- Đi rồi, hai tổ Thiên, Địa cộng lại hơn năm mươi người. Ta phải chờ hội lành này chấm dứt, không thì đã đi từ lâu.
Long Lăng Thiên nói:
- Lâm lão đệ dự định làm sao?
Lâm Thiên nhíu mày nói:
- Long lão ca qua bên kia xem chừng trước, ta còn có chút việc, lo xong lập tức tới ngay!
- Được, không xem chừng thì ta không yên tâm. Giáo Hoàng, Huyết Đế mới rời đi, ước chừng đã tới chỗ đó. Lâm lão đệ mau lo xong công việc đi, bà nội nó, đúng là gặp quỷ.
Long Lăng Thiên nói xong thuấn di rời đi.
Thạch Huyên Hiên giật mình hỏi Lâm Thiên:
- Thiên, mới rồi thật sự là Long lão sao?
Lâm Thiên gật đầu mỉm cười nói:
- Đây mới là Long lão thật sự, bình thường cao cao tại thượng toàn giả bộ. Huyên Hiên, bây giờ ta đi nói với Diệu Vân trai chủ một tiếng, ta muốn mang nàng theo, có nàng bên cạnh ta mới yên tâm. Mộ Dung, nhóm Vân Lam cung chủ chưa đi, chút nữa ta cũng sẽ tìm Vân Lam cung chủ nói chuyện.
Thạch Huyên Hiên, Mộ Dung Tuyết gật đầu.
Có thần niệm giúp đỡ, Lâm Thiên rất nhanh tìm đến Diệu Vân trai chủ, Vân Lam cung chủ. Hai người ở sơn môn Từ Hàng Tịnh Trai.
Diệu Vân trai chủ thấy nhóm Lâm Thiên đi tới, nhíu mày hỏi:
- Lâm sư điệt, các ngươi đi đâu vậy? Đoạn sau không thấy các ngươi.
Lâm Thiên nói:
- Trai chủ, mấy chuyện này không quan trọng, Lâm Thiên sắp rời đi nên đến báo cho trai chủ biết. Lâm Thiên định mang Huyên Hiên đi cùng.
- Lâm sư điệt muốn đi Sahara sao?
Diệu Vân trai chủ trầm giọng nói:
- Không được, ta không thể để Thanh Ngưng đi mạo hiểm với ngươi, dù bây giờ Thanh Ngưng đã không phải thánh nữ.
Lâm Thiên ngạo nghễ nói:
- Trai chủ, không phải Lâm Thiên khoe khoang nhưng toàn Trái Đất này Huyên Hiên ở bên cạnh ta là an toàn nhất.
Diệu Vân trai chủ nói:
- Lâm sư điệt, làm người có thể tự tin nhưng kiêu ngạo không phải chuyện tốt.
Lâm Thiên truyền âm:
- Trai chủ, lúc này tu vi của Lâm Thiên đã đến Xuất Khiếu Kỳ, tự tin Huyên Hiên ở bên cạnh ta tuyệt đối không xảy ra chuyện gì.
Diệu Vân trai chủ ngạc nhiên nhìn Lâm Thiên, nàng hoàn toàn không biết Lâm Thiên đã là cường giả Xuất Khiếu Kỳ.
Diệu Vân trai chủ trầm ngâm một lúc, nói với Thạch Huyên Hiên:
- Thanh Ngưng ta biết dù muốn giữ lại e rằng cũng không thể giữ chân ngươi, dù giữ được người cũng không giữ được tim. Trái tim không ở đây tu vi của Thanh Ngưng sẽ không tiến bộ. Nếu Lâm Thiên có thể bảo vệ an toàn cho ngươi thì sư phụ không ngăn cản nhiều nữa, bản thân Thanh Ngưng nhớ cẩn thận.
Thạch Huyên Hiên quỳ xuống, hốc mắt đỏ ửng nói:
- Sư phụ nhớ giữ gìn sức khỏe.
Diệu Vân trai chủ nói:
- Ta có nghe tình hình bên Sahara, ta tạm thời sẽ không đi qua, nhưng sư bá của ngươi sẽ qua đó. Nếu có chuyện gì hãy tìm sư bá của ngươi.
Lâm Thiên hành lễ hướng Diệu Vân trai chủ:
- Đa tạ trai chủ thành toàn.
Diệu Vân trai chủ lạnh lùng nói:
- Lâm sư điệt, ta giao Thanh Ngưng cho ngươi, nếu nàng xảy ra chuyện gì dù Từ Hàng Tịnh Trai không địch lại ngươi cũng không bỏ qua!
