ấn, tại sao để lại chìa khóa hình ngôi sao thì ta không rõ nguyên nhân.
Giáo Hoàng trầm giọng hỏi:
- Ma khí không xuất hiện nữa chẳng lẽ không phải vì khe nứt không gian đã mất sao?
Lôi Đế lạnh nhạt nói:
- Nếu thật sự có khe nứt không gian, ta nghĩ Thiên Đế các hạ không có năng lực tu sửa.
Tuy Lâm Thiên đã là Xuất Khiếu Kỳ nhưng thực lực Xuất Khiếu Kỳ sửa trọn vẹn khe nứt không gian là bằng không.
Lâm Thiên nhún vai:
- Ta không định nói ra cách, khe nứt không gian thật sự biến mất. Ta kêu các người lên đây vì muốn hỏi mọi người lấy chìa khóa hình ngôi sao ra mở phong ấn.
Đám người Giáo Hoàng im lặng.
- Ta phản đối!
Lôi Đế lên tiếng:
- Nếu mở phong ấn thả ma quỷ ra thì sao?
Lâm Thiên hừ lạnh một tiếng:
- Lôi Đế các hạ cho rằng Lâm Thiên sẽ lấy mạng sống của mình, của mọi người trên Trái Đất đùa giỡn sao? Mở phong ấn ra mọi người mới có thể leo lên tầng thực lực cao hơn. Phong ấn khiến chất lượng linh khí trong Trái Đất thấp hơn Tu Chân giới thật sự gấp mấy chục lần. Nếu tu luyện ở nơi chất lượng linh khí cao gấp mấy chục lần, mọi người tưởng tượng xem có kết quả gì? Nguyên Anh kỳ ở Trái Đất xem như cường giả, nhưng trong toàn Tu Chân giới, toàn vũ trụ thì chỉ là xếp chót. Chắc mọi người sẽ không thỏa mãn thành tựu cả đời chỉ có bấy nhiêu đi?