Lâm Thiên chém đinh chặt sắt nói:
- Trai chủ yên tâm, Lâm Thiên sẽ chú trọng Huyên Hiên còn nhiều hơn bản thân. Lâm Thiên còn một hơi thở thì Huyên Hiên sẽ không xảy ra chuyện gì!
Mộ Dung Tuyết cũng nói tình hình cho sư phụ Vân Lam cung chủ biết.
Mộ Dung Tuyết quỳ dưới đất:
- Sư phụ, đồ nhi bất hiếu, không thể thường hầu hạ bên người.
Vân Lam cung chủ thở dài nói:
- Ta sớm đoán được sẽ có ngày này. Từ khi ngươi vào Huyền Nữ cung là ta đã nhìn ra ngươi có tâm sự, nếu không phải như vậy tu vi của ngươi không chỉ tiến bộ một chút. Được rồi, đứng lên đi, giờ môn phái chúng ta không cấm đệ tử vào hồng trần, ngươi muốn làm sao tùy ý mình, sư phụ tin tưởng ngươi sẽ làm ra lựa chọn có lợi cho mình.
Mộ Dung Tuyết không đứng lên, nàng cúi đầu nói:
- Sư phụ, đồ nhi muốn sửa tu công pháp khác.
Vân Lam cung chủ hoàn toàn biến sắc mặt:
- Ngươi... Nghịch đồ! Ngươi làm vậy là phản bội sư môn!
Mộ Dung Tuyết nói:
- Sư phụ, không phải đồ nhi tham gia vào phái khác. Mặc dù đồ nhi tu luyện công pháp khác nhưng sư phụ vẫn là sư phụ của đồ nhi, Huyền Nữ cung vẫn là sư môn của đồ nhi.
Sắc mặt Vân Lam cung chủ dịu lại:
- Công pháp của môn phái chúng ta cũng thuộc loại thượng đẳng, khá thích hợp ngươi, tại sao muốn sửa sang tu công pháp khác?
Lâm Thiên để lại Thạch Huyên Hiên nói chuyện với Diệu Vân trai chủ, hắn tới bên này:
- Xin Vân Lam cung chủ bớt giận, là ta nói với Mộ Dung, ta cung cấp công pháp cho nàng, thích hợp với Mộ Dung hơn Huyền Nữ quyết.
Vân Lam cung chủ liếc Thạch Huyên Hiên đứng gần đó:
- Chẳng phải Lâm đạo hữu với...?
Ai đều thấy rõ Lâm Thiên và Thạch Huyên Hiên bên nhau, nên Từ Hàng Tịnh Trai tăng phái quy mới là vì để Thạch Huyên Hiên thoát khỏi thân phận thánh nữ.
Lâm Thiên gãi mũi:
- Huyên Hiên như vậy, Mộ Dung cũng thế.
Diệu Vân trai chủ hít sâu, nói:
- Được rồi, nếu là Lâm đạo hữu thì ta tin tưởng ngươi sẽ không cô phụ Mộ Dung. Với tu vi của ngươi nếu đã cho rằng Mộ Dung tu luyện công pháp ngươi đưa thích hợp hơn thì chắc đúng vậy. Hãy đối xử tốt với Mộ Dung, Nam Cung và Tả Vân Phi, một số cao thủ Long tổ đi Sahara, nếu ngươi đi hãy giúp đỡ sư phụ một chút.
Lâm Thiên cúi người nói:
- Đa tạ cung chủ thành toàn!
Mộ Dung Tuyết ngẩng đầu lên, vui vẻ nói:
- Đa tạ sư phụ thành toàn!
- Ta chỉ không muốn Mộ Dung đau khổ cả đời, không cần cảm ơn.
Vân Lam cung chủ nhìn nụ cười trên mặt Mộ Dung Tuyết, thầm nghĩ mình không quyết định sai.
- Được rồi, ta đi đây. Mộ Dung nếu có rảnh nhớ thường về thăm.
- Đồ nhi nhất định đi, thưa sư phụ.
Một tiếng sau, nhóm Lâm Thiên ngồi trên con hạc trắng to bay hướng sa mạc Sahara. Trên hạc trắng Lâm Thiên trái ôm Thạch Huyên Hiên phải ấp Mộ Dung Tuyết.
Lâm Thiên nói:
- Mộ Dung, lát nữa hãy vào không gian Tinh Giới, nàng đã tụt sau Thi nhi, Tuyết nhi nhiều, cần cố gắng để theo kịp bọn họ.
Mộ Dung Tuyết gối đầu lên vai Lâm Thiên, hé môi nói:
- Ta biết, ta nhất định cố gắng đuổi kịp bọn họ. Thanh Ngưng đừng để hắn quá mạo hiểm, con người hắn không yên thân.
Thạch Huyên Hiên khẽ cười nói:
- Yên tâm đi Mộ Dung, ta nhất định trông chừng hắn.
- Thiên, giờ ta vào không gian Tinh Giới tu luyện đây.
Mộ Dung Tuyết nói:
- Ta muốn sớm đuổi kịp Dương Thi, Dương Tuyết.
Lâm Thiên nói:
- Được rồi, Tiểu Linh sẽ truyền công pháp cho nàng, cũng sẽ dạy nàng tu luyện. Mộ Dung nhớ kỹ, chăm chỉ tu luyện thì được nhưng đừng quá nôn nóng chỉ biết nhìn xa. Thi nhi, Tuyết nhi tu luyện thời gian dài, Mộ Dung muốn bắt kịp bọn họ không thể trong thời gian ngắn được.
Mộ Dung Tuyết vào không gian Tinh Giới tu luyện. Lại qua một tiếng, Lâm Thiên và Thạch Huyên Hiên đến khu vực có đài phong ấn trong sa mạc Sahara, nơi này vốn là sa mạc mênh mông không dấu chân người, nhưng hiện giờ nơi này nhộn nhịp. Đã có hàng ngàn cao thủ từ các nước chạy đến.
Trong ngàn người này đông nhất là cao thủ Châu Phi dân bản xứ. Tuy Châu Phi không có cao thủ Nguyên Anh kỳ nhưng Châu Phi to lớn đông đúc cao thủ Kim Đan kỳ, thiên giai, địa giai. Nơi này nằm trong Châu Phi, cao thủ Châu Phi càng căng thẳng hơn. Néu để đám sinh vật biến dị chạy lung tung thì bị họa đầu tiên là dân chúng Châu Phi.
Trừ Châu Phi ra cao thủ Giáo Đình, huyết tộc cũng kéo đến khá đông. Cao thủ Trung Quốc đến ít, chỉ có năm mươi người Long tổ và Long Lăng Thiên. Những người khác chạy tới đây còn cần thời gian, bọn họ không có pháp bảo bay như Lâm Thiên, Thạch Huyên Hiên chỉ hai tiếng đã từ Trung Quốc bay tới Châu Phi.
Lâm Thiên vừa đến Long Lăng Thiên liền phát hiện ngay, chờ hai người đáp xuống lão và vài cao thủ Long tổ chạy ngay tới.
Lâm Thiên hỏi:
- Long lão ca, tình huống như thế nào?!
Long Lăng Thiên sắc mặt âm trầm nói:
- Rất tệ, chúng ta đã tiêu diệt mấy ngàn sinh vật biến dị, nhưng Lâm lão đệ nhìn xem quanh đài hai dặm vẫn đầy ắp sinh vật biến dị, thực lực khá mạnh. Mỗi con thực lực đến thiên giai, khủng khiếp hơn là vẫn đang mạnh mẽ.
Lâm Thiên nhíu mày hỏi:
- Không thể xông vào giết chúng nó?
- Ta vừa mới thử, một khi tiến vào phạm vi 10km đài phong ấn sẽ bị lực lượng tà ác không biết tên ảnh hưởng. Khi ta vào đài phong ấn hơn hai dặm thì không dám đi tiếp, nếu tiếp tục e rằng ta sẽ nổi điên. Mới rồi có vài tên không biết tự lượng sức mình bị lực lượng tà ác ảnh hưởng xoay người công kích bên ngoài, giờ bọn họ đã nằm dưới đất.
Lâm Thiên nói:
- Long lão, dù không đi vào thì cũng có thể có cách giết đám biến dị này đi?
Lâm Thiên nhìn đài phong ấn lấp lánh ánh sáng vàng cách 10km, xung quanh đài là mấy trăm con bò cạp, rắn to.
Trong sa mạc thường không thấy có sinh mệnh gì nhưng trong các cồn cát che giấu nhiều sinh mệnh nhỏ, à không, giờ chúng nó đã biến lớn.
Long Lăng Thiên đề nghị:
- Lâm lão đệ tự công kích một cái liền hiểu ngay.
Lâm Thiên lòng máy động, một quả cầu lửa bay nhanh hướng đài phong ấn, nhưng hắn ngạc nhiên thấy quả cầu lửa biến nhỏ dần, khi tới hai dặm thì từ kích cỡ bóng đá rút nhỏ thành bóng bàn, vụt tắt.
Long Lăng Thiên trầm giọng nói:
- Thấy chưa? Quanh đài phong ấn tràn ngập lực lượng không chỉ khiến những sinh vật biến dị cũng tiêu trừ lực lượng công kích.